[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 68




Con đường đến bến tàu Ngư Thủy cũ kỹ chật hẹp, hai bên đường không có một ngọn đèn đường, quay cửa xe xuống có thể cảm nhận gió biển phả vào mặt, xen lẫn mùi vị ẩm ướt tanh mặn.

Tạ Lệ trầm mặc lái xe, đột nhiên nghĩ thầm mình nên để lại một bức di thư, giao cho Du Chính Khôn. Nếu như anh hi sinh vì nhiệm vụ, hi vọng Du Chính Khôn có thể đem di thư chuyển cho Thường Tiểu Gia.

Anh không có người thân, cũng không cần nói với người khác, ở trên thế giới này người duy nhất anh không thể bỏ xuống, cũng chỉ có một mình Thường Tiểu Gia.

Xe chạy càng ngày càng đến gần.

Tạ Lệ nhìn thấy ven đường có một chiếc xe, có người ngồi trên xe hút thuốc, thế nhưng không tới chào hỏi.

Vì thế anh tiếp tục chạy xe về phía trước, cuối cùng dừng ở một bãi đất trống thuộc bến tàu Ngư Thủy. Bến tàu không đèn, thế nhưng nơi này đã đậu mấy chiếc xe, dựa vào đèn xe, anh nhìn thấy Tống Đạo Chính và Hà Xuyên Vân, còn có thêm vài người Hồng Phường.

Tạ Lệ xuống xe giúp Thường Quan Sơn mở cửa xe, Thường Quan Sơn kéo khoác, chậm rãi đến gần, hỏi: “Người đâu?”

Tống Đạo Chính nói: “Đã mang đến.”

Sau đó Tạ Lệ nhìn thấy trên một chiếc xe khác có hai người bước xuống, hai người kia Tạ Lệ đều biết, là thủ hạ của Diệp Thiếu Ân. Hai người nọ mở cửa sau xe lôi một người phụ nữ xuống.

Người đó là Nguyễn Thu Viện.

Kỳ thực Tạ Lệ cũng không ngoài ý muốn, thậm chí anh đã điều chỉnh tốt biểu hiện trên mặt. Thường Quan Sơn nhất định sẽ điều tra những người bên cạnh Diệp Thiếu Ân, người bại lộ trước tiên chắc chắn là Nguyễn Thu Viện. Vì vậy Tạ Lệ đã thương lượng với Nguyễn Thu Viện, Diệp Thiếu Ân vừa bị bắt Nguyễn Thu Viện phải rút lui trước, tốt nhất là do Du Chính Khôn phái người tiếp ứng, rời khỏi Hải Cảng.

Nhưng họ vẫn chậm một bước.

Hai thủ hạ của Diệp Thiếu Ân, một người nắm tóc giữ chặt Nguyễn Thu Viện, một người đi tới trước mặt Thường Quan Sơn, nói: “Thường tiên sinh, Diệp ca vừa xảy ra chuyện, con mụ này liền muốn chạy.”

Thường Quan Sơn rất bình tĩnh, lão chậm rãi đi tới trước mặt Nguyễn Thu Viện, hỏi: “Nguyễn tiểu thư, cô chạy đi đâu?”

Nguyễn Thu Viện cúi thấp đầu, nói: “Tôi ở lại thì làm được gì? Tôi đã sớm muốn rời khỏi Diệp Thiếu Ân.”

Thường Quan Sơn nói: “Tôi thấy Thiếu Ân rất yêu cô, làm sao, cô ghét nó như vậy? Hay là cô thích Đỗ Thịnh Liên, một lão già một chân sắp giẫm vào quan tài hơn?”

Nguyễn Thu Viện ngẩng đầu nhìn Thường Quan Sơn, ánh mắt bình tĩnh.

Thường Quan Sơn cười cười: “Tôi thấy sẽ không, cô nói xem, cô không thích Thiếu Ân, vậy cô yêu ai? Cô vì ai muốn Thiếu Ân vào chỗ chết?”

Nguyễn Thu Viện nhẹ nhàng nói: “Tôi không có.”

Người tóm chặt tóc cô dùng sức ấn Nguyễn Thu Viện quỳ xuống đất.

Thường Quan Sơn nói: “Những người giao dịch với Thiếu Ân là do cô thông qua quan hệ với Đỗ Thịnh Liên tìm tới, xế chiều Đỗ Thịnh Liên gọi điện thoại cho tôi, nói hắn cái gì cũng không biết, hắn cho là vấn đề ở nơi cô rất lớn, cô biết hắn có ý gì không?”

