Hoa sen được bọc trong giấy gói thiếp vàng, cánh hoa kép, màu hồng nhạt, một bông nở rất to.
Thang Yểu nhận lấy bông hoa sen kia, không kịp đề phòng đã nghe được câu “Tiểu Hạnh” của Văn Bách Linh nên hơi ngây người.
Trong số tất cả những người cô quen ở thủ đô, thậm chí là trong những người cô quen sau khi trưởng thành, anh là người duy nhất gọi cái tên này của cô.
Bắt đầu từ năm hai mươi mốt tuổi, bỗng nhiên lại nghe được có người dịu dàng gọi “Tiểu Hạnh” như vậy, không hiểu sao lại khiến Thang Yểu cảm động.
Có loại ảo giác giống như anh không chỉ là người yêu của cô, không chỉ là một mảng sương mù chẳng thấy rõ tương lai, mà tựa như là người nhà hay người thân của cô vậy.
Thang Yểu chớp mắt, muốn rơi nước mắt.
Vậy nhưng, Văn Bách Linh lại nhéo má cô, giống như đang uy hiếp một đứa trẻ mầm non: “Không được khóc, khóc là mai không mua bánh ngọt cho em ăn nữa đâu.”
Ngày vào đúng mười hai giờ, Thang Yểu nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Điện thoại để trong túi áo khoác liên tục vang lên tiếng thông báo của wechat. Văn Bách Linh rất cưng chiều cô, cười rồi nói: “Bạn gái anh nổi tiếng phết đấy nhỉ?”
Mở wechat ra, đủ các loại avatar wechat đang xếp thành hàng, một chuỗi chấm đỏ.
Có bạn học cũ, có Lữ Thiên và Trần Di Kỳ, có bạn học đại học, cũng có cả bạn học sinh cấp hai mà cô từng dạy kèm tiếng Anh.
Trong lúc Thang Yểu đang trả lời từng cái một thì lại nhận được thêm tin nhắn mới.
Đến cả mẹ của Thang Yểu cũng vì nhớ nhung con gái mà học theo cái trò gửi lời chúc đến đầu tiên này. Chỉ là thao tác còn chưa thành thạo, nên lúc gửi qua đã bị lố mất mấy phút, nhưng lời chúc lại rất tận tâm:
“Chúc con gái yêu của mẹ sinh nhật vui vẻ. Luôn luôn hạnh phúc, luôn luôn vui vẻ, luôn luôn khoẻ mạnh.”
Không dùng những từ ngữ hoa mỹ, cũng không có nguyện vọng mong con cái nên người, chỉ cầu chúc cho Thanh Yểu được mạnh khoẻ, vui vẻ.
Thang Yểu giơ điện thoại lên: “Văn Bách Linh, em gọi cho mẹ một cuộc được không?”
“Em muốn làm gì cũng được hết.”
Văn Bách Linh chỉ vào cửa phòng cách đó không xa, chủ động tránh đi: “Anh vào trong chờ em.”
Điện thoại được gọi đi, gần như là ngay cùng lúc đó, wechat nhận được chuyển khoản.
Mẹ gửi cho cô năm trăm tệ.
“Yểu Yểu.”
Mẹ Thang Yểu nhận điện thoại, trong giọng nói mang theo tiếng cười: “Lúc nãy mẹ còn đang nghĩ, chắc chắn là con còn chưa ngủ đâu. Con gái ngoan của mẹ hai mươi mốt tuổi, là con gái lớn rồi, chúc mừng sinh nhật con.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Dù giờ bây giờ cũng đã rất muộn rồi nên hai người cũng không trò chuyện gì nhiều.
Trước khi ngắt máy, mẹ cũng rất quan tâm Thang Yểu, nói: “Không nói nữa, muộn thế này lại làm ảnh hưởng tới bạn cùng phòng của con.”
Thang Yểu khựng lại, không kể về chuyện mình đang ở ngoài, nhẹ giọng nói chúc ngủ ngon với mẹ.
Cô vẫn không biết làm cách nào kể ra với mẹ.
Dẫu sao chuyện tình cảm này, dù cho hai người có tương xứng với nhau ra sao thì vẫn còn quá nhiều thứ không chắc chắn.
