[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

Chương 15: Được cứu khỏi hầm băng




Phượng Nghi cung

“Tỷ tỷ, ngươi cũng chỉ đem Mộ Tử Thư giam lại sao? Hài tử trong bụng hắn chính là tai họa, có muốn uy hắn uống chén dược sảy thai.?”

Hoàng hậu ung dung nhàn nhã cầm chén trà uống một hớp, liếc mắt nhìn Trang Chỉ Phù, trong mắt không giấu được vẻ đắc ý.

“Ngươi biết cái gì, bây giờ không giống ngày xưa, Hoàng thượng đối với hài tử có chút coi trọng, cho hắn uống thuốc sẩy thai không phải làm trái ý Hoàng thượng sao?”

Trang Chỉ Phù cái hiểu cái không hiểu gật đầu, không cam lòng hỏi: “Vậy để cho hài tử kia xuất thể sao?”

“Xuất thế? Vậy phải xem hắn có mệnh xuất thế hay không. Hầm băng của bổn cung không nhỏ, vẫn có thể chết rét mấy người. Hoàng thượng ngày gần đây không lui tới Khuynh Nguyệt điện, chỉ cần Mộ Tử Thư ở hầm băng bên trong ngây ngốc một ngày, hắn không chết thì hài tử cũng phải chết! Bổn cung cũng chỉ trừng phát cái tội dám phạm thượng tần phi, cũng không muốn lấy tính mệnh hắn, nói vậy Hoàng thượng cũng sẽ không trách tội.”

Trang Chỉ Phù cảm thấy Hoàng hậu quả nhiên lợi hại, trong lòng càng khâm phục nàng, có tỷ tỷ làm chỗ dựa, nàng ngày sau ở hậu cung còn không phải tài trí hơn người.?

“Tỷ tỷ thật là lợi hại, muội muội hâm mộ tỷ tỷ rồi, không nghĩ tới tỷ tỷ có hầm băng.”

Hoàng hậu lơ đễnh nói: “Hầm băng Phượng Nghi cung xưa nay thì có, năm đó Thánh hiền Đế vô cùng cưng chiều Hoàng hậu, Tuyên Hoàng hậu mùa hè sợ nhiệt uống canh ngân nhĩ ướp lạnh, Thánh hiền Đế liền kêu người ta xây một cái hầm nhỏ ở Phượng Nghi cung, vẫn cất giữ đến nay. Cho nên có thể có được sủng ái của Hoàng thượng mới là quan trọng nhất, ngươi cũng nên hằng hái tranh giành cho bổn cung!”

Nói đến được Hoàng thượng sủng ái, Trang Chỉ Phù buồn bực bĩu môi, oán trách nói: “Muội muội cũng muốn lấy được sủng ái của Hoàng thượng, nhưng là sáu ngày nay Hoàng thượng chưa bao giờ đặt chân tới Phù Dung các một bước, muội muội cũng là vô kế khả thi.”

Hoàng hậu khó chịu, hận thiết bất thành cương nghiêng mắt nhìn Trang Chỉ Phù, “Hoàng thượng không tìm ngươi, ngươi chả nhẽ không vô tình gặp gỡ Hoàng thượng?”

Trang Chỉ Phù mắt sáng lên, trên mặt thoáng chốc vui vẻ yêu kiều, “Tỷ tỷ chính là cho muội muội sáng suốt.”

Hoàng hậu vô cùng thích những lời khích lệ, sắc mặt ôn hòa đôi chút.

“Ngươi không nên gấp, vô tình gặp gỡ cũng là muốn bày ra, chỉ cần có thể gặp gỡ Hoàng thượng, với bộ dáng mềm mại động lòng người của muội muội, Hoàng thượng nhất định sẽ thích.”

Trang Chỉ Phù khó nén được trái tim vui sướng, nghĩ đến sau này được Hoàng thượng cưng chiều duy nhất mình, trên mặt dâng nên một tầng đỏ ửng, thẹn thùng lấy tay che giấu.

Lúc này Mộ Tử Thư đã bị nhốt dưới hầm băng ở Phượng Nghi cung, hầm băng không lớn, nhưng lại tích đầy hàn băng. Bời vì mùa hè vừa qua, giữa hầm băng hàn bằng đã bị lấy dùng.

Vì giữ ấm, hầm băng không có cửa sổ, cửa thông hướng mặt đất cũng dùng băng chế thành, hiện nay đã nghiêm túc bị giam. Hàn băng trống không nhiều chính là cách khoảng hai thước.

