[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 8: Tâm trí hỗn loạn




Minh Phương đẩy cửa văn phòng đoàn hội, gật đầu cười với Nghĩa đang ngồi trên ghế sô pha: "Nghỉ trưa à?"

"Hôm nay Đông nghỉ học", giọng trầm phát ra nhẹ nhàng đủ nghe nhưng lại toát ra thứ tâm trạng rất nặng nề.

Cả một buổi sáng, Nghĩa luôn thấp thỏm chờ đợi, trong đầu chỉ có một câu hỏi: "Cậu đang ở đâu vậy?". Mỗi khi có người bước vào lớp, Nghĩa lại hi vọng nhìn lên rồi lại thất vọng vì đó không phải người cậu đang mong đợi. Bấm nát điện thoại lúc nào cũng là một giọng nữ đều đặn vang lên, zalo, facebook đều không hề có dấu hiệu hoạt động, Nghĩa đành lên văn phòng đoàn hội với hi vọng cuối cùng là Minh Phương sẽ lên nghỉ trưa, thật may mắn khi hi vọng đã được hồi đáp.

"Tối qua cậu ấy lên xe về quê rồi. Hôm nay là ngày giỗ mẹ cậu ấy"

"Mẹ?", Nghĩa không giấu được sửng sốt.

"Ừ, bác gái bị ung thư, mất lúc Đông đang học mười hai"

Nghĩa khẽ ừ một tiếng rồi nặng nhọc bước ra cửa. Ngực cậu như có gì đó thắt lại, cảm giác nhức nhối cứ thế kéo đến, cậu có thể cảm nhận được nỗi đau của Đông lúc đó, hình ảnh Đông buồn rầu, đau khổ ngày mẹ mất cứ hiện ra trong đầu làm cậu càng trở nên khó thở.

Cảnh tượng đau buồn đó cậu đã từng trải qua cách đây năm năm, ngày mẹ cậu gặp tai nạn giao thông. Sau tai nạn đó, Nghĩa trở nên ngông cuồng lao vào ăn chơi đập phá, mỗi đêm đều buông thả ở bar đến sáng hôm sau mới mệt mỏi trở về. Cậu sống một cuộc sống bất cần, lạnh nhạt, thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Trần Trọng Tín, ba của Nghĩa, mãi mê với công việc mà không hề quan tâm đến cảm xúc của cậu, mỗi lần thấy cậu người không ra người, ma không ra ma lại quát mắng thậm tệ, những lúc như vậy Nghĩa chỉ cười khẩy rồi tiếp tục thả con mãnh thú trong người náo loạn khắp nơi. Mãi cho đến một ngày đọc được nhật ký của mẹ, cậu mới trở lại học hành tử tế nhưng cảm xúc trong người dường như đã khô héo. Thời gian sau đó, bạn bè giới thiệu Mỹ Quyên cho cậu. Mỹ Quyên cũng như bao người con gái khác, lập tức đổ dưới chân Nghĩa nhưng cô hơn những người khác ở chỗ có chút nhan sắc và sự kiên trì. Trong lúc cảm thấy cô đơn, Nghĩa nhanh chóng bị những cử chỉ quan tâm làm lay động. Cùng với nhu cầu tình dục mãnh liệt của một chàng trai mới lớn, cậu đã chấp nhận Mỹ Quyên.

Trở về với Nghĩa của thực tại, cậu thử gán nỗi đau lúc đó của mình cho Đông, bất chợt lồng ngực nhói lên thật mạnh. Bằng sự đồng cảm, Nghĩa cảm thấy người kia thật sự rất đáng thương.

---

Trận bóng hôm nay vô cùng nhàm chán, Nghĩa hoàn toàn không có một chút tâm trạng, tâm trí cậu luôn hướng về sân bên cạnh chờ đợi một điều gì đó mà chính cậu cũng biết rằng điều đó không thể xảy ra.

"Mày bị gì vậy?", Thành Trung dễ dàng nhận ra sự khác thường của người anh em thân thiết.

"Anh mày có thể bị gì được?", Nghĩa cố tỏ ra bình thường. Thật sự Nghĩa không biết trả lời Thành Trung như thế nào vì chính cậu cũng không biết bản thân đang gặp phải vấn đề gì.

"Mày và Mỹ Quyên lại cãi nhau à?"

"Cũng có chút chút"

"Quen nhau cãi nhau là bình thường mà, mày đừng nghĩ ngợi nhiều"

Nghĩa ậm ừ cho qua chuyện, cảm giác trống rỗng. Cậu không thể hiểu được cảm giác hiên giờ là gì, không thể biết được bản thân đang muốn gì. Cả buổi chiều đi học cũng chẳng khá hơn, vẫn là chờ đợi ai đó bước vào lớp để rồi cuối buổi lại buồn bực trở về.

