Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 34




Trở về Sùng Bắc, cuộc gọi đầu tiên từ Tân Loan gọi cho Nguyên Duy không phải của Phó Nhuận Nghi.

Nhưng cũng không hoàn toàn không liên quan đến Phó Nhuận Nghi.

Hôm nay Nguyên Duy nói với bà Nguyên rằng anh cảm thấy bản thân có chút duyên phận với Phó Nhuận Nghi, thật ra cũng không phải là nói suông.

Có thể vì Nguyên Duy nhận được tin nhắn của bố rồi rời khỏi Tân Loan quá đột ngột, trước đó Khoa học Công nghệ Tình Thiên vốn có thái độ không rõ ràng nay không biết đánh hơi được điều gì mà lại chủ động tìm đến cửa, mong muốn được gặp mặt Nguyên Duy để bàn bạc về việc mua bán.

Lúc đó tình trạng của Nguyên Cảnh Sơn rất tệ, bố của anh cũng đã dặn dò bảo anh là chuyện gì gác lại được thì nên gác lại, dành nhiều thời gian ở bên ông nội hơn. Những ngày cuối đời ông cụ cứ mê man bất tỉnh, mỗi khi tỉnh táo cũng rất chập chờn, cố gắng nhìn người thân bên giường bệnh, luôn hy vọng mọi người đều ở bên cạnh.

Nhưng chiều hôm đó Nguyên Duy vẫn cố gắng dành ra hai tiếng đồng hồ để gặp người này.

Giản Hải Húc là một trong những người sáng lập ra Khoa học Công nghệ Tình Thiên, phụ trách bên mảng kỹ thuật, bình thường rất ít khi xuất hiện trước công chúng.

Hình như anh ta cũng hiểu người đồng sáng lập kia trước đây đã tỏ thái độ quá mức, việc mua bán cung cầu vốn biến động không ngừng, đàn ông xuất thân từ dân kỹ thuật như anh ta lại không giỏi quanh co, thế nên nụ cười trên mặt hay động tác đứng dậy đưa tay ra bắt tay với Nguyên Duy cũng có phần dè dặt.

Nếu là trước đây, Nguyên Duy sẽ cảm thấy việc giao tiếp với những người ít nói sẽ rất lãng phí thời gian. Cho dù đối phương có ăn nói khẩn thiết hay hạ mình đuổi theo đến tận Sùng Bắc, có lẽ Nguyên Duy cũng chỉ sai trợ lý ra gặp mặt một lát chứ không đích thân đến.

“Hân hạnh được gặp, anh Giản.”

“Hân hạnh được gặp, sếp Nguyên. Thật sự rất cảm ơn anh đã đồng ý đến gặp tôi.”

Nguyên Duy thong thả ngồi xuống đối diện, nói: “Tôi cảm thấy hứng thú với ý tưởng xây dựng hình ảnh ảo mà anh đề cập trong điện thoại, hy vọng đó không phải là lời quảng cáo.”

Trong cuộc điện thoại trước đó, Giản Hải Húc đã nói với Nguyên Duy rằng: “Sếp Nguyên, nếu tôi nói với anh là công ty chúng tôi thật sự có chút duyên phận với anh, chắc chắn anh sẽ nghĩ tôi đang nói dối, nhưng mà thật sự là có. Mấy năm trước công ty chúng tôi có một phần mềm tương tác AI chưa ra mắt thành công, chắc là anh đã từng nghe qua rồi nhỉ.”

“Đúng là đã từng nghe qua.”

Đối phương tiếp tục nói: “Lúc đó chúng tôi đã mời một nhóm tình nguyện viên thuộc nhiều độ tuổi khác nhau đến để tiến hành thử nghiệm tương tác cho phần mềm Daydream. Chúng tôi đã tạo ra nhóm hình ảnh ảo đầu tiên, sau đó thông qua phản hồi của tình nguyện viên để điều chỉnh độ nhạy của hình ảnh ảo đó. Vì một số lý do không tiện tiết lộ nên dự án này đã trải qua nhiều lần sửa đổi, hiện

tại vẫn đang trong quá trình điều chỉnh. Dạo trước khi xem lại tài liệu lưu trữ cũ, tôi phát hiện ra trong cơ sở dữ liệu của chúng tôi có một hình ảnh ảo rất giống anh, hơn nữa ‘anh ấy’ cũng tên là Nguyên Duy giống anh. Tất cả hình ảnh ảo đầu tiên của chúng tôi đều được xây dựng dựa trên nguồn dữ liệu do các tình nguyện viên cung cấp, và họ cũng là người đặt tên cho hình ảnh ảo đó.”

