[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

Chương 21: Hoàng hậu bị phạt




Khí trời hôm nay cực tốt, ánh mặt trời chiếu xuống, ở nơi này luôn có những trận gió mát ngày thu, khiến cho người ta cực kỳ thoải mái.

Phía trước Khuynh Nguyệt Điện hé ra giường chăn bông cùng ghế gỗ đỏ.

Mộ Tử Thư thoái mái nằm ở trên giường phơi nắng, Vũ Văn Quân Quyết ngồi trên ghế gỗ đỏ cạnh Mộ Tử Thư, nắm tay của hắn, hai người tán gẫu tay thuận thế phủ ở trên bụng của hắn nhẹ nhàng chơi đùa một phen.

“Năm ngày không thấy, Hoàng nhi lại lớn thêm một chút rồi, không bao lâu nữa sẽ nhìn thấy phụ Hoàng rồi.”

Mộ Tử Thư cười khúc khích, hài tử trong bụng không phải năm ngày sẽ lớn nhanh như vậy, đặt tay lên cái tay trên bụng kia khẽ cười nói: “Hoàng nhi làm sao lớn nhanh như vậy được, nếu Hoàng nhi xuất thế, cũng không biết nên ngủ nơi đó.”

Hắn vẫn nhớ đêm sinh nhật hôm đó, Vũ Văn Quân Quyết nói qua sẽ làm một con tiểu diêu sàng lớn giống con tiểu diêu sàng của hắn cho Hoàng nhi, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Đều nói quân vô hí ngôn, cũng không biết có phải người này đã quên.

Vũ Văn Quân Quyết hơi câu môi, hắn sao lại không biết ý trong lời nói của Mộ Tử Thư, tựa đầu dựa vào hắn, khẽ hôn lên mặt, mới vuốt bụng hắn bảo: “Tiểu diêu sàng của Hoàng nhi trẫm đã sai người làm, ít ngày nữa sẽ làm xong, đến lúc đó sẽ đưa tới đây thế nào?”

Ý nghĩ ở trong lòng lại bị Vũ Văn Quân Quyết nói toạc ra rồi, Mộ Tử Thư có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng vuốt cằm.

Vũ Văn Quân Quyết cũng không trêu chọc hắn, lấy một khối ngọc bội màu xanh lam từ trong ngực ra đưa cho hắn.

“Đây là vật trên đường săn thú trở về trẫm thấy ở một cửa hàng, cảm thấy rất đẹp liền mua, có vui không?”

Mộ Tử Thư chưa từng thấy qua loại trang sức trong suốt màu xanh lam nhàn nhạt như vậy, mặc dù chưa từng nhìn thấy loại trang sức này nhưng cũng biết loại trang sức này giá cả không rẻ.

Trang sức cực kỳ mượt mà, cũng không có hoa văn dư thừa, chẳng qua dưới ánh mặt trời lại có thể mơ hồ nhìn thấy chữ cái ở bên trong trang sức.

“Quyết, vật này hình như bên trong có một chữ.”

Vũ Văn Quân Quyết tiến tới liếc mắt nhìn, lơ đễnh nói: “Làm sao có, trẫm không có nhìn thấy cái gì hết.”

Rõ ràng là có chữ ẩn ẩn bên trong, Mộ Tử Thư hồ nghi nhìn hắn, sau đó hơi chuyển động vật trong tay hướng ánh mặt trời chiếu lên, theo góc độ thay đổi của ánh mặt trời, chữ bên trong cũng rõ ràng hơn. Đợi thấy rõ chữ kia, Mộ Tử Thư trong lòng chợt giật mình hẳn là chữ “Thư”.

Cái gì mà nhìn thấy ở trong cửa hàng, làm gì có chuyện trùng hợp như thế bên trong lại ẩn giấu chữ “Thư” đây? Ngược lại giống như là cố ý làm. Mộ Tử Thư hơi mỉm cười, trong lòng ấm áp cực kỳ, cảm giác ấm áp rất hạnh phúc.

