Trong đêm tối, Đông vục mặt vào ngực trần của Nghĩa hít mùi hương thân thương. Từ lúc tỉnh dậy, cậu không muốn xa vòm ngực này chút nào, dù chỉ là một mi-li-mét.
"Nghĩa, sao cậu vẫn có vẻ không thích ba mình như vậy?", Đông nằm trong lòng Nghĩa thì thầm.
"Ông ta không quan tâm đến mẹ con tôi, có thể được tôi gọi một tiếng ba đã là may lắm rồi", giọng Nghĩa vẫn ấm áp nhưng ý tứ lại không có chút tình cảm nào.
"Ba cậu lúc nào cũng quan tâm đến cậu đấy. Không phải lúc nào cậu gây chuyện cũng là ba cậu giải quyết sao?"
"Nếu không giải quyết thì tài sản bị hao hụt, ông ta buộc phải giải quyết thôi"
Đông bị thái độ ương ngạnh này làm cho bực mình. Người gì đâu không biết nghĩ tốt cho người khác như vậy? Tuy nhiên Đông vẫn cố gắng nói vào mặc dù biết lần này nói gì cũng không có kết quả, kiểu như đắp những viên đá đầu tiên trước rồi từ từ sau này trét xi măng sau. "Chậc. Ba cậu nghiêm khắc, bảo thủ, gia trưởng hay trước đây không quan tâm vợ con tôi không biết, nhưng tôi thấy ông rất thương cậu. Ba cậu giấu sâu lắm, cậu thấp kém như vậy nhìn không ra cũng phải"
"Còn bày đặt tôi-không-biết, tên nhóc cậu nhìn vào đã biết ba tôi rõ là người như thế rồi còn xạo xạo", Nghĩa búng trán Đông một cái.
"Vậy tôi nói ba cậu thương cậu đó, cậu thấy thế nào?"
Nghĩa trầm ngâm một lúc, cằm cạ vào tóc Đông: "Vẫn là không thích. Mặc kệ ông ta đi, cậu biết nhiều người làm gì, biết mình tôi là đủ rồi"
"Lì lợm", Đông bầm lầm. Dù sao bây giờ cũng không có sức lực, đợi đến khi khỏi hẳn rồi từ từ dạy dỗ tên này sau.
Đông mặc kệ bác sĩ khuyên phải nằm thẳng, nằm thoải mái cho máu lưu thông, cứ cắm mặt vào chiếc gối bằng thịt chất lượng tuyệt hảo mà ngủ.
Nghĩa đợi Đông ngủ rồi mới nhẹ nhàng xoay người Đông thẳng lại, hành động chậm rãi mười phút sau mới hoàn thành. Tay Nghĩa vẫn làm gối cho Đông, cậu ngắm gương mặt Đông trong lòng lại dấy lên cảm xúc khó tả.
Nghĩa cảm thấy việc cả hai bên nhau có thể là một thiệt thòi cho Đông. Nếu không quen Nghĩa, Đông đã không gặp phải Thế Anh, nếu không vì một câu nói của Nghĩa, Đông có lẽ đã không dùng đến phương án cuối cùng để giữ mình. Trong lòng có chút bất ổn, Nghĩa thở dài hôn lên trán Đông.
Vừa chợp mắt được một lát đột nhiên hơi thở Đông trở nên nặng nhọc bất thường. Gương mặt Đông nhăn nhó khó chịu, mồ hôi lấm tấm trên trán, phát ra tiếng rên khó nhọc: "Nghĩa..."
Đoán chừng Đông gặp ác mộng, Nghĩa nhổm người nhẹ ôm lấy Đông, đem hai gò má khẽ chạm vào nhau, không dám kéo Đông di chuyển sợ cậu ta sẽ bị đau mà tỉnh giấc.
Đông cảm nhận được sự ấm áp và mùi hương của Nghĩa nhịp thở trở lại đều đặn, gương mặt giãn ra thư thái.
Nghĩa nhận được một phen đau xót, khuỷu tay chống hai bên đầu Đông không kiểm soát được run lên. Cả đêm Nghĩa không hề ngủ, cứ thế đem thân trên áp vào người Đông, tay khống chế lực để hai cơ thể chạm nhẹ vào nhau, đủ để Đông cảm thấy yên lòng mà không tác động vào vết thương.