“Tình nguyện viên?”

Trong lòng Nguyên Duy chợt chùng xuống, dường như đã lờ mờ cảm nhận được điều gì đó: “Anh có tư liệu của tình nguyện viên đó không?”

“Là sinh viên trường Đại học Công nghệ Tân Loan, tên là Phó Nhuận Nghi. Tính theo thời gian thì bây giờ cô ấy đã tốt nghiệp rồi.”

Câu nói vừa dứt, hai đầu điện thoại đều chìm vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.

“Phó Nhuận Nghi——”

Nguyên Duy nhẹ nhàng nhẩm đọc cái tên mà giờ đây anh đã gọi vô số lần, lại dường như có cảm giác xa lạ mới mẻ. Anh từng hỏi tên cô là ba chữ gì, nhận được hồi đáp, bây giờ lại hỏi lại lần nữa để xác nhận: “Nhuận trong ẩm ướt, Nghi trong thích hợp đúng không?”

Đối phương bất ngờ nói: “Đúng vậy, sao sếp Nguyên lại biết? Phần tư liệu này chúng tôi vẫn chưa công khai ra bên ngoài.”

Nguyên Duy cũng cần suy nghĩ xem mình biết Phó Nhuận Nghi bằng cách nào.

Là hồi cấp ba cô đến nhà anh học đàn violin nửa năm trời, hai người gặp nhau cũng chẳng nhiều nhặn gì, cho dù có tiện tay giúp đỡ thì anh cũng chưa từng để tâm.

Hay là nhiều năm sau, cô đứng bên cạnh cây anh đào ở khách sạn Minh Đàm hỏi anh: “Phó Nhuận Nghi, anh còn nhớ không?”, anh nhìn cô, không có một chút ấn tượng nào.

Đáng ra khi nhận được cuộc gọi báo rằng trong cơ sở dữ liệu của Khoa học Công nghệ Tình Thiên có một nhân vật ảo rất giống anh, và người tạo ra nó tên là Phó Nhuận Nghi, Nguyên Duy nên chau mày hỏi rằng “Phó Nhuận Nghi là ai?”. Sau đó đối phương nói Phó Nhuận Nghi là sinh viên của trường Đại học Công nghệ Tân Loan vài năm trước, anh sẽ không hề dừng lại hay có chút hứng thú mà vứt cái tên này sang một bên, bảo là “Không quen.”

Suýt chút nữa thì đã như vậy rồi. Nguyên Duy im lặng hồi lâu.

Giản Hải Húc dần dần nảy sinh nghi ngờ, thấp giọng hỏi trong điện thoại: “Sếp Nguyên, anh có quen người này sao?”

“Quen.” Nguyên Duy đáp lại như vậy.

Lúc bấy giờ anh đang đứng bên cửa sổ cuối hành lang. Cách đó không lâu sàn nhà vừa mới được lau dọn qua, mùi thuốc khử trùng nồng nặc như xộc thẳng vào mũi. Khu vực chăm sóc đặc biệt không người qua lại yên tĩnh đến mức khiến người ta nghe nhầm một tiếng ve kêu không hề tồn tại.

Tiếng ve kêu bất chợt, kéo dài, làm phiền giấc ngủ ngon.

Có một lần anh choàng tỉnh giấc trong tiếng ve sầu râm ran ấy, vừa nghiêng đầu qua là sẽ nhìn thấy Phó Nhuận Nghi nằm ngủ sát bên cạnh. Lúc ngủ cô hơi chu môi, có phần ngây ngô, còn sống động hơn lúc tỉnh nhiều.

“Chúng ta hẹn thời gian gặp mặt đi, nhớ mang theo tài liệu của các anh.”

Sau khi hai người gặp mặt, Giản Hải Húc lấy máy tính xách tay ra, đưa phần liên quan đến hình ảnh ảo cho Nguyên Duy xem.

Sau đó câu chuyện lại xoay quanh một dự án tương tác khác của công ty, kết hợp với văn hóa dân gian truyền thống của địa phương Tân Loan, năm ngoái đã được triển khai ở bảo tàng Biên Cổ Tân Loan.

“Trống da gồm mười hai chiếc trống con hợp thành, thông qua thiết bị cảm ứng trên dùi trống sẽ đo được chỉ số nhịp tim của người tham gia lúc đó. Tương ứng với một mặt trống nào đó, bên kia gõ trúng mặt trống tương ứng thì mới xuất hiện hiệu ứng đặc biệt. Không có công nghệ gì cao siêu, sau khi được cơn sốt du lịch ở Tân Loan trước đó thổi phồng thì mọi người đặt tên cho bộ trống này là “Trống hòa nhịp tim”, thu hút không ít cặp đôi đến check-in.”