Bất quá nếu Vũ Văn Quân Quyết che giấu vụng về như vậy, hắn cũng theo ý của hắn trêu đùa: “Ân, có lẽ là ta nhìn lầm, hình như không có chữ thật.”

Vũ Văn Quân Quyết cũng nhìn thấy lúc hắn thấy chữ kia con ngươi sáng lên, vẻ mặt cũng trở lên vui vẻ, thấy hắn vui vẻ trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Trang sức kia do cùng màu xanh lam với sợi dây tua, cầm lấy trang sức từ trong tay Mộ Tử Thư thay hắn treo ở bên hông.

Bọn họ một người một sức, Vũ Văn Quân Quyết thì được Mộ Tử Thư tự tay khắc cho hắn ngọc bội chữ ‘Quyết’, Mộ Tử Thư được Vũ Văn Quân Quyết đưa cho hắn trang sức bên trong khắc chữ ‘Thư’.

Mộ Tử Thư một tay cầm miếng trang sức, một tay cầm miếng ngọc bội bên hông Vũ Văn Quân Quyết, nụ cười trên mặt càng không giảm. Có lẽ Quyết đối với ta cũng vậy, ta thật cũng muốn đánh cuộc, cũng có thể thắng không chừng?

Lúc này Tác Tây vội vã đi tới.

“Hoàng thượng, tiểu nhân đã điều tra ở bên ngoài cung, cùng với ghi chéo của nội cung, quả nhiên phát hiện cung nữ Thải Hà bên cạnh Hoàng hậu có ra bên ngoài cung đến một tiệm thuốc nhỏ, cầm một chút thuốc phá thai còn có độc dược trí mạng. Tiểu nhân suy đoán, Hoàng hậu lợi dụng những loại thuốc này làm thành thuốc nước.”

Vũ Văn Quân Quyết sắc mặt lập tức âm trầm, “Có thể đem lão bản tiệm thuốc kia đến?”

“Vâng, Hoàng thượng.”

“Vậy chúng ta cũng đến Phượng Nghi Cung xem Hoàng hậu một chút.”

Mộ Tử Thư đắp kín mền, Vũ Văn Quân Quyết trầm mặt đứng dậy chuẩn bị đi Phượng Nghi Cung, lại bị hắn bắt được tay.

“Quyết, ta cũng đi.”

Mộ Tử Thư vén cái mền đứng dậy, nhìn Vũ Văn Quân Quyết, một bộ dáng vẻ nhất quyết phải đi cùng hắn. Vũ Văn Quân Quyết cũng không ngăn trở hắn, kêu Hỏi Lan Hỏi Mai mang áo khoác tới, tự mình phủ lên người hắn, mới dắt hắn cùng nhau đến Phượng Nghi Cung.

Bên trong Phượng Nghi Cung, Hoàng hậu đang cầm một chén trà, trong lòng có chút không yên. Hôm đó rõ ràng thấy Mộ Tử Thư phát độc, coi như lúc này Mộ Tử Thư không chết, hài tử trong bụng hắn cũng giữ không được, vì sao bây giờ một chút gió cũng không thấy? Chẳng lẽ đám lão thái y kia cứu được hài tử cho Mộ Tử Thư? Không, Không thể nào, thuốc độc như vậy làm sao có thể cứu được?

Còn có Trang Chỉ Phù không hăng hái tranh giành kia, mấy ngày nay vẫn luôn ầm ĩ muốn xuất cung, không chiếm được đáp trả của Hoàng thượng liền cả ngày sống ở Phù Dung Các, cũng không biết muốn đòi Hoàng thượng quan tâm như thế nào thật là bùn nhão không làm ăn trò trống gì!