Nhận rõ tình huống nơi này, Mộ Tử Thư tìm cái hàn băng cách xa người nhất ngồi xuống. Nơi này không có gió cũng không có không khí nhiều, ngây ngốc lâu nếu hắn không bị chết rét cũng sẽ chết ngạt.

Mộ Tử Thư cảm giác đầu có chút quay cuồng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt. Ở chỗ này cũng sắp được nửa canh giờ rồi, trên người càng phát lạnh như băng, đem vạt áo đắp lên nơi nhô lên trên bụng, hy vọng có thể cho hài tử một chút ấm áp.

Mộ Tử Thư chà xát tay, đợi trên tay có chút nhiệt độ, liền đưa tay áp lên bụng, nhẹ giọng nói: hoàng nhi không sợ, phụ thân cùng ngươi ở chung một chỗ.

Trên cổ tay phải rõ ràng bị sợi tơ tằm nhỏ siết thành vết hằn, hắn không nghĩ ra người nào lợi hại đến vậy, chỉ dựa vào một sợi tơ tằm đã có thể thao túng hắn, nói vậy chỉ có người có võ công vô cùng giỏi mới có thể làm được.

Thời gian dần dần trôi qua, Mộ Tử Thư sắc mặt trắng bệch, cố gắng co rút thân thể che chở bụng, ý thức dần dần tan rã. Hắn biết mình đang đợi, ở trong cung hắn không có chỗ nương tựa, kết quả hôm nay chỉ có thể chờ chết hoặc là đợi người đó tới cứu mình.

Nghĩ đến mấy lần nguy hiểm trước, người nọ cũng sẽ xuất hiện trước mặt hắn, Mộ Tử Thư chợt có chút an tâm, mất đi ý thức miệng vẫn nỉ non: Quân Quyết, cứu hoàng nhi của chúng ta…

Tác Tây trong ngự thư phòng thu xếp lại tấu chương Tác Tây nghe được bẩm báo của ảnh vệ, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc chợt cau mày, sau đó vội vàng thúc ngựa chạy tới phủ Tả tướng.

Phần lớn người làm trong phủ tả tướng đều biết tổng quản Tác Tây, cũng không có ngăn cản.

Tác Tây thình lình xông vào, Vũ Văn Quân Quyết đang cùng Cố Táp Bạch thưởng thức rượu quý lâu năm.

Vũ Văn Quân Quyết cũng chưa từng thấy qua bộ dáng gấp gáp của Tác Tây, lập tức dừng uống, nhìn Tác Tây ý bảo nói rõ sự tình.

“Hoàng thượng, công tử bị Hoàng hậu nhốt vào hầm băng, đến giờ sợ là được nửa canh giờ rồi.”

Vũ Văn Quân Quyết sắc mặt trầm xuống, không nói gì, phất áo bào đi ra khỏi cửa.

Tác Tây điều chỉnh lại hơi thở, chỉ thấy sắc mặt Hoàng thượng u ám lôi lệ phong hành (sấm rền gió cuốn) đi.

Cố Táp Bạch trêu đùa nói: “Tác Tây tổng quản còn lo lắng cái gì, Vũ Văn Quân Quyết kia có khinh công, con ngựa kia của ngươi cũng không biết có thể đuổi theo được hay không ấy.”

Tác Tây mặt đỏ lên, vội vàng bái biệt hai vụ Thừa tướng đại nhân, giục ngựa hồi cung, về phần có đuổi kịp Hoàng thượng hay không hắn cũng không cần lo lắng.

“Đến tột cùng là mỹ nhân như thế nào, Vũ Văn Quân Quyết lại để ý vậy, Cẩn ngươi có tiếp xúc qua chưa?”

Ti Cẩn nghĩ đến hôm đó vô tình gặp Mộ Tử Thư ở trong đình, cười nói: “Người tặng ngọc bội trong tiệc sinh nhật Vũ Văn Quân Quyết đó.”

Cố Táp Bạch một phen nhớ lại, thở dài nói: “Nguyên lai là công tử bệnh tật đó, bộ dáng thanh tú, bàn về chữ “mỹ” cũng là vạn so ra kém Cẩn ngươi.”

Ti Cẩn nhìn hắn một cái, hắn tranh luận “mỹ” gì chứ.

“Công tử bệnh? Hắn cũng không có bệnh, chỉ là có bầu thôi.”

