[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 37: Mạnh thường quân




Sáu giờ sáng.

Bình thường lúc này Đông đã mặc quần áo hối thúc Nghĩa đến trường nhưng hôm nay lại ngủ đặc biệt say mê.

"Đông Đông, trễ học rồi này", Nghĩa dùng tay đang vòng sau lưng Đông lay nhẹ.

Đông không trả lời, rúc sát vào lòng Nghĩa hơn rồi tiếp tục thở đều. Đông đem trán và sống mũi áp vào ngực Nghĩa, mái tóc đặt ngay dưới cằm Nghĩa tỏa ra mùi hương quyến rũ.

"Cậu không muốn đi học sao?", Nghĩa xoa nhẹ mái tóc lộn xộn ngang dọc đang câu dẫn mình, thì thầm bên tai Đông.

Đông vẫn không trả lời, trực tiếp dùng đầu nhằm vào ngực Nghĩa mà cọ. Năm giây sau lại tiếp tục cắm mặt vào ngực Nghĩa.

Nghĩa tựa như chúa tể sơn lâm oai phong lẫm liệt nhưng trong tự nhiên loài nào cũng đều có khắc tinh. Đông chính là khắc tinh của Nghĩa, mỗi biểu hiện của Đông đều khiến Nghĩa xao động. Cậu ta chỉ cần cười một cái Nghĩa sẽ quên mất mình đang làm gì, cậu ta chỉ cần nói một lần Nghĩa sẽ khắc cốt ghi tâm, cậu ta chỉ cần rên một tiếng Nghĩa sẽ chìm trong dục vọng.

Tất nhiên hành động lần này của Đông cũng không ngoại lệ, thu phục Nghĩa trong tích tắc. Nghĩa ôm chặt hơn, bàn tay ấm áp vuốt tấm lưng trơn trượt của Đông, thì thầm: "Được rồi, ngủ thêm một chút thôi".

Gần đến Nô-en, không khí bắt đầu chuyển lạnh, con người ta tự nhiên lười nhác hơn hẳn, muốn bứt ra khỏi giấc ngủ thật không phải chuyện đơn giản. Lúc Đông tỉnh dậy đã là tám giờ sáng.

"Sao cậu không gọi tôi dậy?", Đông tức giận cắn vào vòm ngực to lớn của Nghĩa.

"Tôi thấy cậu ngủ ngon quá", vết răng đã hằn lên ngực nhưng Nghĩa vẫn không một tiếng kêu la.

"Sao cậu không có tâm chút nào hết vậy?", Đông càu nhàu, muốn đứng dậy nhưng toàn thân không có chút lực nào, cậu vẫn không nỡ xa chiếc giường ấm áp, cuối cùng vẫn là úp mặt vào khuôn ngực quen thuộc.

Nghĩa lắc đầu cười. Tên nhóc này chỉ được cái mạnh miệng.

"Đừng lười nữa, ngủ nhiều sẽ đừ người đấy", Nghĩa dùng tay nâng thân trên của Đông.

Đông dựa vào lực hỗ trợ, lười biếng ngồi trên giường ngáp một cái thật đã. Đông chép miệng hai cái, quay sang định cắn thêm một miếng liền thấy cơ thể của Nghĩa, chịu không được đưa tay ngắt điểm hồng trên ngực Nghĩa.

Nghĩa bị tấn công bất ngờ, bật dậy thoát ra, đưa tay lên an ủi bên ngực vừa bị xâm hại.

Đông cười hả hê chạy vào phòng tắm mặc cho Nghĩa còn đang ngây người.

Đến trường cũng đã quá nửa buổi nên cả hai quyết định cùng cúp học. Đông rảnh rỗi lên văn phòng đoàn hội gặp Minh Phương bàn chuyện câu lạc bộ.

"Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?", Minh Phương úp úp mở mở.

"Tin xấu đi", Đông lật xấp giấy liên quan đến hoạt động sắp tới.

"Kế hoạch Nô-en không được hội sinh viên trường thông qua, lý do đi đêm nguy hiểm. Cậu thấy vô lý không?"

Đông bật cười, chuyện này cậu đã sớm lường trước, chắc chắn bí thư đoàn khoa đã tác động lên cấp trên làm ảnh hưởng đến hoạt động của cậu.

"Chuyện này là tin tốt mà. Nếu họ biết điều thì sẽ sớm đổi ý rồi rót thêm kinh phí bù đắp, nếu không thì câu lạc bộ chúng ta sau này có thể độc lập hoạt động, không bị phụ thuộc hay đem ra làm mồi câu thành tích cho đoàn hội nữa".

Cả Minh Phương và Nghĩa đều không ngờ, việc này từ đầu đã đối sách của Đông với bí thư đoàn khoa.

"Đông Đông, cậu lắm chiêu như vậy có khi nào đã mưu tính gì với tôi?", Nghĩa giả vờ sợ sệt.