Giản Hải Húc hỏi Nguyên Duy: “Đúng rồi, trước kia sếp Nguyên cũng ở Tân Loan một thời gian, không biết đã từng đến bảo tàng Biên Cổ chưa nhỉ?”

“Chưa từng.”

Giản Hải Húc cũng thấu hiểu: “Công việc bận rộn nên làm người ta chẳng có tâm trạng nào chạy ra ngoài chơi bời nữa.”

Nguyên Duy nhớ lại khoảng thời gian mình ở Tân Loan, công việc không bận rộn lắm, người cũng chẳng mệt mỏi gì.

Những lúc chạng vạng anh sẽ cùng Phó Nhuận Nghi thong thả tản bộ trên con đường ven biển lộng gió, giữa dòng người qua lại, họ cùng nhau thưởng thức cây kem mua một tặng một, rồi anh đưa cô đến từng nhà hàng khác nhau trong danh sách đề cử của Minh Thành Kiệt để thưởng thức món ngon; cũng từng ở trong gian bếp chật hẹp của cô nấu cháo, luộc mì, chiên cá, làm tình, trao nhau nụ hôn nồng cháy, cùng chia sẻ biết bao hơi thở gấp gáp và nóng bỏng, quấn quýt không rời.

Anh đã nhiều lần đi ngang qua con phố có Bảo tàng Biên Cổ, có người từng rất nhiệt tình giới thiệu anh đến bảo tàng ở cuối ngõ Biên Cổ xem thử.

Nhưng Nguyên Duy vốn không hứng thú nên chẳng đến.

Phó Nhuận Nghi đã kể rất nhiều điều thú vị về bảo tàng Biên Cổ, cố gắng thu hút một người ở phương xa như anh đến đó, chỉ duy nhất không hề nhắc đến “Trống hòa nhịp tim” này.

Không khó để đoán ra được, nếu lúc đó Nguyên Duy đồng ý, có lẽ Phó Nhuận Nghi sẽ rất gượng gạo chuyển chủ đề, giả vờ như vô ý hỏi anh có muốn gõ thử cái trống kia hay không.

Nếu Nguyên Duy không muốn, Phó Nhuận Nghi cũng sẽ không cố gắng nữa.

Sau khi trở về Sùng Bắc, Nguyên Duy mới mở món quà mà Phó Nhuận Nghi đã tặng trước đó. Cô nói rằng cô biết anh không thích đọc thư do người khác viết, thế nên cô cũng không viết một chữ nào.

Bên trong chiếc hộp nhẹ tênh chỉ có một quả đào màu hồng được làm bằng len, là loại len có lông tơ mềm mại, thế nên bên ngoài quả đào cũng có một lớp lông mịn màng, còn nhỏ hơn nắm tay anh, bên trong được nhồi bông, đường kim mũi chỉ dày đặc, thoạt nhìn cũng không quá tinh xảo.

Rất có thể là do A Đồng làm.

Nhà Phó Nhuận Nghi có rất nhiều món đồ chơi giống như vậy, bé mèo của cô cũng từng đội chiếc mũ len đan tương tự.

Mấy hôm nay bận rộn liên tục, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, vậy mà vừa tắm rửa xong nằm xuống, Nguyên Duy lại cảm thấy dù cơ thể đã tích tụ đầy mệt mỏi nhưng lại khó chợp mắt trên chiếc giường rộng rãi thoải mái của mình.

Anh cứ nhìn chằm chằm vào trần nhà trống trơn, hiếm khi để tâm hồn phiêu lãng như vậy. Có suy nghĩ muốn làm chuyện gì đó, giống như que diêm bất chợt lóe sáng trong bóng tối, nhưng dường như vẫn chưa nghĩ ra cách thực hiện, thế là ngọn lửa nhỏ nhanh chóng lụi tàn.

Một lúc sau, Nguyên Duy đứng dậy đi xuống phòng chiếu phim ở tầng dưới mở một bộ phim. Anh ngả lưng vào ghế mát-xa, ngón tay mân mê quả đào len nhỏ.

Bộ phim được phát ngẫu nhiên là một bộ phim tình cảm.

Nguyên Duy nhớ lại cái hôm 20 tháng 5, cả anh và Phó Nhuận Nghi đều chưa từng đón lễ 520 bao giờ, lúc đi qua quảng trường nhỏ bị nhân viên tiếp thị chặn lại, khi đó mới biết hôm nay là ngày lễ tình nhân.

