[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 77




Trước mặt nồi lẩu đang sôi nóng hổi.

Tạ Lệ không muốn ăn, phần lớn thời gian anh đùa bỡn bật lửa.

Anh nói với Tô Vân: “Cô đừng tới tìm tôi, chúng ta không thích hợp, sẽ lãng phí thời gian của cô.”

Tô Vân hỏi anh: “Vậy cô cô của anh có trở về tìm anh hay không?”

Tạ Lệ nói: “Em ấy không phải cô cô của tôi.”

“Đổi lời giải thích? Nữ thần?”

Tạ Lệ thở dài: “Cũng không phải, em ấy là bảo bối của tôi, được chưa?”

Đũa trong tay Tô Vân xuýt rớt: “Nói như anh vậy em cũng không vui hơn.”

Tạ Lệ nói: “Em ấy có tới tìm tôi hay không cũng không quan trọng, tôi nhất định sẽ tìm được em ấy.”

Tô Vân cảm thấy kỳ lạ: “Nhưng anh cũng không biết cô ấy ở đâu.”

Tạ Lệ không nói gì.

Tô Vân nhìn anh, lén lút nói: “Em nghe nói lúc trước anh từng nhận một nhiệm vụ lớn?” Nói xong cô thấy Tạ Lệ nhìn mình, vội vã nói: “Cậu em nói, em có hỏi nhiệm vụ gì, cậu không chịu nói cho em biết.”

Cậu của cô chính là đại đội trưởng của Tạ Lệ.

Tạ Lệ nói: “Ừ, tôi hỏi tôi, tôi cũng không nói cho cô biết.”

“Không nói thì thôi.” Tô Vân làm bộ không thèm để ý: “Em còn tưởng rằng anh và cô ấy có chuyện gì ly kỳ khúc chiết lắm.”

Tạ Lệ cười, dựa vào cửa sổ, nhìn cô không lên tiếng.

Tô Vân ngẩng đầu lên, nhìn ra phía ngoài, lại nói: “Nếu người anh thích thật sự trở lại, em sẽ không tìm anh nữa.”

Tạ Lệ hỏi cô: “Nghiêm túc không?”

“Đương nhiên nghiêm túc.” Tô Vân nói: “Em là người rất có nguyên tắc.”

Nói xong, cô dừng lại rất lâu, vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, sau đó cô nói với Tạ Lệ: “Tạ Lệ, phố đối diện hình như có người đang nhìn chúng ta.”

Tạ Lệ nghe vậy quay đầu nhìn sang.

Lúc này trời đã tối rồi, dưới đèn đường phía đối diện có một người đang đứng. Người này không quá cao, thân hình nhỏ nhắn gầy gò. Bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên không thấy rõ mặt, nhưng có thể nhìn được người đó luôn nhìn qua bên này.

Đột nhiên Tạ Lệ đứng lên.

Tô Vân chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, Tạ Lệ đã quay người chạy ra ngoài. Phản ứng đầu tiên của Tô Vân là đuổi theo, cô cũng không quên cầm lấy túi xách của mình, nhưng đuổi tới cửa thì bị nhân viên cửa hàng ngăn lại, họ yêu cầu cô tính tiền.

Khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tạ Lệ đã nhanh chóng nhảy qua lan can, xuyên qua dòng xe cộ, chạy tới phố đối diện.

Lúc Tạ Lệ chạy đến phố đối diện, người đứng dưới ánh đèn đường đã không thấy.

Tim anh nhảy kịch liệt, không nhịn được thở dốc, anh lấm lét nhìn trái phải, xa xa nhìn thấy thân ảnh kia xuất hiện ở rìa đường, đang đi về phía trước.

Tạ Lệ không chút nghĩ ngợi đuổi theo.

Thân ảnh kia rất giống Thường Tiểu Gia, nhưng lúc này tư thế đi rất khập khễnh, nhìn ra được người này rất nỗ lực, nhưng không thể kéo dài khoảng cách với Tạ Lệ.

Tạ Lệ la lớn: “Tiểu Gia!”

Người trước mặt cũng không dừng lại.

Tạ Lệ vẫn đuổi theo phía sau, một phát bắt được bờ vai đơn bạc, dùng sức kéo người đó vào trong tường, sau đó dựa vào ánh đèn nhìn mặt người đó. Không phải Thường Tiểu Gia, mà là Thời Hoằng Tinh.

Thời Hoằng Tinh mặt không đổi nhìn Tạ Lệ.

Tiếng hít thở của Tạ Lệ rất rõ ràng mà cường điệu, anh không buông Thời Hoằng Tinh ra, mà nói: “Tiểu Gia đâu? Các người trở về? Có phải Tiểu Gia đi cùng với cậu?”

Thời Hoằng Tinh không nói gì.

Tạ Lệ cúi đầu nhìn chân của cậu ta: “Chân của cậu làm sao vậy?”