Phòng khách trở nên im lặng, lúc này Thang Yểu mới để ý tới tình hình xung quanh.
Dường như Văn Bách Linh rất ít khi tới căn nhà này, đồ đạc đều hãy còn mới tinh.
Trong phòng khách xếp đống mấy bức tranh chữ để trang trí, chai lọ được bọc trong màng chốc sốc, giống như được sử dụng chỉ để cất giữ đồ sưu tầm vậy.
Cách âm trong phòng rất tốt, trước khi Thang Yểu mở cửa ra, không hề phát hiện ra Văn Bách Linh cũng đang gọi điện thoại. Cánh cửa được mở hé ra, cô mới nghe thấy tiếng cười của anh.
Văn Bách ngồi trên sofa kiểu ghế lười, quay lưng về phía cửa.
Thang Yểu sợ làm phiền tới anh, nên nhẹ tay nhẹ chân, im lặng đi vào.
Nhưng cô lại không để ý dưới chân, cáp sạc đang cắm trong ổ của Văn Bách Linh trồi ra làm Thang Yểu bị vấp chân, rồi được Văn Bách Linh kịp thời quay lại đỡ lấy.
“Có sao không?”
Thanh Yểu xua tay, đỏ mặt, vội vàng ngồi xổm xuống, định bụng cắm cái sạc vừa bị cô đạp rớt kia lại.
Vì người bên cạnh còn đang gọi điện thoại, nên tất cả hành động của cô đều không phát ra tiếng, trông như đang diễn kịch câm vậy.
Nhưng Văn Bách Linh lại đưa điện thoại sang, dán tới bên tai cô, nói với người trong điện thoại: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Trong lúc Thang Yểu còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì từ trong điện thoại đã vang lên tiếng đàn piano, là nhịp điệu của bài chúc mừng sinh nhật, có giọng đứa trẻ đang hát theo bằng tiếng Anh.
Thang Yểu ngơ ngác, dùng khẩu hình hỏi Văn Bách Linh: “Cháu gái của anh à?”
Văn Bách Linh cười khẽ rồi gật đầu.
“Happy birthday, Aunt Tang.”
Bạn nhỏ này còn biết cả tên của cô nữa.
Thang Yểu cực kỳ bất ngờ, trái tim cũng vì thế mà mềm nhũn, vội vàng nói lời cảm ơn với cô bé mà mình chưa từng gặp bao giờ.
Văn Bách Linh thu lại điện thoại, nói đôi ba câu với người trong điện thoại rồi mới cúp máy.
Thang Yểu hỏi anh, này cũng là do anh lên kế hoạch trước à.
Văn Bách Linh bảo không phải, chỉ là đúng lúc anh đang gọi điện cho anh trai, đứa cháu gái cũng ở bên cạnh, nên mới thương lượng với cháu gái một màn này.
“… Anh trai anh cũng ở đó á.”
Văn Bách Linh nói chuyện vẫn tự nhiên, anh trai lẫn chị dâu anh đều ở đó. Mấy hôm nay anh trai anh không được khoẻ lắm nên làm việc ở nhà.
Cái loại thái độ thản nhiên này, khiến Thang Yểu thấy hơi bực bội.
Sao lại có cảm giác như trong chuyện tình cảm này, cô mới là cái người không đủ thắng thắn chứ.
Thang Yểu cũng nhận được tin nhắn của dì út.
Dì út đã tới tỉnh khác công tác, nói rằng đã hẹn người ta bàn công chuyện, nhanh nhất cũng phải nửa đêm ngày mai mới về kịp, nên đã bỏ lỡ mất ngày sinh nhật của cô.
“Ban nãy đang định đi ngủ thì xem lịch, tự dưng nhớ ra ngày sinh nhật của cháu. Chúc mừng sinh nhật. Đợi lúc nào dì về sẽ đãi cháu một bữa.”
Thực ra cô nghĩ kể ra cũng may.
May vì ngày mai sẽ không phải lựa chọn giữa dì út và Văn Bách Linh, cũng may vì tạm thời cô không cần gặp dì út.
Bởi lẽ… Dì út có đôi mắt rất sắc, chỉ dựa vào vài mánh khoẻ lặt vặt của mình thì chẳng giấu nổi cái gì hết.