---

Nghĩa mở vòi sen, hơi ngửa mặt lên hứng trọn lượng nước đổ xuống. Dòng nước lướt qua từng thớ cơ rắn chắc, len lỏi đến từng ngóc ngách trên cơ thể hoàn mĩ như cố gắng cuốn trôi phần nào phiền muộn của cậu. Nghĩa mặc cho dòng nước thỏa sức tung hoành, nhắm mắt thả lỏng cơ thể đang thở một cách khó nhọc. "Không gặp hai ngày mày đã như vậy. Hắn chỉ là một người bạn, có thể sẽ là bạn tốt nhưng có gì để mày phải như thế này? Thứ cảm giác gì vậy? Là nhớ sao? Không thể nào. Nhưng chỉ có thể là nhớ", những câu hỏi liên tục ập đến khiến Nghĩa ngày càng khó chịu. Cậu bất giác chạm vào vật giữa hai chân, nhanh chóng đưa vật từ trạng thái bình thường sang trạng thái cương cứng. Nước vẫn liên tục xả xuống kéo đám lông rậm rạp ngã dọc xuống dưới làm cho vật lớn càng thêm hùng dũng. Nghĩa dùng tay vuốt từ gốc đến ngọn, đưa ngón tay chạm vào nơi nhạy cảm nhất khiến vật lớn khẽ giật lên. Vật giữa hai chân ngày càng lớn và cứng hơn theo tốc độ di chuyển của bàn tay cứng cáp. Nơi nhạy cảm đỏ au thoắt ẩn thoắt hiện theo mỗi nhịp di chuyển rỉ ra chút nước nhờn nhanh chóng bị dòng nước cuốn trôi. Nghĩa không kìm được những âm thanh trầm đục thoát ra từ cuống họng, cậu hơi ưỡn người về trước, vật lớn oai hùng tựa thế ngẩng cao đầu, to dài hùng dũng hướng về phía trước. Nước từ vòi sen hướng thẳng ngực mà kích thích, chảy xuống sáu múi đang hằn lên rõ ràng theo từng nhịp vận động của tay. Nghĩa tăng nhanh tốc độ và lực ma sát, hai trứng theo đó dao động mạnh mẽ, va chạm vào đùi non theo từng nhịp. Đột nhiên nhịp thở trở nên gấp gáp, cả người gồng cứng lên, ngực, bụng, mông chợt co thắt lại, thân dưới theo đà đẩy mạnh về phía trước, vật lớn ngạo nghễ co giật, mạnh mẽ phun ra từng đợt tinh trắng đục. Nghĩa một tay chống vào tường thở ra mệt nhọc, cúi đầu nhìn vật vừa rồi oai phong lẫm liệt đang dần rũ xuống, một tay vuốt từ gốc đến ngọn khiến những giọt tinh còn sót lại được đẩy ra, theo trọng lực hướng xuống sàn tạo thành một sợi chất lỏng trắng đục lơ lửng treo từ đầu đại thần công.

Sau khi hơi thở đều đặn trở lại, Nghĩa tuyệt nhiên không còn bị ám ảnh bởi những suy nghĩ nhớ nhung của hai ngày nay. Đây có vẻ là phương thức thư giản đầu óc hiệu quả cho đến khi một suy nghĩ mang tính dày vò cao hơn xuất hiện: "Mày vừa làm gì vậy? Mày vừa thủ dâm khi nghĩ về Đông. Thằng biến thái. A A A A A..."

---

Nữ giáo viên xinh đẹp sau khi hướng dẫn qua một lượt các công đoạn liền bỏ ra ngoài tâm sự mỏng với hội chị em của mình. Nghĩa chán ghét nhìn một đống hỗn độn trên bàn: bơ, đường, bột, vỏ trứng... như một chiến trường, thật sự là một chiến trường. Cậ lười biếng khua tay đánh tan hỗn hợp trứng và bơ, ánh mắt vẫn kiên định sự chán ghét hướng về một đống tan nát kia. Nghĩa chợt dừng tay khi có người quăng cặp xuống ghế bên cạnh. vẫn vẻ mặt không vui, Nghĩa ngoảnh mặt lên: "Chỗ này có người r..."

Nghĩa lập tức khựng lại, trong ngực có phần nghẹt lại, dường như không thể thở được nữa. Cố giữ bình tĩnh, Nghĩa dùng gần như toàn bộ sức lực để nói một câu với thần thái thật bình thường: "Sao cậu không nghỉ ngơi thêm?"

"Không phải hôm nay cậu cùng tôi làm bánh sao?", Đông cười rất tươi, nụ cười như hút hết mọi thứ áng sáng trong phòng.

"Câu trả lời này..., nụ cười này...", dòng suy nghĩ thoáng hiện ra nhưng bị bỏ ngõ giữa chừng, Nghĩa không thể suy nghĩ được gì nữa. Trong thoáng chốc Nghĩa trở nên chết lặng, cậu không thể thở được nữa, toàn thể cơ quan chức năng trong người cậu dường như đã đình công, chỉ có tim là đập liên hồi khiến lồng ngực như muốn nổ tung. Nghĩa bước một bước lớn, ôm chặt Đông, chặt đến mức tay run run, chặt đến mức người cậu và Đông không còn một kẽ hở, chặt đến mức nhịp tim của Đông cũng bị nhịp tim của cậu kéo theo làm một. Cậu không quan tâm gì nữa, mặc cho đám nữ nhân đang la hét hỗn loạn xung quanh, mặc cho những câu hỏi bủa vây hai ngày qua, lúc này cậu chỉ biết phải ôm người này, thật chặt.