Thời Hoằng Tinh nói: “Bị Thường tiên sinh đánh què rồi.”

Tạ Lệ khẩn cấp muốn truy hỏi tung tích của Thường Tiểu Gia, nhưng vẫn không nhịn được, hỏi: “Bởi vì buổi tối hôm ấy cậu giúp tôi đào tẩu sao?”

Thời Hoằng Tinh gật đầu.

Tạ Lệ hỏi: “Vậy Thường Quan Sơn ở nơi nào?” Anh có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, mỗi một vấn đề đều rất trọng yếu.

Nhưng Thời Hoằng Tinh không nhanh không chậm nói: “Vậy cuối cùng anh muốn biết Thường tiên sinh ở nơi nào, hay muốn biết Gia thiếu ở nơi nào?”

“Tiểu Gia.” Tạ Lệ không chút nghĩ ngợi, lựa chọn đáp án đối với mình quan trọng nhất.

Thời Hoằng Tinh nói: “Gia thiếu vốn đi cùng với tôi, nhưng vừa nãy anh ấy bảo tôi dẫn anh đi ra.”

Ánh mắt Tạ Lệ sáng quắc, quay người chạy về phía nhà hàng lẩu.

Lúc này bên trong nhà hàng lẩu, Tô Vân một mặt mờ mịt nhìn người ngồi đối diện.

Đó là một thành viên rất trẻ, đại khái cùng tuổi với cô, rất trắng rất gầy, mí mắt cụp xuống tinh thần không quá tốt, thế nhưng dung mạo rất đẹp trai.

Người trẻ tuổi kia đi tới ngồi xuống, hỏi cô có phải đang hẹn hò với Tạ Lệ không.

Tô Vân ngẩn người, trả lời nói: “Đúng vậy.”

Sau đó người trẻ tuổi kia vẫn dùng ánh mắt băng lãnh nhìn cô, hỏi: “Cô có quan hệ gì với Tạ Lệ?”

Tô Vân ngơ ngác nói: “Bạn...”

“Bạn gì? Bạn trai?”

“Chưa có phải.”

“Còn chưa có?”

Tô Vân cảm thấy đáng sợ, theo bản năng cầm chắc điện thoại di động ở trong túi: “Sau này cũng có thể có.”

“Không thể.” Người đối diện mặt không biểu tình lên tiếng.

Tô Vân tức giận: “Làm sao không thể?”

“Tôi nói không thể thì không thể, cô chết tâm đi, nếu không tôi sẽ giết cô.”

Tô Vân sửng sốt, một lúc sau mới bình tĩnh lại: “Anh điên rồi sao? Anh là ai a? Nói hưu nói vượn có tin tôi báo cảnh sát hay không?”

Đón lấy, người đối diện đột nhiên đứng lên, hai tay chống trên bàn, ngữ khí lạnh như băng nói: “Tôi cho cô cơ hội, cút liền cho tôi, nếu không trước khi cảnh sát tới, tôi không thể bảo đảm cô còn sống.”

Tô Vân lấy hơi, chuẩn bị kêu to cứu mạng.

Lúc này, Tạ Lệ từ bên ngoài vội vàng chạy vào, thiếu chút nữa đụng phải người phục vụ đang bưng lẩu.

Tô Vân vội vàng đứng lên, nhìn Tạ Lệ phất tay hô: “Tạ Lệ!”

Nhưng Tạ Lệ không phản ứng, anh chạy tới, ôm lấy người đứng đối diện Tô Vân, cúi đầu đem mặt chôn ở trên vai của cậu.

Tô Vân kinh ngạc ngẩn người, cô nghe Tạ Lệ kêu một cái tên: “Tiểu Gia, Tiểu Gia!”

Người đối diện cô đang hung thần ác sát chợt biến thành mềm mại, cậu giơ tay sờ trán người dựa trên bả vai mình, nhấc mắt nhìn về phía Tô Vân.

Tô Vân không biết làm sao, đợi đến khi Tạ Lệ ngẩng đầu lên, cô phát hiện nước mắt đầm đìa trên mặt anh, theo bản năng nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu Long Nữ...”
Mãi đến khi ôm Thường Tiểu Gia nằm trên giường, Tạ Lệ vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.

Thường Tiểu Gia dính anh dính đến lợi hại, ngay cả tắm rửa cũng không muốn tách ra, thân thể mềm mại chặt chẽ quấn lấy Tạ Lệ, đòi hỏi vô độ.

Tạ Lệ phát hiện cậu rất gầy, hơn nữa trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.

Căn nhà này là do Tạ Lệ mua, địa chỉ ở vùng ngoại thành của thành phố Sùng Phong, bây giờ còn đang trả góp mỗi tháng. Nhà ở không lớn thế nhưng khi trang trí anh kiên quyết phải có một cái bồn tắm, anh muốn mỗi ngày khổ cực công tác trở về có thể ngâm mình một lúc.