‘Phốc ——’ Cố Táp Bạch vừa mới uống được ngụm rượu ngon toàn bộ đều bị phun ra, khoa trương nhìn chằm chằm Tư Cẩn.

“Công tử? Có bầu? Nam nhân có thể sinh con?”

Tư Cẩn cong khóe miệng, đứng dậy đi tới đối diện Cố Táp Bạch, lấy ra khăn lụa dịu dàng thay hắn lau khóe miệng dính rượu.

Bị Ti Cẩn đối xử dịu dàng như vậy, Cố Táp Bạch chợt có loại dự cảm bất hảo.

“Tiểu Bạch thật là không để ý đến chuyện trong cung, nam nhân có thể sinh con hay không, còn không phải thử một lần sẽ biết?”

Cố Táp Bạch trong lòng rung lên cảnh báo, “Ai nha! Trong phủ có việc, ta phải về trước rồi!”

Ti Cẩn cong khóe miệng, hắn mặc kệ Hữu tướng phủ có chuyện gì, lưu loát vác người lên vai, bình tĩnh đi hướng tẩm phòng, ung dung không để mắt đến tiếng cầu cứu của Cố Táp Bạch.

“Ti Cẩn ngươi đồ sắc lang! Đêm qua không phải đã làm sao! Cứu mạng a!!”

Phượng Nghi cung

Hoàng hậu vẫn còn tán gẫu cùng Trang Chỉ Phù, chợt nghe thấy thanh âm ‘Hoàng thượng giá lâm’, vội vàng mừng rỡ tiến lên nghênh đón.

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Vũ Văn Quân Quyết câu môi, giống như tâm tình cực tốt đi quan sát bốn phía Phượng Nghi cung.

Tác Tây nhìn nụ cười của Hoàng thượng, trong lòng lặng lẽ vì Hoàng hậu mặc niệm.

Hoàng hậu không biết nội tình, trước tiên khiến cho Hoàng thượng thật cao hứng nói: “Hoàng thượng thật lâu rồi mới đến Phượng Nghi cung, nô tỳ rất nhớ Hoàng thượng.”

Vũ Văn Quân Quyết nhìn nàng, ý cười trên mặt Vũ Văn Quân Quyết không giảm, “Trẫm cũng rất nhớ Hoàng hậu, hôm nay trời nóng, Hoàng hậu làm cho trẫm một chén nước ô mai lạnh được không?”

Hoàng hậu nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Vũ Văn Quân Quyết, đột nhiên cảm giác lông tơ trên lưng đều dựng ngược, Hoàng Lan cung cũng có hầm băng, Hoàng thượng cần gì tới nơi này lấy băng? Hơn nữa Hoàng thượng chưa bao giờ cười với nàng? Lần này không rõ ngụ ý của Hoàng thượng, nàng ở hậu cung này mấy năm nay cũng coi như ngốc rồi.

Trang Chỉ Phù không hiểu vì sao lại có loại không khí quái dị này, nhút nhát ngây ngốc ở một bên không dám nói chen vào.

Hoàng hậu hồi phục lại tâm trạng, cố trấn định nói: “Hà tất làm phiền Hoàng thượng, để nô tỳ kêu người làm.”

Vũ Văn Quân Quyết mắt phượng híp lại, chợt đanh mặt, không muốn phí thời gian cùng Hoàng hậu, xoay người đi ra ngoài.

“Tác Tây!”

“Vâng, Hoàng thượng.”

Tác Tây vỗ hai tay, nhất thời Phượng Nghi cung bị một nhóm cấm vệ quân bao vây.

Hoàng hậu bị dọa sợ đến chân tay mềm nhũn, nhìn Hoàng thượng hướng phía hầm băng đi tới, cũng không biết nên nói gì.

Tác Tây nghiêm túc nhìn Hoàng hậu, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nương nương nên sớm giao chìa khóa ra, nếu không hầm băng ở Phượng Nghi cung này sợ rằng ngày sau sẽ không còn tồn tại.”

Hoàng hậu hiểu ý tứ của Tác Tây, nếu nàng không giao chìa khóa, cấm vệ quân sẽ đập nát cửa, mà ngày sau hầm băng cũng sẽ không còn.

“Cái … cái chìa khóa, mau mang chìa khóa cầm tới!”

Hoàng hậu có chút nói lắp, ra lệnh cho cung nữ mang chìa khóa tới giao cho Tác Tây.

