Ngừng lại một chút, Thang Yểu cố tình thừa nước đục thả câu, “Giúp anh gắp thức ăn ha ha ha ha.”
Bọn họ cứ cười nói vui vẻ như vậy suốt cả chặng đường, thời gian đi đường cứ như được giảm bớt đi vậy.
Lúc ăn cơm trưa bà ngoại quả nhiên lại nói, để Văn Bách Linh ăn nhiều một chút.
Bà ngoại sau khi bị tai biến nhồi máu não vẫn luôn nói chuyện rất chậm, không rõ ràng, có những lúc còn không khống chế được mà bị chảy nước bọt. Nhưng mà Văn Bách Linh vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, nhẫn nại đợi bà ngoại nói xong, cười nói: “Bà ngoại, cháu thực sự là ăn không nổi nữa rồi, cháu ăn thêm một chút nữa thôi.”
Bà ngoại của nhiên cười rất vui.
Thang Yểu biết lượng cơm của Văn Bách Linh, lúc nói đùa tuy rằng có nói mấy lời “thừa nước đục thả câu”, cũng vẫn là gắp một miếng thịt gà từ trong đĩa của anh, chia sẻ bớt phần ăn, nhìn anh cười nói: “Thế thì em cũng cùng anh ăn thêm một chút.”. Truyện Light Novel
Lúc ăn cơm, Thang Yểu kể cho mẹ và bà ngoại nghe chuyện về nhà mới của bọn họ, nói là cách trường học của cô rất gần, đi bộ cũng chỉ cần mười bảy mười tám phút mà thôi. Bên ngoài tiểu khu có xe đạp công cộng, đạp xe đi còn nhanh hơn.
Mẹ nhìn về phía Văn Bách Linh: “Tiểu Văn, cảm ơn con đã nghĩ cho Yểu Yểu nhiều như thế.”
Văn Bách Linh khiêm tốn: “Dì à, đây là chuyện mà cháu nên làm, cháu nghĩ rằng tình cảm tốt đẹp, nên là nghĩ cho đối phương.”
Thang Yểu bên ngoài là một cô gái đoan trang lịch sự, bây giờ được tất cả mọi người trong nhà nuông chiều, cũng không tránh khỏi những hành động như thể là trẻ con.
Canh gà trong miệng còn chưa nuốt xuống bụng, lại giơ đũa gắp thêm một miếng từ trong bát của Văn Bách Linh: “Nghĩ cho đối phương.”
Văn Bách Linh ở trước mặt người lớn không để lộ quá nhiều cảm xúc, cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, rút ra hai tờ khăn giấy, đưa cho cô: “Lau miệng đi.”
Thời tiết rất rốt, gió xuân ấm áp, nắng chiếu rực rỡ xuống mặt hồ nhân tạo, những cành liễu xanh đung đưa trên bờ.
Buổi chiều lúc dì út đi làm trở về, Thang Yểu và Văn Bách Linh đang đưa mẹ và bà ngoại đi dạo ở một công viên nhỏ gần đó.
Dì út tìm thấy bọn họ, đặt chiếc túi đựng đầy đồ lên chiếc ghế nghỉ bằng gỗ rồi vươn vai một cái trong nắng.
Cách đó không xa, Văn Bách Linh đang kể cho bà ngoại nghe về những chuyện của cố đô khi anh còn nhỏ, kể về những chuyện trong những con ngõ nhỏ mà anh từng sống.
Bà cụ thích nghe những chuyện này, mỉm cười từ đầu đến cuối.
Mẹ của Thang Yểu thì đi gặp hàng xong, đứng ở bên cạnh hàn huyên, một mình Văn Bách Linh chăm sóc bà cụ, ngồi xổm bên xe lăn, cẩn thận dùng khăn giấy mềm lau nước bọt cho bà ngoại.
Thang Yểu mua đồ uống từ máy tự phục vụ ở lối vào công viên nhỏ, cầm vài chai đủ màu sắc, vừa mới quay trở lại.