Đến sáng Đông tỉnh dậy thấy Nghĩa đã ướt đẫm mồ hôi, hai khuỷu tay chống xuống giường run lên vì mỏi nhưng tuyệt nhiên vẫn kiên trì giữ độ cao vừa đủ không để Đông khó chịu.
Đông biến sắc gầm lên: "Cậu cút qua một bên, ai mượn cậu làm trò này hả?"
"Cậu ngủ không ngon, tôi lại sợ chạm vào vết thương..."
"Im đi. Cậu nằm xuống ngủ ngay cho tôi", Đông dường như quát lên.
Nghĩa ngoan ngoãn lật người nằm ngửa bên cạnh Đông, ngực trần ướt át phập phồng đủ để khiến Đông cau mày xót xa.
"Cậu như vậy để làm gì? Cậu tưởng mình khỏe mạnh lắm à? Khỏe như vậy thì hít đất một trăm cái nữa đi", Đông càu nhàu.
Nghĩa bật người khỏi giường, khom lưng chống tay xuống đất.
"Đm, cậu muốn tôi tức chết đúng không? Ngủ ngay", Đông tức giận hét lớn.
Nghĩa nhìn vẻ mặt tức giận thở phì phò của Đông, môi không giấu được ý cười.
"Cậu vui vẻ gì? Tôi chỉ sợ cậu hao tổn sức lực rồi bệnh nằm một đống đó không ai chăm sóc cho tôi thôi. Đừng ở đó mà tưởng bở", Đông nhếch môi tỏ ý không vừa lòng.
"Tôi có nói gì đâu", Nghĩa ngồi kế bên, mỉm cười nhìn gương mặt đang tiến triển rất tốt của Đông.
Khối sưng đã xẹp đi đáng kể, mặc dù gương mặt vẫn còn khác thường nhưng với tốc độ này, ngày mai có thể xẹp hết được rồi. Ý chí giữ gìn gương mặt phải rất cao mới có thể hồi phục nhanh như vậy.
Nghĩa đưa mắt khắp người Đông quan sát tình hình, cuối cùng dừng lại vị trí giữa hai chân đang nhô lên một đỉnh cao. Đông bị thương ê ẩm nên chỉ mặc quần áo bệnh nhân không hề mặc quần lót, cuộc biểu tình buổi sáng được dịp khoa trương thế lực.
Bắt gặp ánh mắt dâm tà của Nghĩa, Đông lại bắt đầu gầm gừ: "Cậu dẹp suy nghĩ đồi bại nha"
"Tôi chỉ trong sáng quan sát vết thương thôi, cậu đen tối quá đó nha", Nghĩa cười cợt trêu ghẹo làm Đông thoáng đỏ mặt.
"Quan sát xong rồi thì ngủ đi, không nghe lời à?"
"Được rồi. Đợi cậu xả lũ xong rồi tôi ngủ, cậu xem nước ùn ứ đến mức này rồi", Nghĩa lấy tay đẩy nhẹ đỉnh núi căng tràn trong quần Đông khiến vật cứng lắc lư giật nhẹ hai cái.
Đông chưa kịp sừng sộ Nghĩa đã đem đồ chứa đặt vào vị trí, kéo quần Đông xuống. Nhưng vấn đề nan giải là súng đã giương nòng, cứng ngắc không thể chúi xuống được, cộng thêm lực bắn rất lớn dự kiến nước sẽ văng tung tóe nên Đông không cách nào xả lũ.
Nghĩa không nhịn được cười, ngồi phía dưới thích thú cầm khẩu súng hùng dũng đè xuống rồi lại buông tay ra xem khẩu súng bật lên ngạo nghễ.
Đông đang mắc tiểu còn bị trêu chọc như thế, cảm giác căng tức nơi khẩu súng ngày càng khó cầm cự.
"Cậu đủ chưa", Đông phát ra âm thanh xen lẫn bực bội và rên rỉ.