Suy nghĩ mấy ngày nay đủ thứ không hài lòng, Hoàng hậu dưới cơn nóng giận hất đổ chén trà trong tay vỡ nát, tiếng vỡ vụn thanh thúy vang dội cả tiền điện an tĩnh, mấy cung nữ bị nàng dọa sợ đến quỳ thành một hàng.

“Quỳ cái gì mà quỳ! Còn không mau quét sạch sẽ!”

“Chuyện gì khiến Hoàng hậu tức giận như vậy?”

Âm thanh trầm thấp mị hoặc truyền đến, Hoàng hậu nhìn thấy Hoàng thượng đi từ cửa vào trong lòng liền giật mình, sau đó lại chú ý đến Mộ Tử Thư cùng với cái bụng nhô lên trông rõ, trong mắt thoáng qua một tia quang mang ngoan lệ. Tại sao lại có thể như vậy?!

Cũng biết được dụng ý Hoàng thượng tới nơi này, Hoàng hậu có chút chột dạ nén trái tim phẫn hận, khéo léo hành lễ: “Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an. Không biết Hoàng thượng hôm nay cùng Mộ công tử đến Phượng Nghi Cung là vì chuyện gì?”

Vũ Văn Quân Quyết cũng không để ý tới nàng, sợ Mộ Tử Thư đứng lâu mệt mỏi, đưa hắn ngồi lên một cái ghế tốt, lúc này mới nhìn Hoàng hậu nói: “Trẫm hôm nay cố ý tới xem Hoàng hậu mấy ngày gần đây phải chăng là ung dung thoái mái, thân là Hoàng hậu nhưng lại đi câu dẫn một tên nam sủng.”

Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng cưng chiều Mộ Tử Thư như vậy trong lòng hận không thể đem Mộ Tử Thư cắt thành tám mảnh. Nghe được lời nói trong lòng Hoàng thượng lại cả kinh, Hoàng thượng sao biết nàng tới Hiên Lan Viện tìm một nam sủng? Nhưng là như thế nào lại biến thành câu dẫn?

Cái tội danh này nàng không kham nổi, Hoàng hậu vội vàng nói: “Hoàng thượng, nô tỳ đối với Hoàng thượng một tấm chân tình, nô tỳ không có câu dẫn nam sủng, xin Hoàng thượng minh xét.”

Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, giả bộ nghi ngờ: “Nguyên lai là trẫm nghĩ oan cho Hoàng hậu rồi, vậy Hoàng hậu không ngại nói cho trẫm biết ngươi tìm nam sủng kia có chuyện gì?”

Hoàng hậu bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, tất cả là do nàng không chú ý, nam sủng kia sau khi hạ độc xong nàng nên thủ tiêu mới phải, bây giờ nếu như đối chứng nhất định không có lợi với mình.

“Nô tỳ…nô tỳ…”

Vũ Văn Quân Quyết câu môi nhìn Hoàng hậu dáng vẻ giả bộ duyên dáng quý phái, hảo tâm nói: “Hoàng hậu nhất định là không rõ, không nghĩ ra, trẫm kêu người đến, khiến hắn nhớ lại như thế nào?”

Hoàng hậu hoảng sợ trợn to cặp mắt, tại sao lại mang nam sủng kia đến? Chẳng lẽ Hoàng thượng đã biết cả rồi?

Tác Tây một bên vỗ tay, lập tức hai thị vệ dẫn Lưu Lộng vào.

Lưu Lộng vừa tiến đến liền bắt đầu khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tuôn ra. Lần trước chứng kiến bản lãnh om sòm của hắn liền thấy phiền, phất tay áo ý bảo Tác Tây hỏi hắn, mình ngồi ghế bên cạnh Mộ Tử Thư.

“Tác Tây, làm cho hắn giúp Hoàng hậu nhớ lại thật tốt.”

Tác Tây tuân lệnh, không để ý đến Hoàng hậu sắc mặt đã có chút trắng bệch, hỏi Lưu Lộng: “Lưu Lộng công tử, mời trần thuật thật cẩn thận một lần nữa Hoàng hậu tìm ngươi vì chuyện gì?”

