[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 5: Lớp làm bánh




3 tháng trước.

“Em muốn ăn bánh do anh tự làm”. Mỹ Quyên vòi vĩnh

“Muốn ăn thì lăn vào bếp”. Nghĩa lạnh lùng đáp lời

“Nhưng em muốn anh làm cho em ăn. Là anh tự làm cơ”

“Ừ, mơ đi”

Tuy khá không thích tính hay vòi vĩnh của Mỹ Quyên nhưng Nghĩa vẫn âm thầm dành ra một suất môn học tự chọn của mình cho môn làm bánh. Đây là môn của tổ nữ công: 96,69% học viên là nữ, cậu đã rất đắn đo khi đăng ký nhưng nghĩ lại Mỹ Quyên đã nấu cho cậu ăn nhiều rồi, coi như cậu hy sinh trả ơn chút vậy. Lúc đó cậu và Mỹ Quyên chưa xa cách như bây giờ. Từ lúc Mỹ Quyên đột ngột ra Đà Nẵng học cách đây hai tháng, hai người đã khắc khẩu nay còn xa cách hơn. Trước đây nếu có cãi nhau thì Mỹ Quyên sẽ tìm đến cậu giả lã, làm nũng, níu kéo các kiểu, giờ thì không thể như vậy nên đã cãi nhau là sẽ cãi tiếp sang hôm sau, hôm sau nữa. Nghĩa mặc dù đã có phần quen và không quan tâm mỗi khi cãi nhau, nhưng hai tháng nay đêm nào cũng vậy thì thật sự cậu không thoải mái chút nào. Tuy động lực học làm bánh của cậu đã bị mai một nhưng đã đăng ký rồi vẫn phải học thôi.

Đông đeo tai nghe, tay vuốt vuốt điện thoại xem bảng tin đợi đến giờ vào lớp. Cậu chẳng mặn mà gì với facebook, thật ra tai nghe cũng không mở âm thanh gì, chỉ cố ý làm vậy để phớt lờ những thứ đang diễn ra xung quanh: cậu đang chịu sự soi xét của tất cả nữ sinh trong lớp, điều đáng nói là cả lớp đều là nữ, kể cả giáo viên. Đông đăng ký môn này vì môn này bao điểm A, có thể giúp cậu kéo điểm lên. Ngoại trừ các môn tâm lý và kỹ năng giảng dạy Đông đều đạt điểm tối đa, còn lại các môn kiểu chuyên ngành hạt nhân nguyên tử, chuyên ngành điện kỹ thuật đều thấp lè tè.

Facebook Lê Tuyền đăng album hình “sinh hoạt chủ điểm: lịch sử vẻ vang”. Lớp của nhỏ vừa xuống Cần Giờ trước khi vào học, làm cả một album hình đủ các kiểu dìm hàng. Đúng là face ai người đó đẹp, lướt qua vài tấm đầu chỉ có Lê Tuyền ra dáng con người, những người còn lại đều trong tư thế khó coi đến buồn cười. Đông khẽ cười trước sự liên quan giữa tên album và những hình đậm chất Lê Tuyền cậu vừa lướt qua. Lê Tuyền kéo quân xuống Cần Giờ ăn chơi, quẩy tung một vùng biển, trên đường về ghé qua đảo khỉ check in khu căn cứ Vàm Sát 30 giây, 1 tấm hình tập thể rồi đem báo cáo lên cấp trên: “Tôi đã tổ chức sinh hoạt chủ điểm, cho tất cả đoàn viên thấy được lịch sử vẻ vang nơi Vàm Sát”. Trắng trợn.

Lướt qua hình tiếp theo, vẫn là hình cố ý dìm nhưng rõ là không thể dìm được. Người này sỡ hữu gương mặt không góc chết, da trắng hơn những nam sinh vừa lướt qua, tóc cắt ngắn gọn, mũi cao, môi mỏng, chỉ mặc áo thun, quần ngắn, chân trần, hai tay bê ca nước thoái mái ngửa cổ uống nhưng vẫn toát lên sức hút kinh ngạc. Nhận ra có người đứng cạnh bàn, Đông khẽ ngước đầu lên, chợt giật mình khi nhận ra người này và người trong ảnh là một. Thấy Đông vừa xem hình mình vừa cười, trong lòng Nghĩa không tránh được cảm giác vui vẻ. Trái với Nghĩa, Đông đưa môi trở về vị trí cân bằng, quay mặt trở lại, không nói lời nào tự giác nhích người vào trong. Cậu đã chấp nhận số phận, chẳng còn oán trách gì nữa, cậu không tự thân vận động thì người kia cũng sẽ kêu cậu dịch vào thôi.

“Đông Đông”. Nghĩa quay sang bên cạnh, không quan tâm cô giáo đang giới thiệu về lịch sử môn làm bánh và các dụng cụ.