Nhưng cô nên làm cách nào để nói với dì bây giờ.
Dì út chắc sẽ không ủng hộ cô đâu nhỉ.
Chuyện sau này thì cứ để sau này tính đi!
Bây giờ còn chuyện trước mắt phải xử lý, ví dụ như, đoá hoa sen kia.
Đoá hoa sen rất đẹp, Thang Yểu cứ cầm ngắm mãi, không nỡ nhìn nó cứ vậy mà khô héo, nên đã hỏi Văn Bách Linh rằng ở đây có bình cắm hoa không, phải lấy nước để giữ cho tươi.
Văn Bách Linh không hề nhiều lời, lục tìm một cái bình có chiều cao tương đương từ cái đống đồ gần như chưa bóc ra ngoài phòng khách. Anh lột bỏ miếng chống sốc: “Lấy cái này đi.”
“Cái này có đắt quá rồi không, đây là đồ sưu tầm mà.”
“Cũng không đắt đến mức độ đó đâu. Trước đây vì làm từ thiện nên mua, giữ lại cũng chẳng để làm gì.”
Văn Bách Linh tự mình đi đổ nước, Thang Yểu đi theo sau anh, tìm kiếm cách nuôi trên điện thoại, rồi bỗng nhiên nghĩ tới gì đó nên hỏi: “Văn Bách Linh, sao anh lại biết em thích hoa sen?”
Thang Yểu đúng thật là thích hoa sen, cực kỳ thích.
Ở quê còn lạnh hơn một tí so với thủ đô, trong quy hoạch về môi trường cũng không có thiết kế gì cho hoa sen, hồ nhân tạo lớn nhỏ trong công viên cũng toàn là hoa súng.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy hoa sen là vào cái năm khi lên thủ đô đi học.
Năm đó khi đến thủ đô, cô đến nhà dì út trước, được dì út đưa đi ăn uống.
Có hôm vì trời âm u, họ không thể tới được điểm tham quan theo đúng kế hoạch nên đã tạm thời đổi sang thư viện, rồi đi loanh quanh ở gần công viên.
Trong công viên có một hồ sen, cực kỳ giống với trong thơ ca: “Lá sen liền sắc trời xanh biếc”*
*Lá sen liền sắc trời xanh biếc (gốc: 接天莲叶无穷碧): trích từ bài [ Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương ] của nhà thơ Dương Vạn Lý.
Hoa sen đương độ nở đẹp, dì út đưa cô tới chụp ảnh, mất thêm mấy chục đồng nữa để thuê thuyền đi dạo quanh hồ.
Chiếc thuyền chòng chành đi trong hồ, trời bất chợt đổ cơn mưa, du khách bên bờ rối rít chạy đi trú, tiếng huyên náo trộn lẫn giữa tiếng mưa và tiếng người.
Chỉ có mỗi hoa sen là đang lẳng lặng lại thanh nhã đứng dưới màn mưa phùn.
Thang Yểu yêu thích vô cùng.
Về sau tới trường để nhập học, nhìn thấy có xe đẩy ở bên đường đang bán hoa sen, cô đã cắn răng, hiếm khi mới thây xa xỉ được một lần, mua lấy một buộc để đem vào trường.
Lúc nghĩ tới đây, Văn Bách Linh lại thình lình nói: “Kể cho em nghe một câu chuyện về hoa sen nhé.”
Vậy nên, suốt quá trình nghe Văn Bách Linh kể chuyện, Thang Yểu rất ngạc nhiên. Hóa ra vào cái ngày khi cô mua hoa để chuẩn bị vào trường nhập học kia, xe anh đã đỗ bên đường, vô tình nhìn thấy cô.
“Lúc đó anh nghĩ, cô bé này có hơi ngốc nhỉ.”
“Như thế mà ngốc á, em đây là đang giúp người khác để làm niềm vui đấy!”
Trong lúc kể câu chuyện này, Văn Bách Linh đã lấy kéo để cắt phần gốc của bông hoa.