Nguyễn Thu Viện lắc đầu: “Thường tiên sinh, tôi thật sự không biết. Thiếu Ân cần dùng tiền, tôi mới tìm người làm ăn cho anh ấy, muốn giúp anh ấy có chạy một khoản tiền.”

Thường Quan Sơn thở dài một hơi, lão xoay người lại nhìn về phía Tạ Lệ: “Tạ Lệ, cậu nói thế nào?”

Tạ Lệ ngữ khí vững vàng, hồi đáp: “Thường tiên sinh, tôi không có gì muốn nói, chuyện của cô ta tôi không biết gì hết.”

Thường Quan Sơn lấy kính mắt xuống, lấy khăn mùi soa trong túi áo ra lau, rồi mang trở lại, nói: “Tôi nghe nói cậu và cô ta có quan hệ, vì cô ta mà làm Tiểu Gia mất hứng.”

Tạ Lệ nói: “Đó đã là chuyện đã qua, từ khi cô ta chọn Diệp Thiếu Ân, chúng tôi đã không còn quan hệ.”

Thường Quan Sơn liếc mắt nhìn Nguyễn Thu Viện, sau đó nó với Tạ Lệ: “Cô ta thật không thèm nhìn cậu.”

Tạ Lệ hít sâu một hơi, anh đi tới trước mặt Nguyễn Thu Viện ngồi xuống, dùng âm thanh tất cả mọi người có thể nghe được, hỏi: “Là cô bán đứng Diệp Thiếu Ân?”

Lúc này Nguyễn Thu Viện mới nhìn anh, lắc lắc đầu.

Thường Quan Sơn nói: “Không đúng, Tạ Lệ cậu phải hỏi cô ta có phải là lực lượng cảnh sát nằm vùng hay không.”

Tim Tạ Lệ đập chầm chậm, anh nghe mình dùng ngữ khí không hề chập trùng hỏi: “Cô nằm vùng sao?”

Nguyễn Thu Viện cười nhạo một tiếng, cô nói: “Tôi mà là cảnh sát nằm vùng, thì có thể hi sinh đến mức độ này sao?”

Tiếng nói của cô vừa dứt, Thường Quan Sơn cũng cười cười, nói: “Tôi cảm thấy cô ta nói rất có đạo lý, cậu cảm thấy thế nào, Tạ Lệ?”

Tạ Lệ đứng lên, nói với Thường Quan Sơn: “Tôi không biết.” Anh không thể vì Nguyễn Thu Viện cãi lại một câu.

Thường Quan Sơn nói: “Nhưng cô ta là cảnh sát nằm vùng thì đã làm sao, tôi không để ý, ngược lại khuyến khích Thiếu Ân, bán đứng Thiếu Ân là cô ta, ngày hôm nay cô ta không thể sống sót rời khỏi nơi này. Tạ Lệ cậu nói xem?”

Tạ Lệ không nói lời nào.

Thường Quan Sơn nhìn anh, hai mắt sau thấu kính thần sắc bén nhọn, hỏi: “Cậu không muốn nói gì sao?”

Tạ Lệ ngữ khí trầm thấp: “Thường tiên sinh, tôi không vì một người phụ nữ phản bội ngài. Thế nhưng dù sao cũng là người tôi ngủ qua, bây giờ tôi không có gì để nói.”

Đột nhiên Thường Quan Sơn móc ra một khẩu súng, đưa tới trước mặt Tạ Lệ: “Vậy thì đừng nói, trực tiếp làm đi.”

Bây giờ ở trước mặt Tạ Lệ có hai sự lựa chọn, một là giết Nguyễn Thu Viện, tiếp tục nằm vùng bên cạnh Thường Quan Sơn, hai là lựa chọn bại lộ thân phận, cùng chết với Nguyễn Thu Viện.

Nhưng khi Tạ Lệ vừa cầm lấy súng, biết mình còn lựa chọn thứ ba. Anh phải bảo vệ Nguyễn Thu Viện toàn thân trở ra, anh có thể dùng cây súng nhắm vào Thường Quan Sơn, uy hiếp Thường Quan Sơn mang Nguyễn Thu Viện trốn chạy.

Nhưng khi anh cầm chặt súng, trong nháy mắt, lập tức bỏ qua cái ý niệm này. Anh liếc nhìn có mấy người cầm súng ở trong bóng tối nhắm vào mình, hơn nữa cây súng này trọng lượng không đúng, bên trong có thể không phải đạn thật.