Có một nhãn hiệu máy ảnh đang tổ chức sự kiện gần đây, tìm kiếm 99 cặp đôi để chụp ảnh chung, các bạn nam sẽ ghi lời muốn nói với bạn nữ của mình lên mặt sau của tấm ảnh chụp lấy liền, sau đó dán lên bức tường hình trái tim là có thể nhận được một phần quà dành cho cặp đôi nhân ngày 520.

Là một xô bỏng ngô được trang trí bằng hai bông hồng đỏ.

Lúc đưa hộp bỏng ngô cho họ, nhân viên còn cẩn thận giải thích: “Hoa hồng kết hợp với bỏng ngô, có nghĩa là lãng mạn bùng nổ đấy ạ!”

Phó Nhuận Nghi rất vui khi nhận được món quà nhỏ, nhưng chẳng mấy chốc cô lại cắn môi, vẻ mặt có chút bất an. Có lẽ cô cảm thấy cô và Nguyên Duy không giống với những người tham gia hoạt động bên cạnh, họ không phải là người yêu, nhận quà của người khác như vậy là gian lận.

Bức ảnh chụp chung lấy liền của hai người được treo trên tường hoạt động, Phó Nhuận Nghi có hỏi nhân viên công tác là hoạt động này khi nào kết thúc.

Sau đó cô đi gặp bạn, còn Nguyên Duy thì đến nhà họ Minh.

Buổi tối, Nguyên Duy cùng cậu của anh tham gia một bữa tiệc thương mại gần đó, ngay tại khách sạn nước ngoài cạnh quảng trường nhỏ.

Nguyên Duy có uống một chút rượu, sau khi ứng phó với đủ loại lời hỏi han, anh rời khỏi vòng tròn xã giao nhàm chán này, ra ngoài ban công hóng gió.

Nhìn xuống lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Phó Nhuận Nghi dường như luôn có một sự kiên nhẫn khó ngờ.

Ví dụ như tập trung tìm kiếm một bức ảnh chung giữa bãi rác đầy bụi đất sau sự kiện, Nguyên Duy nhìn thấy cô nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên. Vì cách một khoảng nên anh không biết cô có tìm được bức ảnh đó hay không, cũng không nhìn thấy biểu cảm của cô lúc ngồi xổm ở đó.

Nhưng anh biết ——

…Nếu Phó Nhuận Nghi tìm thấy tấm ảnh đó, lật đến mặt sau sẽ chỉ thấy một khoảng trắng xóa.

Không biết vì sao, chỉ mới hình dung ra sự thất vọng thầm lặng của đối phương thôi mà trái tim Nguyên Duy đã thắt lại một cách khó chịu, thậm chí còn len lỏi chút hối hận. Rõ ràng chỉ là viết vài chữ lên tấm thiệp, cớ sao lúc đó anh lại hời hợt đến vậy.

Anh vốn không phải kiểu người giàu lòng đồng cảm, xuất thân quá đỗi ưu việt khiến anh luôn đứng trên cao nhìn xuống, ít khi bận lòng đặt mình vào vị trí của người khác. Lịch thiệp chẳng qua chỉ là kết quả của nền giáo dục danh giá, còn nụ cười hiện hữu trên môi đa phần đều không liên quan đến sự kiên nhẫn và thấu hiểu.

Vậy mà trong khoảnh khắc không nhìn thấy nét mặt Phó Nhuận Nghi, Nguyên Duy lại cảm thấy mình vừa làm một việc rất tệ hại.

Nhìn theo bóng dáng cô đơn độc bắt xe về nhà, cảm giác khó chịu ấy vẫn cứ đeo bám lấy Nguyên Duy.

Tối đó về nhà, Nguyên Duy phát hiện trên quyển lịch ở ô ngày hôm nay, Phó Nhuận Nghi đã vẽ một hình chụp lấy liền nhỏ xíu, bên cạnh còn có hai trái tim, một to một nhỏ kề sát bên nhau. Lúc nói chuyện với Nguyên Duy cô vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, trông như thể không hề tiếc nuối.

Nếu không phải đứng trên ban công khách sạn tận mắt nhìn thấy cô một mình lẻ loi ở quảng trường nhỏ rất lâu, có lẽ Nguyên Duy sẽ thật sự cho rằng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Anh không biết, rốt cuộc là Phó Nhuận Nghi che giấu quá kỹ hay là cô đã tự mình tiêu hóa quá nhanh.

Phó Nhuận Nghi không phải lúc nào cũng giống như một tấm kính trong suốt.