“Người này và mình chưa hề một lần gọi là có một cuộc nói chuyện tử tế, nhưng lại rất thản nhiên gọi Đông Đông, bộ thân lắm à?”. Dù nghĩ vậy nhưng Đông nhanh chóng dập tắt dự định bắt bẻ vì dù nói gì đi nữa, người này vẫn sẽ không quan tâm. Cậu hơi quay đầu qua phải.

“Tôi và cậu học chung cả tuần như vậy không phải là rất có duyên sao?”

“Chắc vui”. Đông trả lời, không cảm xúc kéo một nửa môi trên lên cố ý cho đối phương thấy sự vui vẻ giả tạo.

Nhìn vẻ mặt này, Nghĩa không giấu được thích thú, thoải mái khoe hàng răng trắng đều. Nụ cười này tựa như hút hết ánh sáng xung quanh, làm lóa mắt rất nhiều cô gái, điển hình như Lê Tuyền. Đông thoáng chút dao động trước sự tấn công này, nụ cười này không hiểu sao cho cậu một cảm giác lạ thường. Giờ đây Đông mới nhìn rõ mặt Nghĩa, nhìn rõ nụ cười mang hơi ấm lạ thường kia, qua kỹ năng nhìn nhận con người, cậu cuối cùng đã có được một đánh giá tốt về Nghĩa. “Tuy thần kinh có vấn đề nhưng hắn là một người cương trực”.

Đông hơi thả lỏng người, bất giác mỉm cười. Nụ cười trên môi Nghĩa khẽ dao động, môi cậu thoáng chốc cứng lại như bị tiêm thuốc tê. Trong lòng cậu như đang mở tiệc rất linh đình, cảm giác vừa chinh phục được thứ gì đó, cảm giác nhận được một món quà vô cùng quý giá.

“Cậu nghe cô giảng mà làm, tôi không có khiếu mấy thứ vớ vẩn này”. Đông kéo Nghĩa trở về thực tại.

Nghĩa vui vẻ gật gật, đưa hướng nhìn về phía trước nhưng tuyệt nhiên không hề nghe người trên bảng đang nói gì. Cậu vẫn đang chìm trong một thứ cảm giác lạ thường. “Cậu rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Sao lại có ma lực mạnh đến vậy?”

Yên được một chút, Nghĩa lại chuyển hướng nhìn qua trái. “Đông Đông”

“Hửm”. Đông phát ra âm thanh từ cổ họng cho có lệ, không ngừng viết gì đó trên trang A4.

“Sao cậu không nghe cô giảng?”

“Tôi không thích”.

“Sao không thích?”

“Không hứng thú”

“Sao không hứng thú?”

Đông chợt ngừng bút, hơi nghiêng đầu lên, ánh mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ, chính là ngưỡng mộ khả năng phiền phức của người kia. “Tôi không thích làm mấy thứ con gái này”

“Nhưng cậu cũng đã đăng ký rồi, cùng làm với tôi đi”. Giọng trầm ấm vẫn kiên trì cùng vẻ mặt vừa như yêu cầu vừa như nài nỉ.

Thoáng chốc nao lòng bởi sự nhiệt tình kia, Đông nhẹ nhàng trả lời cho qua chuyện. “Ừ, tuần sau cùng làm”.

Nghĩa vui vẻ đưa ánh nhìn trở lại phía trước, khoan khoái trước thành tựu vừa đạt được. Yên được một chút lại quay qua trái. “Đông Đông”

“Hửm”

“Cậu đang viết gì vậy?”

“Vớ vẩn thôi”

“Vớ vẩn thì đừng viết nữa”

Đông hơi nghiêng đầu sang phải kèm theo ánh mắt như dao. “Giấy tờ bên khoa tôi, cậu không biết đâu”

“Tôi biết”

“Ừ, cậu biết”. Đông lại đưa ra vẻ mặt cố ý giả tạo, gật gật đầu, trở lại với công việc đang làm.

“Tôi thật sự biết mà”. Nghĩa đưa tay giật lấy tờ A4.

“Xoẹt”. Cả hai ngưng tất cả hành động trong ba giây, không chớp mắt, không thở, không có âm thanh nào phát ra. Tay đông ghì lên một đầu giấy để viết, tay Nghĩa nắm một đầu giấy giật lên, tờ A4 mỏng manh trong tích tắc đã tách ra làm hai cùng âm thanh rất chân thật. Đông ném bộ mặt tức giận sang người bên cạnh đang nhìn mình kèm theo nụ cười như vô tội. Từ tốn ghép mảnh giấy trên tay khớp với mảnh giấy bên kia, Nghĩa vừa cười vừa vỗ nhẹ vai Đông, trơ trẽn phát ra câu nói một thời của nghệ sĩ Thanh Bạch: “Trùng khớp với ý bé”.

“BIẾN!!!”