Anh cầm súng, quay người nhắm ngay vào Nguyễn Thu Viện.

Thường Quan Sơn chậm rãi lùi về sau, hai thủ hạ cao chặn trước mặt lão. Lúc Tạ Lệ lên đạn kéo cò, mở miệng nói: “Chờ một chút, đổi một khẩu súng khác.”

Có người tới đưa cho Tạ Lệ một khẩu súng khác. Vừa cầm cây súng này trên tay tay đã thấy khá nặng, Tạ Lệ biết bên trong là đồ thật.

Vừa nãy rõ ràng Thường Quan Sơn thăm dò anh, nếu như anh cầm súng, phản ứng đầu tiên là uy hiếp Thường Quan Sơn, trong bóng tối lập tức sẽ có người nổ súng giết anh và Nguyễn Thu Viện. Sao Thường Quan Sơn lại tự đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm chứ?

Anh đã qua cửa thăm dò thứ nhất của Thường Quan Sơn, giờ mới đến màn kịch quan trọng. Anh có một khẩu súng, lựa chọn hi sinh chiến hữu tiếp tục nhiệm vụ, hay là lựa chọn dùng cây súng này cùng chiến hữu chiến đấu thoát khỏi vòng vây.

Có thể họ sẽ không thoát khỏi, sau lưng Tạ Lệ và Nguyễn Thu Viện có rất nhiều người, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng.

Tạ Lệ rõ ràng đạo lý này, thì làm sao Nguyễn Thu Viện không hiểu, đột nhiên cô giãy dụa đứng lên, lảo đảo lui về phía sau.

Trong lúc nhất thời Tạ Lệ nghe được vài thanh âm lên đạn.

Nguyễn Thu Viện một mực thối lui đến cạnh biển, phía sau cô là biển, chỉ cần ngã về sau sẽ chìm vào biển rộng.

“Tôi không yêu Diệp Thiếu Ân, hắn đáng đời!” Đột nhiên Nguyễn Thu Viện la lên.

Sắc mặt Tạ Lệ trầm tĩnh, chỉ có ngực kịch liệt chập trùng, ngón tay cầm súng tái nhợt.

Nguyễn Thu Viện nở nụ cười, tiếng cười có chút thê lương, cô nhìn Tạ Lệ bằng ánh mắt kiên định, muốn mở miệng bảo Tạ Lệ nổ súng, nhưng cuối cùng cô lại nói: “Tôi hận các người!” Nói xong, cô nhấc hai tay lên, thân thể ngửa ra sau.

Tạ Lệ nổ súng, anh nhìn thấy đạn xuyên qua vai trái của Nguyễn Thu Viện, máu tươi bắn lên không trung, sau đó theo thân thể của cô hòa tan vào biển rộng.

Anh bắn lần thứ hai, không biết mình có bắn trúng hay không, sau đó anh đuổi theo, chạy ra biển bắn phát súng thứ ba.

Phía sau Tạ Lệ cũng có mấy người chạy theo, mọi nngười chỉ nhìn thấy nước biển chìm trong bóng tối, có người bắn xuống biển thêm mấy phát, sau đó nín thở chờ đợi, mấy phút trôi qua cũng không thấy người nổi lên.

Mãi đến hơn mười phút, Tạ Lệ mới trở lại bên cạnh Thường Quan Sơn, khom người nói: “Thường tiên sinh, Nguyễn Thu Viện đã chết rồi. Có cần thiết để người ở lại xử lý hiện trường?”

Hà Xuyên Vân đứng ở bên cạnh Thường Quan Sơn nói: “Để tôi giải quyết, Thường tiên sinh.”

Thường Quan Sơn gật đầu, lão vỗ vỗ vai Tạ Lệ, nói: “Làm việc rất tốt.” Nói xong, lão lại nói: “Đàn bà mà thôi, không nên để cho cô ta làm vướng bận.”

Tạ Lệ nói: “Tôi hiểu.”

Anh lái xe dọc theo đường cũ đưa Thường Quan Sơn về Thường gia, khi đó trời đã hừng đông.

Thường Quan Sơn xuống xe trở về phòng ngủ. Tạ Lệ đem xe đỗ vào ga ra, xuống xe, đột nhiên đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ một chân xuống đất.

Mặt anh không thay đổi đứng lên, bỏ hai tay run rẩy vào trong túi quần, đi về phòng của Thường Tiểu Gia.

Yên tâm đi mấy chế, Nguyễn Thu Viện sẽ không chết. Người cứu cô ấy, các chế đoán là ai?