Từ xa cô đã vẫy tay với đám người Văn Bách Linh, chỉ vào mấy chai nước ngọt trong lòng kia.
Văn Bách Linh hiểu ý của cô, nghiêng người nói vài câu gì đó với bà ngoại trước đã, nhìn biểu cảm của bọn họ nói chuyện với nhau, có lẽ là đang giải thích với bà cụ về chuyện Thang Yểu đi mua đồ uống, trưng cầu ý kiến, hỏi bà xem có muốn qua đó uống chút gì không, rồi lại đi dạo tiếp.
“Dì út, dì uống gì? Trà xanh hoa nhài hay là hồng trà?”
“Trà xanh đi.”
Dì út thu lại ánh mắt từ trên người bọn họ, nhận lấy đồ uống: “Tiểu Hạnh, cháu tìm cho nhà chúng ta một người thân rất tốt.”
Thang Yểu ngây người trong giây lát, mới hiểu ra dì út đang nói Văn Bách Linh, cũng vặn chai nước ngọt ra, ngồi bên cạnh dì út: “Thế thì dì út định bao giờ tìm dượng út cho cháu?”
Dì út nhẹ nhàng cười nói: “Không có kế hoạch, gặp được người nào hợp duyên hợp mắt thì tính tiếp. Ngược lại là cháu đấy, bố mẹ của Văn Bách Linh sắp về nước rồi sao?”
Thang Yểu cười gật đầu, nói phải.
“May thật.”
Dì út uống vài ngụm nước, nói ra lời trong lòng: “Dì út có một khoảng thời gian cảm thấy rất tự trách, cảm thấy mình đã hại cháu. Có rất nhiều lúc nghĩ rằng, nếu như năm đó không bảo cháu đi đến căn nhà đó của Hàn Hạo, có lẽ cháu sẽ không gặp được Văn Bách Linh, có lẽ sẽ không có một mối tình sâu sắc đến thế, nhưng cũng sẽ không khiến cho cháu phải đau buồn nhiều năm như thế.”
“Bây giờ không còn buồn nữa rồi.”
Thang Yểu ngồi trong ánh nắng mặt trời, toàn thân trong trẻo như giọt nước hồ được ánh mặt trời chiếu sáng, toát ra hơi thở hạnh phúc.
Dì út giúp Thang Yểu gỡ lá liễu rơi trên tóc của cô xuống: “Nhìn thấy cháu ngày nào cũng cười vui vẻ như thế, thật tốt.”
Sau này, khi người nhà của Thang Yểu và Văn Bách Linh thành người một nhà, tiếp xúc nhau thường xuyên, dì út quen biết với con của Văn Bách Kỳ là Thiến Thiến, còn trở thành bạn bè vong niên.
Thiến Thiến cũng rất đồng tình với lời nói của dì út, nói với dì út, “Chú út của cháu cũng là như thế, lúc không ở bên cạnh thím út, chú ấy cũng chẳng thích nói cười gì, nhất là lúc cháu học tiểu học, chú ấy ngày nào cũng xị mặt ra.”
Thiến Thiến đưa tay lên che mặt như đang đổi mặt trong kịch hát Tứ Xuyên, làm ra vẻ mặt nghiêm túc “Cứ như thế”, làm cho dì út cười ngặt cười nghẽo.
Đương nhiên, những chuyện này đều là lời nói phía sau.
Chỉ nói về mùa xuân này thôi, cũng đã ấm áp lắm rồi —
Lúc đi dạo ở trong công viên, Văn Bách Linh kể vể tập tục đón năm mới của bọn họ trong quá khứ.
Nói rằng lúc anh còn rất nhỏ rất nhỏ, bà nội còn sống, hàng xóm láng giềng chung sống với nhau cũng rất tốt, sẽ có những hàng xóm là những người viết thư pháp trên đường phố giỏi, tặng cho bà nội những câu đối viết bằng bút lông.
Bà ngoại rất hoài niệm quá khứ, nói lúc bọn họ còn trẻ, ở quê đón tết cũng rất náo nhiệt.