Lưu Lộng đáng thương nhìn sang bên này lại liếc sang bên kia, cuối cùng kéo lỗ mũi, oa oa một tiếng đi về phía Mộ Tử Thư.

Người ở đây cũng bị hắn dọa sợ hết hồn, chỉ thấy Lưu Lộng bò đến chân Mộ Tử Thư, nắm vạt áo hắn khóc lóc kể lể: “Mộ công tử, ngài phải làm chủ cho Lưu Lộng a! Lưu Lộng gặp Hoàng hậu sai khiến mới hạ độc ngài! Nhưng Lưu Lộng bản tính đơn thuần thiện lương, lại thấy công tử dịu dàng hòa nhã, cũng dễ thân cho nên cũng không hạ độc mà Hoàng hậu cho a! Mộ công tử cần phải làm chủ cho Lưu Lộng a!”

Hoàng hậu mắt lãnh nhìn Lưu Lộng, thì ra hắn căn bản không có hạ độc!

Mộ Tử Thư bất đắc dĩ co rút khóe miệng, hắn lại không nhìn ra Lưu Lộng đang giả bộ? Ôn tồn vỗ vỗ bờ vai hắn, an ủi: “Ngươi đừng sợ, làm theo Tác Tây tổng quản nói là được, ta biết ngươi không hại ta.”

Lưu Lộng cảm động gật đầu liên tục, liền cầm vạt áo Mộ Tử Thư lên chuẩn bị lau nước mũi. Vũ Văn Quân Quyết vẫn chú ý Mộ Tử Thư, lúc này nhanh tay nhanh mắt chắn ngang đem hắn tách ra, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét. Ban đầu rốt cuộc chọn người như thế nào vào cung!

Lưu Lộng bị Vũ Văn Quân Quyết tách ra cũng không tức giận, lau nước mắt nói: “Tác Tây đại tổng quản, hôm đó Hoàng hậu nương nương tới tìm Lưu Lộng, kêu Lưu Lộng tiếp cận Mộ công tử, đưa cho Lưu Lộng một lọ độc dược, mệnh cho ta có cơ hội hạ độc công tử, nhưng Lưu Lộng vừ thấy công tử, công tử dịu dàng ôn hòa rất dễ thân cận…”

Lưu Lộng còn chưa kịp nói xong, Hoàng hậu nghiêm nghị chỉ vào mặt hắn mắng: “Ngươi nói bậy, bổn cung chỉ nói Mộ công tử không có người trò chuyện, các ngươi vừa vặn đều là nam tử, bồi Mộ công tử nói chuyện cũng tốt. Hoàng thượng, nô tỳ suy nghĩ cho Mộ công tử a! Nô tỳ không hề nghĩ tới tên nam sủng nho nhỏ này cư nhiên ác độc như thế, muốn hại chết con cháu Hoàng tộc ta! Cầu xin Hoàng thượng ban chết cho hắn!”

“Yêu phụ, ta mới không hại Mộ công tử, bình độc dược kia ta còn giữ, cầu xin Hoàng thượng minh giám a!”

Vũ Văn Quân Quyết bị bọn họ làm cho nhức đầu, lạnh lùng nói: “Tất cả câm miệng cho trẫm! Tác Tây, đưa người vào!”

Hoàng hậu không hiểu vì sao còn người, quay đầu nhìn là một bách tính thường dân. Hoàng hậu chưa từng nhìn thấy qua người này tất nhiên không sợ hãi, một bên lộ vẻ bình tĩnh nhưng bên kia Thải Hà lại kinh hãi! Một giới cung nữ không có quyền không có thế, rất sợ gặp phải họa sát thân, lập tức liền dọa sợ phủ phục quỳ xuống.

“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng!”