"Hay để tôi giúp nó mềm xuống một tí nhé"
"Cậu bị... Ưm"
Đông chưa nói hết câu cảm giác tê dại đã ập đến, một dòng điện chạy dọc cơ thể. Nghĩa hành động quá nhanh, khẩu súng đã bị nuốt gần hết.
"Cậu có tin... tôi xả nước vào miệng cậu không?", Đông khó khăn lắm mới nói được một câu.
Nghĩa nhả súng ra, đưa ánh mắt dâm tặc lên nhìn Đông: "Cậu xả ra bao nhiêu tôi cũng xử được hết".
Nói xong lại tiếp tục cúi xuống nuốt một cái thật sâu.
Đông sướng oằn người, cảm giác ẩm ướt bọc kín khẩu súng kích thích đến từng giác quan trên cơ thể. Mặc dù rất bức bối nhưng vẫn không nỡ xả thứ nước dơ bẩn tích tụ cả đêm vào miệng Nghĩa, đành chuyển sang hưởng thụ sung sướng.
Đông đưa tay xoa lên mái tóc đang nhấp nhô của Nghĩa, ngửa đầu ra hô hấp lộn xộn, tiếng rên khe khẽ phát ra kích thích cả hai cơ thể.
Đã lâu ngày không gặp, Nghĩa thưởng thức khẩu súng bằng tất cả tâm huyết. Nghĩa thích thú mút khẩu súng hết chậm rồi lại nhanh, hết liếm đầu khấc căng hồng rồi lại xuống ngậm hai quả trứng đánh qua đánh lại. Khẩu súng trương phình giật giật rỉ ra nước nhờn ngập trong vòm họng phát ra âm thanh dâm đãng theo mỗi nhịp nhấp nhô bên dưới.
Mỗi lần Nghĩa nhả ra rồi lại nuốt vào, Đông không khỏi rùng mình đê mê, ánh mắt đờ đẫn trong khoái cảm.
Đông đã nhịn bao ngày lại thêm độ sung mãn vượt mức vào buổi sáng, nhanh chóng đạt đến đỉnh cao trào.
"Ahhh..."
Đông rên một tiếng thống khoái, nhóm cơ bên dưới trong phút chốc quên đi đau đớn, căng cứng đẩy hông lên, cắm thật sâu khẩu súng vào miệng Nghĩa bắn liên hồi nhiều đợt đặc quánh.
Nghĩa sau khi nuốt hết còn ngậm đầu khấc mút mạnh hai cái như muốn hút hết tinh khí còn vương bên trong ra. Đầu khấc sau khi bắn trở nên vô cùng nhạy cảm, bị loại kích thích này làm cho tê rần rần. Sau đó Nghĩa liếm một vòng đảm bảo súng sạch đẹp, lúc Nghĩa buông tay ra vật uy dũng cũng đang trong quá trình trở lại thành một cậu bé ngoan ngoãn.
Đông vừa bắn xong, không kịp nghỉ ngơi vội réo Nghĩa như cháy nhà: "Nhanh nhanh. Cậu đặt vào đây nhanh lên, tôi sắp nhịn không nỗi rồi"
Bàng quang Đông đã cực kỳ bức bách, sợ rằng chỉ chậm một giây nước sẽ tràn ra giường.
Nghĩa vừa đặt dụng cụ xuống, tên nhóc bên dưới đã xả nước ồ ạt, phía trên vẻ mặt Đông sảng khoái vô cùng. Đúng là không gì thoải mái bằng ỉa đái kịp thời.
Nghĩa nhịn không được cười cợt: "Chỉ có xả nước đã sung sướng đến vậy ha ha"
Đông không quan tâm, tận hưởng cảm giác nhẹ nhỏm thoải mái.
Sau khi đánh răng, lau mặt và lau chỗ cần được cưng chìu cho Đông, Nghĩa từ nhà tắm trở ra nằm trên giường, chống một tay đẩy thân trên lên cao để có thể nhìn rõ mặt Đông.
"Tôi giúp cậu như vậy cũng nên thưởng tôi một chút chứ", Nghĩa nhắm mắt cúi xuống đưa mặt đến gần Đông hơn, môi mỏng hơi chu ra, vẻ mặt đáng yêu hết mười phần.