Bây giờ anh có thể ngâm mình cùng Thường Tiểu Gia trong bồn tắm, xoa xoa vai và tấm lưng gầy gò của cậu.

“Thường Quan Sơn bắt em đi đâu vậy?” Tạ Lệ hỏi.

Thường Tiểu Gia lười biếng nói: “Ông ấy vốn muốn ngồi thuyền ra biển, kết quả chậm một bước, chỉ có thể lái xe trốn chạy vào nội địa. Dọc theo con đường này ông ấy không ngừng đổi xe, muốn từ phía tây nam chạy đến biên giới. Kết quả sắp đến đường biên giới, dưới tay ông ấy có người phản bội, nuốt một khoản tiền bỏ chạy.”

Tạ Lệ lẳng lặng nghe, ôm Thường Tiểu Gia càng chặt hơn.

Thường Tiểu Gia nói: “Những người dưới tay ông ấy xảy ra tranh chấp, bởi vì phải lập tức trốn đi, có người cho là không cần thiết phải đi tìm người lấy tiền bỏ trốn. Thế nhưng ba em ở thời khắc sống còn lại kiên trì muốn tìm người trở về.”

Tạ Lệ hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó chúng em đi vào rừng mưa, có người bắn lén sau lưng ba em một phát súng, em không biết ông ấy chết hay chưa, em và Thời Hoằng Tinh thừa dịp loạn bỏ trốn, cũng không có ai theo đuổi chúng em.”

Nói chuyện một hồi, Thường Tiểu Gia dựa vào lồng ngực Tạ Lệ ngủ.

Tạ Lệ ôm cậu trở về phòng, đặt lên giường, đắp chăn cho cậu. Anh mặc quần áo rồi đi ra khi phòng, nhìn thấy Thời Hoằng Tinh đắp kín chăn ngủ trên ghế salông ở phòng khách.

“Trong nhà còn một phòng khách.” Tạ Lệ nói: “Vào trong đó ngủ đi.”

Thời Hoằng Tinh không động đậy.

Tạ Lệ ngồi xuống ghế sa lon, đốt một điếu thuốc.

Thời Hoằng Tinh xin anh một điếu thuốc, vì vậy Tạ Lệ đưa cho cậu ta một điếu, anh hỏi Thời Hoằng Tinh: “Đoạn đường này các cậu chịu thật nhiều cực khổ?”

“Lúc Gia thiếu mới vừa bị Thường tiên sinh bắt đi, anh ấy luôn bị giam ở trong cốp sau.” Thời Hoằng Tinh đốt thuốc, chậm rãi nói.

Tạ Lệ đang hút thuốc thì ngừng lại.

Thời Hoằng Tinh nói: “Anh biết anh ấy sợ tối, Thường tiên sinh cố ý trừng phạt anh ấy.”

Viền mắt Tạ Lệ dần dần đỏ.

Thời Hoằng Tinh nói: “Nhưng anh tôi vẫn trở về tìm anh.”

Tạ Lệ gật gật đầu, hỏi: “Thường Quan Sơn đã chết thật rồi sao?”

Thời Hoằng Tinh nói với anh: “Tôi không xác định, thế nhưng tôi đoán ở hoàn cảnh kia sẽ rất khó sống tiếp.”

Tạ Lệ lại hỏi: “Là ai nổ súng?”

Thời Hoằng Tinh trầm mặc một lát, ánh mắt thẳng tắp nhìn mặt bàn, cuối cùng mới nhìn Tạ Lệ, nói: “Tôi không biết.”

“Tôi——” Tạ Lệ dừng lại một chút: “Sẽ thông báo cho lực lượng cảnh sát, có thể sẽ an bài hai người cho lời khai, có vấn đề hay không?”

Thời Hoằng Tinh nói: “Tôi và Gia thiếu không có trong danh sách truy nã?”

Tạ Lệ nói: “Hai người không có, không có chứng cứ hai người tham gia vào việc Hồng Cát Chế Dược sản xuất ma túy.”

Thời Hoằng Tinh đáp: “Được, tôi không có vấn đề.”

Tạ Lệ đứng lên: “Cực khổ rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Lúc anh nhìn thấy Thời Hoằng Tinh đứng lên, lại hỏi: “Chân của cậu có cần đi gặp bác sĩ không?”

Thời Hoằng Tinh nói: “Bác sĩ nói cần phải giải phẫu làm cho thẳng, tạm thời tôi không có thời gian.”

Tạ Lệ nói: “Có yêu cầu trợ giúp cứ việc nói.”

Thời Hoằng Tinh gật đầu: “Cảm ơn.”

Trở về phòng, Tạ Lệ ôm lấy Thường Tiểu Gia đang ngủ say, nằm ở bên cạnh cậu cũng ngủ thiếp đi.