Hầm băng dưới đất vừa mới mở ra, một cỗ hàn khí dày đặc liền thoát ra ngoài. Chẳng qua là đứng ở cửa có thể cảm nhận được hàn khí kia rất dày.

Vũ Văn Quân Quyết trên mặt u ám bước xuống phía dưới, liền nhìn thấy Mộ Tử Thư bất tỉnh cuộn mình một góc che chở bụng, trong lòng bỗng dưng căng thẳng.

Tác Tây nhìn thấy lúc này cũng ngẩn ra, vội vàng ra lệnh: “Nhanh truyền thái y, Phạm thái y, gì thái y gọi vào Khuynh Nguyệt điện đi!”

Nhất thời mấy cấm vệ quân trên mặt đất chạy vội đi thái y viện.

Vũ Văn Quân Quyết cầm tấm chăn Tác Tây chuẩn bị từ trước, cúi người đắp lên người Mộ Tử Thư, bế hắn lên, dùng mặt cọ cọ trán của hắn, quả nhiên đã lạnh băng rồi.

Vội vàng đưa người ra khỏi hầm băng rét buốt này, so với nhiệt độ phía ngoài có vẻ ấm áp hơn nhiều, ngày mùa thu ánh mặt trời không tính là ấm nhưng cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp thoải mái.

“Tử Thư? Tỉnh tỉnh, nghe thấy trẫm nói gì không?”

Vũ Văn Quân Quyết vừa đi vừa cố gắng gọi Mộ Tử Thư tỉnh lại, ôm Mộ Tử Thư tay cũng luôn luôn vuốt ve tấm chăn thay hắn sưởi ấm.

Mộ Tử Thư cảm thấy ấm áp hơn so với hầm băng, ánh mắt mê man ngây ngốc, theo khe hở ánh mắt nhìn nhìn, cũng không biết có thấy gì hay không thấy cái gì, liền nhắm mắt lại chẳng qua là trong miệng tựa hồ nỉ non cái gì.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn môi hắn mấp máy, cúi đầu cẩn thận nghe, không khỏi sửng sốt.

Mộ Tử Thư trái lại nỉ non chỉ có một chữ Quyết.

Vũ Văn Quân Quyết không biết cảm giác như thế nào, chẳng qua là trong lòng hơi đau, đem Mộ Tử Thư ôm thật chặt vào ngực, đáp nhẹ: “Có ta ở đây.”

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!”

Sau lưng, Hoàng hậu chạy nhanh theo sát Vũ Văn Quân Quyết.

Vũ Văn Quân Quyết dừng bước, lãnh mâu nhìn nàng một cái.

Hoàng hậu thấy hắn dừng lại, vội vàng quỳ xuống, ủy khuất nói: “Hoàng thượng chớ nên hiểu lầm nô tỳ, nô tỳ bắt giam hắn là trừng phạt, lúc ấy rất nhiều người có thể thay nô tỳ làm chứng! Nô tỳ muốn giam một canh giờ liền thả ra, cũng không muốn thương tổn Mộ công tử!”

Vũ Văn Quân Quyết sắc mặt vẫn như cũ âm trầm đáng sợ, cũng không biết có nghe Hoàng hậu nói hay không, trầm giọng nói: “Hoàng hậu có thời gian giải thích không bằng đi Từ đường hảo hảo quỳ lạy cầu nguyện hài tử trong bụng không có việc gì, nếu không, vương vị kia của ngươi cũng có nhiều người muốn ngồi đi!”

Dứt lời, Vũ Văn Quân Quyết liền không hề dừng lại nữa mà đi về phía Khuynh Nguyệt điện.

Hoàng hậu nháy mắt ngã ngồi dưới đất, mở to hai mắt hoảng sợ, bất khả tư nghị nhìn phương hướng rời đi của Vũ Văn Quân Quyết. Nàng vẫn cho rằng phía sau mình có ca ca là binh mã đại nguyên soái che chở, không nghĩ tới Hoàng thượng nói ra câu nói kia dễ dàng như vậy!

Trang Chỉ Phù đứng cách đó không xa nhìn một màn kia, cũng sợ mà không dám nhúc nhích, nàng vào hậu cung đến tột cùng là đúng hay sai?

Hoàng hậu ngốc lăng hồi lâu, trong mắt sợ hãi dần dần thay thế bằng âm ngoan, Hoàng hậu chỉ có thể là nàng! Ai cũng không được giành! Mộ Tử Thư, không thể tha thứ!