Đông không chịu nổi biểu hiện này, vui vẻ nâng đầu lên. Chỉ một giây chạm môi cũng đủ làm tâm tình Nghĩa phấn chấn cả một ngày. Nghĩa nằm ngửa ra giường, ánh mắt long lanh không giấu được hạnh phúc, môi mỏng lộ rõ niềm vui vô bờ.
"Ây da", Đông nhích người sát lại Nghĩa, toàn thân đau nhức khẽ kêu lên một tiếng.
Nghĩa lập tức biến sắc, luồn tay xuống đầu Đông, tự kéo mình lại sát bên. "Cậu muốn gì cứ nói tôi, cứ nhúc nhích như vậy đến khi nào mới lành được?"
Đông gối đầu lên sát nách Nghĩa hát lẩm nhẩm vài bài đợi Nghĩa ngủ nhưng chỉ được mười phút đã có người gõ cửa phòng bệnh.
Nghĩa lười biếng bước ra mở cửa, kết quả bị sự sầm uất bên ngoài làm cho tỉnh ngủ. Một hàng người dài đến cuối hành lang, ai cũng âu phục lịch sự gọn gàng, sang trọng có, trung lưu cũng có, tất cả đều cúi chào Nghĩa. Việc này cũng không có gì ngạc nhiên, có ai không muốn nhân cơ hội này lấy lòng người có vị thế ngang với đại thiếu gia.
Nghĩa quay vào nhìn Đông cười gượng gạo sau đó quay ra hẹn mọi người đợi thêm nửa tiếng. Dù có gấp thế nào Nghĩa cũng không thể để Đông nhịn đói được. Năm phút sau một thố cháo thịt bằm được mang đến, Nghĩa đã đặt thức ăn cả tuần nên chỉ cần Đông ho một tiếng "đói" lập tức sẽ được ăn.
Sau khi ăn uống đầy đủ, quá trình đón khách dài đằng đẵng bắt đầu. Các cổ đông, thành viên ban quản trị, ban giám đốc các công ty con của tập đoàn, đến cả đại diện trường tiểu học, đại lý phân phối thực phẩm cũng trật tự nối vào hàng dài, lần lượt tiếp cận giường bệnh. Cả buổi sáng Đông và Nghĩa phải tiếp bao nhiêu người, Nghĩa quá quen với các loại "quà quan hệ" này, chỉ cười nhẹ nhận quà, Đông thì ngại làm những người đáng bậc cha chú buồn nên cố gắng nói cười niềm nở một chút, thành ra tự làm tổn hao sức lực.
"Phát ngôn viên Đông mau mau hồi phục nha"
"Đây là loại sâm bên Hàn Quốc, tác dụng hồi phục cực kỳ tốt, đảm bảo phát ngôn viên Đông dùng vào sẽ còn khỏe hơn lúc trước"
"Cái này là hàng đặt riêng bên Mỹ, hỗ trợ hồi phục cực tốt luôn đó"
...
Mỗi người vào lại mang theo một phần quà, đến trưa trong phòng đã ngập trong các loại thuốc và thực phẩm chức năng cao cấp.
Thân thể đau buốt lại còn phải tiếp chuyện, cười gượng như thật khiến Đông không được thoải mái. Bình thường cười đùa với Nghĩa cảm thấy tinh thần sảng khoái quên đi thương tích, một buổi này Đông cũng cười nhưng lại đau nhức thêm, vết thương dường như có chút tiến triển ngược.
Buổi trưa bệnh viện không cho khách đến thăm, Đông có được sự yên tĩnh tuyệt vời. Lần đầu tiên Đông cảm thấy trân trọng giây phút bình yên đến vậy.
"Đông Đông, số này chúng ta uống cả năm không hết đấy", Nghĩa săm soi số quà tặng, quả thật toàn hàng xịn.
"Có thuốc bổ não không? Hi vọng cậu uống vào sẽ giống con người được một chút", Đông lộ ra một tia vui vẻ, tâm trạng nhanh chóng hồi phục.
Nghĩa ném ánh mắt sắc bén về phía Đông, nhếch môi lầm bầm: "Sao bọn chúng chừa lại mồm cậu nhỉ?"
"Vì ai cũng muốn cậu được giáo huấn ha ha"