Thang Yểu nhớ ra: “Chúng ta lúc đón tết sẽ làm viên chiên, ăn rất ngon, bà ngoại lúc trước giỏi nhất là cái này, mẹ cháu cũng biết làm.”
Bà ngoại “ừm ừm” hai tiếng, mẹ con liền tâm, mẹ của Thang Yểu nhìn ra được ý của bà cụ, vui vẻ đề nghị: “Mua thịt xay ở dưới nhà rất tiện, hôm nay chúng ta làm viên chiên đi?”
Thang Yểu thực sự vui vẻ, cũng không muốn nhà nhã nữa, lúc thì chạy vào nhà bếp nhét hai miếng quýt vào miệng mẹ, lúc thì lại từ nhà bếp trộm lấy hai viên chiên vừa mới ra khỏi nồi, cho Văn Bách Linh nếm thử.
Thực ra kiểu viên thịt này, phải chiên hai lần ăn mới ngon.
Lần đầu tiên là chiên chín, sau đó chiên qua dầu cho đến khi bên ngoài vàng giòn bên trong mềm mại, cảm giác ăn mới ngon.
Đến cả dì út cũng không nhìn tiếp được nữa, kéo Thang yểu lại: “Cháu đấy, thật là đưa ra một ý kiến tồi, viên thịt chiên một lần thì làm sao mà ngon được? Hơn nữa, viên chiên vừa mới ra khỏi nồi nóng biết mấy, mà cháu cho người ta ăn chứ?”
Thang Yểu quay đầu nhìn Văn Bách Linh, tướng ăn của anh rất tốt, đã cắn được nửa viên.
Cô hỏi, có ngon không, anh mỉm cười, giơ ngón tay cái lên, nói tết sẽ đến ăn chực.
Thang Yểu nhớ hai năm trước khi học đại học, vừa mới quen biết Văn Bách Linh, trong lòng biết bọn họ không phải là người của một thế giới, lại cứ không thể kìm lòng mà đến gần nhau.
Lúc đó cảm thấy thấp thỏm không yên, lại do dự không dám quyết.
Một kỳ nghỉ đông nào đó, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, cô dựa vào cửa căn bếp chật hẹp ở quê nhà, kiểm tra nhật ký trò chuyện với Văn Bách Linh, lơ đãng cắn một miếng thịt viên, bị dầu trong thịt viên làm cho nóng đến mức nhảy cẫng cả lên.
Bây giờ không phải lo lắng như thế nữa rồi.
Cho dù vị trí ghế sofa mà cô ngồi, so với Văn Bách Linh còn cách một chỗ ở giữa của dì út, cũng biết có một người đang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng.
Đã không cần phải có thêm bất cứ chứng cứ gì.
Thang Yểu biết, bọn họ yêu nhau một cách kiên định.
Hôm đó bọn họ ăn xong cơm tối ở nhà.
Viên chiên bên ngoài vàng giòn bên trong mềm mại, mùi vị rất ngon. Sau giờ ăn cơm còn mở album của quá khứ ra, vui vẻ ôn lại chuyện xưa vui vẻ cười lớn.
Trong đêm, lúc bọn họ lái xe về nhà mới, Văn Bách Linh nhận được điện thoại Phí Dụ Chi gọi đến cho bọn họ.
Một đám bạn bè đã không cam chịu cô đơn, nghe nói bọn họ chuyển đến nhà mới lại cầu hôn, nhao nhao muốn mở một buổi tụ họp, gọi một cái tên mỹ miều là “mừng nhà mới”, thực ra là đến để hóng chuyện.
Văn Bách Linh giơ điện thoại hỏi Thang Yểu, thấy cô cũng hào hứng, mới gửi định vị cho bọn họ.
Trở nên thân thiết hơn, Thang Yểu cũng càng lúc càng hòa đồng hơn, vỗ tay: “Vừa hay, mấy cái thùng giấy còn chưa mở, đã có khổ sai tự tìm đến cửa rồi.”
Lúc đến nhà, bạn bè đã đợi ở cửa rồi.