Rất nhiều năm sau này, Thang Yểu nhớ lại cái đêm muộn này, nhớ lại chuyện Văn Bách Linh đã gặp mình từ rất lâu trước đó, cành hoa đã bị cắt nhưng vẫn còn đó mối kết không dứt ra được. Cô vẫn luôn cảm thấy, đây là điềm lành.
Sinh nhật năm nay cô đã bắt đầu trải qua từ lúc mười hai giờ, thời gian có thừa, trọn vẹn cả hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Văn Bách Linh hỏi Thang Yểu muốn tổ chức sinh nhật như thế nào, nhưng cô không phải kiểu con gái tham lam. Cô nghĩ một lúc lâu, cũng không có ý tưởng gì mới, chỉ mong rằng bản thân có thể ngủ đến khi tự tỉnh, dậy xong thì học thuộc bài, sau đó ra ngoài ăn ít đồ ăn.
Văn Bách Linh cười cô không có tham vọng.
Anh nói, quần áo, bánh ngọt, nhà hàng, cái gì anh cũng có thể chuẩn bị được hết, vậy mà cô lại không có ý tưởng gì, giao tất cả lại cho anh.
“Bây giờ, đi tắm rửa, phải ngủ thôi.”
Thang Yểu ‘ừm’ một cái, đi tới chỗ suýt ngã ban nãy, rồi lại không để ý, đạp chân vào ổ cắm dưới sàn nhà, đau đến độ rơm rớm nước mắt.
Văn Bách Linh đỡ cô dậy, rút hết dây sạc ra: “Còn đang định để em ở phòng này. Thôi bỏ đi, tới phòng anh ngủ cho rồi.”
Thật ra là do cô không để tâm, nên mới cứ va vấp hai lần tại một chỗ.
Văn Bách Linh phí công phí sức đưa mình ra ngoài, kiểu gì cũng phải có mục đích nào đó khác ngoài chuyện sinh nhật chứ.
Thang Yểu là người thẳng thắn, không nhịn được phải hỏi Văn Bách Linh: “Em phải cảm ơn anh thế nào đây?”
“Em muốn cảm ơn anh thế nào?”
Anh ném câu hỏi ngược trở về. Thang Yểu bực mình, cảm giác Văn Bách Linh đây là đang cố tình, cứ bắt cô phải nói ra mấy câu khó lòng mở miệng kia.
“Vậy để em mời anh bữa cơm được rồi.” Cô giận dỗi nói.
“Cũng được, ăn gì giờ?”
Văn Bách Linh trả lời quá mức tự nhiên, làm Thang Yểu cũng phải nghi hoặc.
Chẳng lẽ là do mình nghĩ xấu về anh ấy quá rồi à?
Cô ngại ngùng tự kiểm điểm bản thân, giọng điệu nghiêm chỉnh hơn phần nào: “Vậy hay là, để em mời anh đi ăn lẩu đi. Cái quán lẩu đó chỉ cần dùng thẻ sinh viên là sẽ được giảm 3,1%...”
“Mang ví ra đây cho anh xem.”
Thang Yểu không hiểu chuyện gì, còn tưởng anh đang định nhìn xem mình có đủ tiền để mời khách không, nhưng cô vẫn làm theo lời anh nói thật, mang ví tiền của mình ra. Trong lòng cô còn nghĩ, cũng may hôm nay Tôn Tự đã trả đủ tiền lương, ví tiền cũng không xẹp lắm, đủ giữ mặt mũi.
Văn Bách Linh mở ví tiền của cô ra, rút một tấm Polaroid từ bên trong ra.
Đó là bức hình chụp chung vào sinh nhật năm ngoái của cô và bạn cùng phòng.
Anh lười biếng tựa lên bên giường: “Cũng cùng là tổ chức sinh nhật cho em, nhưng đãi ngộ của bạn trai và bạn cùng phòng, có phải hơi khác biệt quá rồi không?”
Văn Bách Linh chỉ vào gò má của mình, nói, khỏi cần phải mời cơm nữa, tới đây hôn một cái đi.
Thang Yểu nhắm mắt lại rồi sáp tới, vì xấu hổ nên cũng qua quít, môi chỉ chạm nhẹ vào má của anh rồi đã tính tránh ra.
Văn Bách Linh không đồng ý, đỡ lấy cái gáy của cô, hôn lên môi cô.