Phó Nhuận Nghi thích Nguyên Duy. Trong suốt khoảng thời gian dài đằng đắng, mặc cho người này gần như không hề đáp lại, thậm chí còn khiến chút hy vọng mong manh thi thoảng lại le lói trong lòng cô bị dập tắt hoàn toàn, thì dường như Phó Nhuận Nghi vẫn sẽ thích anh.

Sau khi Nguyên Duy trở về Sùng Bắc, theo tình hình sức khỏe ngày một xấu của ông nội thì cũng có rất nhiều chuyện ập đến cùng lúc. Ngoài việc phải ở bệnh viện trong thời gian dài, hằng ngày anh còn phải gặp gỡ rất nhiều người, tuy rằng Nguyên Duy đều xử lý ổn thỏa nhưng cũng không tránh khỏi tâm trạng rối bời phức tạp.

Trong khoảng thời gian này, Nguyên Duy không liên lạc với Phó Nhuận Nghi.

Anh quen một mình xử lý mọi việc, không quen mà cũng chẳng muốn cách một khoảng xa vời tranh thủ chút thời gian ít ỏi chia sẻ tình hình tồi tệ hiện tại với ai. Phó Nhuận Nghi vốn không giỏi an ủi người khác, lại quá để tâm đến Nguyên Duy, biết được tình hình gần đây của anh, cô cũng chỉ thêm phiền lòng.

Mà Phó Nhuận Nghi cũng chưa từng tìm đến anh.

Nguyên Duy hiểu, Phó Nhuận Nghi là người nhút nhát trong việc tranh giành, cô vụng về, thật thà, nhẫn nhịn, không đòi hỏi, là kiểu người mà trước giờ Nguyên Duy chưa từng gặp qua.

Phó Nhuận Nghi dường như rất thích Nguyên Duy, nhưng dường như cũng chẳng cần anh là bao.

Tựa như việc đến một thành phố mới với khí hậu khác biệt, gặp được loại quả mà trước kia mình rất thích nhưng lại khan hiếm, cơ hội bày ra trước mắt, thế là cô cho phép bản thân được tận hưởng thỏa thích. Nếu có ai đó nhắc nhở thời gian tươi đẹp rồi cũng sẽ qua đi, có lẽ Phó Nhuận Nghi cũng không hề buồn bã. Có thể cô sẽ nở nụ cười e thẹn rồi nói rằng không sao đâu, sau này không còn loại quả ngon như vậy thì vẫn còn những loại khác không được ngon, tôi là người mà, đồ không ngon tôi cũng có thể ăn được.

Tuy rằng người đến Tân Loan công tác là Nguyên Duy, nhưng lý lẽ này đặt trên người Phó Nhuận Nghi dường như lại hợp lý hơn.

Bộ phim kết thúc từ lúc nào, Nguyên Duy không hề có ấn tượng.

Anh cầm lấy điện thoại đặt ở bên cạnh, mở dữ liệu ghi chép mà Giản Hải Húc đã gửi, đó là bản ghi thử nghiệm của phần mềm Daydream dang dở đã lâu.

Cũng tương tự như chức năng gọi video của WeChat, chỉ là một trong hai người là nhân vật ảo được thiết kế bởi chương trình.

Những đoạn video ngắn ngủi này Nguyên Duy đã xem qua một lượt. Trong video, Phó Nhuận Nghi vẫn còn là một cô sinh viên, gương mặt vương nét ngây thơ non nớt hơn bây giờ, tuần nào cô cũng online theo đúng thời gian quy định của bài kiểm tra.

Mỗi lần online cô đều dùng ánh mắt vừa tò mò vừa có chút lo lắng tiến lại gần quan sát, sau đó vẫy tay, dùng cùng một câu chào hỏi với “Nguyên Duy” phiên bản ảo đã được điều chỉnh.

[Hi~ Nguyên Duy, gần đây anh ổn không?]

Còn khuôn mặt nam tính trẻ trung trong khung hình nhỏ của video kia tuy có nét giống Nguyên Duy, nhưng vì thiếu dữ liệu âm thanh nên giọng nói sẽ do hệ thống ghép tự động, là kiểu giọng nam dịu dàng đầy cảm xúc.

“Nguyên Duy” phiên bản ảo mỉm cười rạng rỡ, nhưng bởi vì quá mức sống động nên lại thiếu đi tính chân thực từ tận đáy lòng, cất lên những lời đáp lại được cài đặt sắn một cách rõ ràng mạch lạc:

[Em yêu, những ngày em xa vắng, anh thương nhớ vô cùng.]