"Não ngắn như cậu vốn dĩ không cần ha ha", tâm trạng Đông đang rất tốt quay sang Minh Phương tiếp tục: "Còn tin tốt, có phải chuẩn bị quà xong rồi không?"

"Còn hơn cả xong. Vừa có mạnh thường quân tài trợ cho câu lạc bộ một trăm suất quà đấy", Minh Phương phấn khởi thông báo.

Đông không giấu được bất ngờ, mặt lập tức sáng bừng: "Đệt, ở đâu ra vậy? Đúng là tin tốt, chúng ta không cần lo thiếu quà nữa rồi"

"Tôi cũng không biết, tự nhiên gọi điện đến nói tài trợ. Vừa cúp máy thì tin nhắn từ ngân hàng báo tài khoản hội sinh viên vừa nhận được chuyển khoản".

"Người đó không nói tên à?", Đông thắc mắc.

"Nói là một người bạn mới quen hỗ trợ cho câu lạc bộ của bạn đẹp trai"

Ba chữ "bạn đẹp trai" vừa dứt, Đông cùng Nghĩa mơ hồ quay sang nhìn nhau.

"Cái này không phải là tin xấu sao?", Đông lầm bầm trong đầu.

Trong vòng một giây, ngọn lửa trong lòng Nghĩa bùng phát, sắc mặt rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống "mạnh thường quân".

Đông tự nhiên bật cười sảng khoái: "Không ngờ đẹp trai có thể hái ra tiền dễ dàng như vậy"

"Cậu còn vui như vậy sao?", Nghĩa ngập tràn sát khí.

Đông phát hiện ra trong đầu Nghĩa có một loại lò nung cấu tạo rất đặc biệt. Lò nung này lúc bình thường sẽ ôn hòa bên trong, không ngừng tạo ra dung nham tích tụ lại. Có thể nhờ đó mà thân nhiệt cậu ta luôn cao hơn Đông, đây có thể coi là ưu điểm của lò nung đặc chủng. Tuy nhiên chỉ cần một chất kích thích tác động vào, toàn bộ dung nham sẽ bùng nổ, phun trào ra ngoài nguy hiểm vô cùng. Đây là loại bùng nổ của núi lửa, không chỉ thiêu đốt bản thân mà còn là hiểm họa của mọi người xung quanh. Đúng vậy, lò nung chỉ là trò trá hình, đây đích thị là núi lửa.

Nhận được thái độ này, Đông không khỏi uất ức: "Người ta tặng câu lạc bộ đâu phải tặng tôi đâu. Cái này là làm từ thiện, chỉ trùng hợp tặng cho câu lạc bộ tôi thôi"

"Đích danh Bạn Đẹp Trai mà trùng hợp à? Mới gặp nhau mấy hôm trước mà hôm nay đã tặng quà rồi", Nghĩa gằn ba chữ nhạy cảm.

"Chẳng phải cậu cũng khen tôi đẹp trai sao?", Đông cố chống chế.

"Tôi với hắn ta giống nhau?", núi lửa ngày càng bị kích động.

Đông không khỏi gào thét trong lòng. Nếu biết càng giải thích căng thẳng càng tăng cao như thế này cậu đã không thèm đếm xỉa rồi.

"Cái này là cậu ta cho câu lạc bộ mà. Đâu phải tôi làm quen xin xỏ đâu mà cậu tức giận", Đông gắt gỏng.

"Người ta cho cậu cứ thế mà nhận à?", Nghĩa quát lớn.

"Cái này Minh Phương nhận nha, tôi không biết", Đông vội đẩy qua cho Minh Phương, xem như mình vô tội.

Minh Phương thấy tình hình có vẻ căng thẳng, cố gắng xoa dịu: "Nếu các cậu không thích tôi sẽ trả lại số tiền cho người ta"

"Không trả", Đông dứt khoát, ánh mắt thách thức hướng về Nghĩa.

Nghĩa bị thái độ ngông cuồng khiêu khích này làm cho tức lộn ruột, toàn thân u ám toát ra sát khí có thể khiến người khác phải run rẫy.

"Không ai cho không cậu thứ gì đâu", Nghĩa hét vào mặt Đông.

"Vậy để tôi nghĩ xem trước giờ cậu đã cho tôi thứ gì, tìm cách trả lại cậu", Đông bị chịu trận vô cớ cũng tức giận không làm chủ được phát ngôn của mình, cứ thế cãi lại không hề suy nghĩ.

Nghĩa nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt như muốn xé Đông ra làm trăm mảnh, nếu là người khác có lẽ cậu đã cho nhập viện rồi. Nghĩa sợ rằng nếu còn như vậy có thể sẽ không kìm được mà động thủ, hầm hầm ra khỏi văn phòng, tiếng dập cửa kinh động cả hành lang.

Đông quay sang bắt gặp vẻ mặt sửng sốt của Minh Phương, cười giả lả: "Là người quen của bọn tôi. Nghĩa không thích người đó lắm"

"Thôi đừng nhận khoản này", Minh Phương đầy bản lĩnh cũng bị biểu hiện vừa rồi của Nghĩa làm cho hoang mang.