Hoàng hậu thấy Thải Hà sợ quỳ dưới đất cũng đoán được thường dân bách tính kia là ai, lập tức vừa sợ vừa hận, nổi giận nói: “Ngu xuẩn! Tha mạng cái gì? Ngươi làm cái gì?”

Vũ Văn Quân Quyết nhàn nhã nhìn Hoàng hậu tự biên tự diễn, cười nói: “Nàng làm cái gì, ngươi là chủ tử lại không biết sao?”

Hoàng hậu ủy khuất quỳ xuống, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, nô tỳ thật không biết cung nữ này làm chuyện gì, là nô tỳ không biết cách giáo huấn, cầu xin Hoàng thượng tha thứ.”

Thải Hà thấy chủ tử không những không cứu mình còn đem tất cả lỗi đổ lên đầu mình, hoảng sợ nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ theo phân phó của ngài đi lấy thuốc a! Ngài còn bảo nô tỳ tới hậu viện làm thuốc hại Mộ công tử, nô tỳ đối với ngài trung thành tận thâm, nương nương lại đối đãi với Thải Hà như vậy?”

Lúc này, lão bản tiệm thuốc cũng nhận ra Thải Hà, kích động nói: “Đúng đúng, chính là cô nương này tới chỗ ta mua thuốc phá thai cùng độc dược, ta còn hỏi cô nương muốn thuốc này làm gì! Tuyệt không nhân lầm người!”

Lão bản tiệm thuốc vừa dứt lời, Hoàng hậu còn không kịp phản bác, lại có thị vệ đi vào bẩm báo, “Khởi bẩm Hoàng thượng, hậu viện Phượng Nghi Cung có một ít vụn thuốc.”

Hoàng hậu trong lòng chợt giật mình, run rẩy té ngồi trên mặt đất, những vụn thuốc kia chỉ cần thái y vừa nhìn thì biết là thuốc gì rồi. Ban đầu chính là sợ bị người phát hiện mới không có vứt sạch, muốn để gió ngừng thì phái người thần không biết quỷ không hay đem vứt bên ngoài cung, hôm nay lại thành chứng cứ phạm tội tốt nhất!

Vũ Văn Quân Quyết sắc mặt âm trầm, vỗ mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, ngươi còn gì muốn nói! Thân là Hoàng hậu lại giết hại con cháu Hoàng tộc, tội không thể tha thứ!”

Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, hôm nay chứng cơ xác thực nàng còn gì để nói, thê thảm bò đến bên chân Hoàng thượng nói: “Nô tỳ không còn lời nào để nói, nhưng nô tỳ vào cung cũng lâu như vậy, chưa bao giờ hoài thượng long loại, nhưng Mộ Tử Thư thân là nam tử có thai không nói, còn được Hoàng thượng sủng ái như vậy. Nô tỳ cũng ghen tỵ a! Lúc này mới phạm vào sai lầm, cầu xin Hoàng thượng nghĩ nô tỳ vào cung làm bạn với Hoàng thượng nhiều năm, tha cho nô tỳ đi!”

Vũ Văn Quân Quyết một cước đá văng Hoàng hậu, mặc dù ba lần bảy lượt hại Tử Thư cùng hài tử, hắn rất muốn ban cho nàng cái chết, nhưng trong lòng hắn cũng có suy tính, liền trầm giọng nói: “Hoàng hậu độc hại con cháu Hoàng tộc tội không thể tha thứ, trẫm hôm nay nghĩ huynh trưởng nhiều lần vì Hoàng triều lập được công lao to lớn, nhẹ xử lý. Đánh ba mươi trượng, cấm chân nửa năm. Nếu có tái phạm trẫm cũng sẽ không xử nhẹ như vậy.”

Nói xong, Vũ Văn Quân Quyết không hề nhìn Hoàng hậu một cái, đem chuyện còn lại giao cho Tác Tây, mình cùng Mộ Tử Thư rời khỏi nơi này.