Đầm Lầy Mùa Xuân

Chương 20: C20: Chương 20




Đèn chính trong phòng không mở, chỉ có ánh đèn leo lắt xung quanh và đèn bàn chiếu sáng, Thang Yểu ngây ngốc nhìn Văn Bách Linh dựa người vào sofa, ẩn mình trong bóng tối, chỉ còn âm thanh khe khẽ do ghế da bị ma sát.

Anh dang rông hai chân, yết hầu trượt xuống, nhìn đi nơi khác, không biết anh đang nghĩ gì.

Những dấu hiệu này đều cho thấy anh sẽ không hoàn thành việc đã bỏ dở.

Trong một thời khắc nào đó, Thang Yểu cũng không biết chính mình có cảm thấy thất vọng hay không nữa.

Thấy cô đỏ mặt, đứng ngây người lâu thật lâu, không di chuyển chút nào, Văn Bách Linh cười, nói: "Sẽ không chạm vào em đâu, đến đây ngồi đi, đừng đứng ngây ra đó, có phải anh bạc đãi em đâu."

Thang Yểu cất bước, đến ngồi xuống, ngây người trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hỏi anh: "Thật sự không chạm vào sao?"

Nhiều năm sau, mỗi lần nghĩ về chuyện này, Thang Yểu không khỏi mỉm cười tủm tỉm.

Hóa ra năm 20 tuổi, dũng khí lại cao ngất trời như vậy.

Những lời ngốc nghếch đó của cô làm Văn Bách Linh sửng sốt một lát.

Anh không trả lời, nhưng khi rời khỏi phòng của Thang Yểu, anh dừng bên cửa một lúc, quay người, hôn trán cô.

Rất nhẹ nhàng, rồi nói: "Ngủ ngon nhé, Thang Yểu."

Thang Yểu ngơ ngác đáp lời như người mộng du: "Ngủ ngon..."

Đó là lần đầu tiên cô được người khác giới hôn lên trán, cảm thấy Văn Bách Linh như có phép thuật nào đó, chỉ cần một giây đã có thể lấy đi hồn cô, biến cô thành con rối không hồn.

Thang Yểu rửa mặt, thay đồ ngủ, chui vào giường, không còn chút ký ức nào về chuyện ban nãy. Khi cô hoàn hồn mở mắt, đã thấy mình nằm trên giường không biết bao lâu, đắp chăn kín mít.

Sau một hồi "không biết bao lâu" nữa, Thang Yểu đột nhiên ngồi dậy.

Dì nhỏ!

Cô vẫn chưa gọi cho dì!


Điện thoại vẫn nằm trên sofa, Thang Yểu xuống giường lấy điện thoại nhưng đã trễ quá rồi, dù có gọi số điện thoại bàn của tiệm bánh thì tiệm cũng đã đóng cửa, không ai bắt máy.

Khi còn nhỏ, cô và dì xem phim truyền hình, thấy Trụ Vương mê ao rượu, rừng thịt và Đát Kỷ, thậm chí không chịu thượng triều, còn tức giận mắng mỏ.

Nói người ta ngu ngốc, vô dụng, chỉ biết yêu đương, khi có chuyện thì không biết ưu tiên việc lớn, trong lòng còn không có chút suy nghĩ gì.

Bây giờ nghĩ lại, đêm nay cô cũng không hơn gì Trụ Vương.

Anh mới chỉ hôn lên trán cô đã biến cô thành con rối, đầu óc trống rỗng, đúng là ngốc.

Nệm giường ở đây còn thoải mái hơn giường khách sạn giá 1600 tệ một đêm trước đó, không biết Văn Bách Linh và bạn bè tốn bao nhiêu mới mua được, nhưng Thang Yểu không bình tâm được, cảm xúc thay đổi liên tục giữa trách nhiệm và phấn khởi.

Dù đã rất buồn ngủ cũng không thể ngủ được.

Khoảng hai giờ đêm, điện thoại đột nhiên rung lên.

Cuối cùng dì nhỏ cũng gửi tin nhắn WeChat, nói dì mới xong việc, dặn Thang Yểu cứ đi chơi với bạn, đừng lo cho dì, còn gửi thêm ảnh chụp mấy chiếc bánh.

Dưới bàn tay của dì nhỏ, lớp kẹo mềm được nhào nặn thành những hình thù đẹp mắt không tưởng.

Không biết có phải vì mệt quá không mà khi gửi hình, dì lại lơ đãng gửi cho cô ảnh chụp màn hình những trang web không liên quan gì đến cô.