Sáu bảy người tụ tập ở nhà mới của bọn họ uống rượu, muốn nước hoa quả, ăn hoa quả, ăn đồ ăn vặt, nội dung nói chuyện cũng từ “chúc mừng cầu hôn thành công” dần dần lan đến các thể lại trò đùa hóng hớt.
“Bách Linh, thế này là cậu không đúng rồi, chuyện cầu hôn lớn như thế này sao mà không tìm bạn bè giúp đỡ chứ?”
“Đã nói mà, mấy anh đây còn muốn đóng giả thành mấy con búp bê gì đó, giúp cho cậu nữa.”
“Cậu nói xem cậu còn cầu hôn ở trung tâm mua sắm nhà tôi rồi, sao mà cũng không ra hiệu gì đó, tốt xấu gì cũng phải đập tiền cắm vài bông hoa tươi, lên vài cái hotsearch trong thành phố, làm cho trung tâm thương mại của anh em chứ.”
Đều là nói những câu chuyện cười.
Trong trung tâm thương mại đều là những nhãn hàng xa xỉ, mua một cái túi cũng phải đứng xếp hàng ở cửa mới vào được, nào cần phải chứ.
Văn Bách Linh không uống rượu, cầm một ly nước soda, uống vài ngụm, cũng trở nên không nghiêm túc: “Đây không phải là sợ người ta nhỡ mà không đồng ý, quay đầu lại thành mất mặt sao.”
Sự náo nhiệt của cuối tuần này, thật là liền mạch.
Đợi khi bạn bè đều đã giải tán hết, Thang Yểu đi tắm, vừa mới sấy khô tóc, lúc nhìn điện thoại, đã có rất nhiều tin nhắn.
Đều đến từ cùng một nhóm.
Đám người Lữ Thiên và Tôn Tự đều ở trong nhóm, Lữ Thiên đang thì trả giá với Tôn Tự, nói cô đã kéo rất nhiều các chị em đi ủng hộ quán Luzhu của bạn bè rồi, bảo Tôn Tự chuyển tiền.
Tôn Tự nào có nói thắng được Lữ Thiên, liên tiếp gọi mấy tiếng bà cô, nói muốn mời cô ấy đi uống trà sữa.
Thang Yểu vừa rồi tụ họp với bạn bè cũng đã đề cử, nói có quán Luzhu mới khai trương, đám người Phí Dụ Chi nhao nhao nói, chỉ cần Văn Bách Linh mời, bọn họ sẽ đi.
Thế là cô cũng giống như một con hồ ly nhỏ lòng dạ đen tối, mượn gió bẻ măng, đặt điện thoại lên bên cạnh môi, nhấn nút thoại để nói: “Tớ hôm nay cũng giúp tuyên truyền rồi, trà sữa tớ cũng có phần chứ?”
Lữ Thiên từng bí mật nói với Thang Yểu, bạn nối khố của bọn họ mấy năm nay đã làm rất nhiều vụ buôn bán nhỏ, tiệm Luzhu này là của mấy người họ chơi với nhau khá thân mở.
Còn có một anh chàng từ nhỏ đã mâu thuẫn với họ, anh ta cũng mở một nhà hàng, kinh doanh rất tốt, bận rộn suốt ngày, đi đường toàn là hếch cằm lên, dùng lỗ mũi nhìn người.
“Phải quyết tâm phục thù cho bằng được”, lời nguyên văn của người bạn là, “Thế nào thì cũng không thể để cho tên tôn tử kia chèn ép được”, cho nên bây giờ bạn bè đều giúp đỡ tuyên truyền hết sức mình.
Thang Yểu nhớ đến tiệm sách mà Văn Bách Linh mở kia.
“Yểu” tuy rằng rất nổi, mỗi ngày đều có khách đến không ngừng, nhưng thực ra là một công việc kinh doanh thua lỗ.
Cô chạy đến phòng ngủ tìm Văn Bách Linh, hỏi anh, lúc nói chuyện tình cờ nghe nói, thực ra nghề phụ của bọn họ đều là mấy vụ kinh doanh đầu tư chút tiền vào, bọn họ liệu có cảm thấy, chuyện anh mở tiệm sách này là vô cùng mất mặt không.