"Không được, đây là phần quà của một trăm người vô gia cư"

"Vậy chúng ta nên chia lại tuyến đường phát quà", Minh Phương mở laptop lên làm việc.

Cả hai vừa chia xong thì Minh Phương nhận được một tin nhắn.

Minh Phương sửng sốt nhìn Đông: "Chúng ta phải chia lại thôi, có người vừa tài trợ hai trăm phần quà".

Đông không cần động não cũng biết là núi lửa đại nhân.

Tên núi lửa đáng ghét, bày trò chơi trội à?

"Khỏi chia nữa, cứ giữ như vậy đi. Đến hôm đó tôi có cách xử lý", sau vài giây suy nghĩ, Đông nở nụ cười gian xảo.

Đông tự thấy mình mâu thuẫn khi vừa rồi còn khẳng định mình đối với Nghĩa sẽ không cần dùng não, giờ lại phải nghĩ cách dạy dỗ cậu ta.

"Ông xã em number 1 number 1 number 1...", bài hát của Don Nguyễn vang lên khiến cả hai đứng hình.

Đông cười giễu cợt Minh Phương: "Cậu thật có gu âm nhạc ha ha, tình yêu thật mặn nồng".

Minh Phương ánh mắt xem thường, khinh khỉnh cầm điện thoại của mình lên lắc lắc trước mắt Đông, màn hình tối đen.

Sống lưng Đông có một đợt gió lạnh lùa qua, Đông đen mặt mở túi xách, tiếng nhạc phát ra to hơn hẳn.

Mặt Đông bắt đầu ửng đỏ. Đm, chắc chắn là trò của tên núi lửa.

Đông cầm điện thoại lên, quả thật không sai, màn hình hiện cái tên "Chồng yêu" kèm tấm hình Nghĩa hôn lén Đông lúc ngủ, biểu cảm vô cùng đê tiện chèn kín màn hình, đã vậy còn chụp xuống đến dưới khuôn ngực trần trụi.

Đây là nhạc chuông Nghĩa cài riêng khi mình gọi đến, tất cả đều được Nghĩa thực hiện trong lúc Đông còn đang lười biếng không chịu thức dậy.

Đông vội úp màn hình xuống, lén lút đưa mắt lên, có vẻ đã chậm hơn Minh Phương một nhịp.

"Ây da, tình yêu thật mặn nồng, ha ha ha", Minh Phương không khoan nhượng cười thẳng vào mặt Đông.

Cả người Đông nóng hầm, mặt đỏ như trái gấc không nói nên lời. Nếu như có một cái lỗ chắc chắn Đông sẽ nhảy xuống không cần suy nghĩ.

"Nghe máy đi cưng, đừng để chồng yêu đợi lâu, ha ha", Minh Phương giọng điệu đưa đẩy, nhấn vào hai chữ "chồng yêu", cười còn lớn hơn lúc nãy.

Đông không biết giấu mặt vào đâu, vội cầm máy chạy ra khỏi văn phòng. Vừa nhấn nút nhận cuộc gọi liền quát vào máy: "Ai cho cậu thay..."

"Xuống ăn cơm này, lát hết thức ăn ngon đấy", âm thanh ấm áp khiến Đông tự nhiên quên đi bực dọc.

"Biết rồi", Đông trả lời cụt ngủn.

Đông biết rõ tính Nghĩa, bùng nổ xong rồi từ từ sẽ nguội lại, chẳng có gì to tát cả. Đông quên mất bực dọc vô tình quên cả việc xấu hổ vừa rồi, theo tự nhiên trước khi đi quay vào chào Minh Phương một tiếng. Vừa ló mặt vào đã nhận một tràng cười: "Ha ha ha, Đông Đông hùng dũng của chúng ta thật..."

Không đợi Minh Phương kịp chế giễu, Đông dập cửa chạy thẳng xuống căng tin.

Đến nơi đã thấy Nghĩa mang sẵn thức ăn lại bàn, chén đũa cũng đều đã sẵn sàng.

"Cậu làm thịt Minh Phương hay sao lâu vậy?", Nghĩa trêu chọc.

"Cậu chưa gọi tôi xuống làm gì?", Đông lườm Nghĩa một cái.

"Thì ra là đợi tôi", Nghĩa gật gù, môi mỏng nhếch lên vui vẻ.

Đông lập tức biến sắc, đạp chân Nghĩa dưới bàn ăn: "Biến"

Cả hai lại vui vẻ ăn trưa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cuộc cãi vả đã tự động trôi vào dĩ vãng.

Đây là một trong những ưu điểm của mối quan hệ nam - nam. Cả hai người con trai rộng lượng hơn so với phụ nữ, không chi li chấp vặt. Đối với hầu hết các vấn đề xích mích đều có thể thẳng thắn giải quyết hoặc cứ thế cho qua, không phải mập mờ canh cánh trong lòng.