Thang Yểu trả lời tin nhắn, nhẹ nhõm, cầm điện thoại ngủ.

Chỉ có điều Văn Bách Linh luôn xuất hiện trong giấc mơ, anh rũ mắt đến gần, ánh mắt thâm trầm...

Cô choáng váng đến mức quên tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại.

Đồng hồ báo thức vang lên lúc bốn giờ rưỡi sáng, Thang Yểu giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy như đang gập bụng, cô nhìn xung quanh bằng ánh mắt mơ màng, nhớ ra còn đang nghỉ lễ.

Gần đây, thời gian chuẩn bị cho kỳ thi của cô trở nên gấp rút nên luôn thức dậy vào giờ này.

Đêm qua cô ngủ rất nông, nhưng tỉnh giấc rồi thì không ngủ lại được nữa, vậy nên cô xuống giường rửa mặt rồi học bài.


Vào khoảng sáu giờ sáng, Phí Dục Chi ở trên tầng một thức dậy đi vệ sinh, vừa đi vừa ngáp dài vươn vai, mở rèm nhìn khung cảnh buổi sáng tuyệt đẹp ở ngoại ô.

Cuối cùng nhìn ra cửa sổ thấy Thang Yểu bên ngoài, anh ta hết hồn lùi lại, ngón chân va vào chân bàn, lại tru tréo thê thảm như lợn rừng.

Từ bên ngoài cửa kính chân không ba lớp, Thang Yểu nghe thấy động tĩnh.

Cô quay đầu khó hiểu, mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng!"

Lúc ăn sáng, Phí công tử bị đau ngón chân, than thở với Văn Bách Linh thế này ——

"Bà cô của cậu không biết thức dậy khi nào, sáng sớm đã ngồi trước cửa sổ phòng cô ấy đọc sách, còn ép chân, đáng sợ lắm, tôi còn tưởng mình gặp ma nữa."

Thang Yểu không biết Phí Dục Chi đã cho cô lên chức, bưng cháo thịt nạc trứng bắc thảo đến, tránh ánh mắt của Văn Bách Linh, ngồi bên anh.

Cô vẫn chưa hoàn hồn từ cú sốc đêm qua, vẫn còn ngại ngùng, chỉ cắm đầu húp cháo.

Chỉ húp cháo thôi mà tai cũng đỏ lên.

Biết Thang Yểu da mặt mỏng, Văn Bách Linh chủ động tìm đề tài trò chuyện, còn nhờ đầu bếp làm thêm trứng chiên thịt xông khói cho cô.

"Phí Dục Chi nói em dậy sớm học bài, vất vả quá, ăn thêm đi, không thì không đủ dinh dưỡng đâu."

Khi hỏi Thang Yểu tại sao cô lại ép chân, Thang Yểu ngại ngùng nói mẹ và bà ngoại ở quê thường nói: "Gân dài thêm một tấc sẽ sống thọ thêm mười năm."

Đôi khi thức dậy vào buổi sáng, cảm thấy uể oải, cô sẽ ép chân và giãn gân cốt cho tỉnh ngủ.

Cô có năng lượng "tiến bộ mỗi ngày", không qua loa, không nhận thua.

Cũng không giống vài người phụ nữ khác, chỉ cần có tình cảm với một người đàn ông đã như viên kẹo mềm không xương, ôm ấp, âu yếm nơi công cộng, lúc nào cũng bám sát theo người đàn ông đó.

Kể cả Phí Dục Chi thích buôn chuyện như vậy cũng phài nhìn Thang Yểu bằng ánh mắt khác, không hề coi thường cô, còn mời cô: "Dù sao cũng đã bắt đầu ngày mới, hay lát nữa đi cưỡi ngựa với bọn anh đi? Ở phía Đông có rừng hoa đào, nếu cưỡi ngựa qua đó sẽ được ngắm khung cảnh cực kỳ đẹp."


Thang Yểu đồng ý.

Văn Bách Linh sợ cô bị thương, nhường cho cô con ngựa hiền lành nhất, còn đặc biệt yêu cầu một chuyên gia bên chuồng ngựa làm huấn luyện viên cho cô.

Thang Yểu không cứng đờ và lo lắng như họ tưởng, bước lên bàn đạp, linh hoạt leo lên lưng ngựa, thẳng lưng, tự nhiên nghiêng về phía trước.

Huấn luyện viên cười, nói: "Cô Thang, có phải trước đây cô từng cưỡi ngựa không?"