“Văn Bách Linh, bọn họ liệu có chê cười anh không?”
Thang Yểu ngồi ở bên cạnh giường, nút thắt bướm của áo choàng tắm rất qua loa.
Sau khi giơ cánh tay lên sấy tóc, áo choàng tắm lỏng ra, mảnh vải khoác trên vai, sắp rơi xuống đến nơi.
Cánh của nơ bướm bị vo thành một mớ lộn xộn, có một đoạn dây dài rơi bên cạnh chân.
Văn Bách Linh cầm đoạn dây kia lên trên tay, chơi đùa với nó, nói rằng anh cũng không phải là kiểu phá gia chi tử, những công việc phụ mà anh nghiêm túc đầu tư kia, đương nhiên cũng kiếm được tiền.
Tiệm sách này thì lại khác, anh trước nay chưa từng lấy nó ra là ăn.
“Mặc kệ bọn họ có chê cười hay không, Tiểu Hạnh nhà anh vui là được.”
Anh nói rồi, ngón tay trỏ khẽ cong lên, dây đai trên eo của Thang Yểu buông lỏng ra, tấm vải mềm mại trượt xuống thuận theo bờ vai.
Ai ngờ được bên trong cô còn mặt một chiếc váy ngủ có đai đeo.
Cô chủ động tiến lại gần, vòng tay qua cổ của Văn Bách Linh, trong nụ cười nhìn thế nào cũng có vẻ gì đó xảo quyệt.
Nhưng cô đã bôi sữa dưỡng thể, làn da mịn màng thơm tho, Văn Bách Linh bị mê hoặc, cũng không nghĩ gì nhiều.
Hôn một cách rất mãnh liệt, Thang Yểu mới không nhịn được mà bật cười, tránh né, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Em đến tháng rồi!”
Được, không làm được cái gì hết.
Văn Bách Linh không còn cách nào khác với Thang Yểu, chỉ có thể lại jeos cô về trong lòng, lại hôn một lúc lâu, mới đứng dậy.
“Văn Bách Linh, anh đi đâu đấy.”
Còn tưởng rằng là anh muốn đi tắm, nhưng anh nói: “Trong nhà có túi muối biển làm nóng bằng điện, tháng trước không phải nói đau bụng sao. anh đã hỏi bác sĩ, nói rằng chườm nóng thường ngày có tác dụng.”
Bọn họ vừa mới chuyển đến đây, trong nhà mọi thứ đều mới mẻ, nhưng đều là theo phong cách cao cấp.
Văn Bách Linh xách ra túi muối biển kia, là một kiểu túi làm bằng vải lanh rất thông dụng trên thị trường, Thang Yểu nhất thời có hơi sững sờ trước món đồ tầm thường đột nhiên xuất hiện này: “Anh đã mua từ lúc nào thế?”
“Sau khi đi hỏi bác sĩ.”
Những chuyện có liên quan đến Thang Yểu, Văn Bách Linh luôn là đặt lên trên hết.
Đó dường như là một buổi đêm bình thường đến không thể bình thường hơn, quà chuyển nhà mà bạn bè mua đến còn chất đống trong phòng khách, Văn Bách Linh ngồi xổm bên giường của Thang Yểu, cắm điện vào cho túi muối biển, quay đầu dặn dò cô, ban đêm nếu như đau bụng thì gọi anh dậy, anh xoa giúp cô.
Thang Yểu đột nhiên nhớ đến mùa xuân của kỳ hai năm nhất đại học, Văn Bách Linh lần đầu tiên gọi điện thoại cho cô, hẹn cô ăn cơm tối.
Hôm đó cô đi ra từ thư viện, vội vàng chạy về phòng ngủ thay quần áo, bông liễu trắng như tuyết, ven đường là liên tiếp những cây ngọc lan nở hoa.
Cô lúc đó cảm thấy đường rất dài, bây giờ xem ra, điểm cuối con đường ở ngay trước mắt.