Thang Yểu nói đúng vậy.

Chú hàng xóm ở quê có một trang trại ngựa nhỏ, đã nuôi dưỡng vài chú ngựa, hàng năm đến mùa cao điểm du lịch, chú lại đến các danh lam thắng cảnh cho khách thuê ngựa, tiền thuê tùy theo số vòng chạy.

Thang Yểu và con cái của chú hàng xóm là bạn học tiểu học, từ nhỏ đã cưỡi ngựa, không sợ chút nào.

Có thể tư thế của cô không được quý phái lắm nhưng vẫn rất quen thuộc.

Buổi sáng hôm đó, không khí trong lành, sương mù mỏng phảng phất trên mặt hồ, Thang Yểu mặc quần bó cưỡi ngựa.

Chú ngựa trắng bắt đầu bước đi, cô kéo dây cương, mái tóc đen mượt xõa ra, tung bay trong gió, trông có chút uy nghi anh dũng.

Đến Phí Dục Chi còn siết chặt dây cương, cưỡi đến bên ngựa của Văn Bách Linh, nhìn một lát lại chậm rãi nói: "Thang Yểu đúng là không tệ chút nào, nhưng nếu cậu muốn yêu đương nghiêm túc..."

Văn Bách Linh liếc Phí Dục Chi, ngắt lời anh ta: "Lo cho em gái cậu đi."

Dù sao cũng không phải người thường xuyên vận động, cưỡi ngựa đến rừng đào phía Đông ngắm hoa đào, lại cưỡi ngựa quay về, Thang Yểu đã mệt lắm rồi, trên trán còn đổ mồ hôi.

Cô chào tạm biệt huấn luyện viên, lên lầu đi tắm.

Lúc đang cầm tài liệu tiếng Anh đứng bên cửa sổ, cô nghe ai đó gọi: "Xuống đây đi bắn cung đi."

Cách xa mười mét, Thang Yểu nói to với họ: "Các anh đi đi, em không hợp làm chỉ huy quân đội. Em muốn làm công chức, tạo danh lợi."

Văn Bách Linh cưỡi ngựa trắng, cười nhẹ, gật đầu phối hợp: "Vậy thì chúc lớp trưởng Thang sớm ghi tên lên bảng vàng nhé."

Buổi sáng hôm đó, Thang Yểu vùi đầu vào học, không biết sau đó Văn Bách Linh và Phí Dục Chi lại chơi trò giải trí gì.

Chỉ khi xuống lầu ăn trưa mới nghe họ nói chuyện về bữa tối từ thiện.

Thật ra cô không nghe Phí Dục Chi than thở trước đó, nói rằng bữa tối từ thiện càng ngày càng tầm thường, ai cũng được mời.


Hai năm trước mời một tay nhà giàu mới nổi, hóa ra chỉ là công ty đa cấp theo mô hình kim tự tháp, kiếm tiền bẩn đến chín con số, cuối cùng sự việc bị bại lộ, anh ta bị xét xử, cũng đáng.

"Thời buổi này ngành ẩm thực khó khăn thật, nhưng không phải chuyện làm ăn luôn là như vậy sao? Không cần phải nịnh hót người khác."

Phí Dục Chi bắt chéo chân, vẻ mặt khinh thường: "Nhưng sao năm nay bọn họ lại để tâm vậy chứ, thư mời đều gửi đến đây? À, nhớ rồi, trưa hôm qua vừa đi ăn trong nhà hàng của hắn ta đúng không..."

Chính là nhà hàng hôm qua đã gặp Thang Yểu và bạn cùng phòng.

Đó là nhà hàng ẩm thực sáng tạo mới được một tập đoàn ẩm thực đầu tư mấy năm nay, chuyên phục vụ ẩm thực phân tử, nhiều người trong giới có thẻ VIP nên sẵn lòng giữ mặt mũi cho sếp, thường mời khách xã giao ở đó, coi như hỗ trợ việc làm ăn.

Văn Bách Linh lấy tờ giới thiệu triển lãm từ phong bì thư mời ra xem, thấy có một sản phẩm thủ công đáng được trưng bày và gìn giữ.

Phí Dục Chi vẫn muốn làm chuyện xấu: "Quay về tìm người thay mặt bọn mình đến đó trả giá lên đi, nếu họ không muốn đi thì để họ trả nhiều tiền hơn. Đấu giá thì phải thay phiên nhau đi mới vui."

Thang Yểu xuống cầu thang vừa lúc nghe được câu cuối.

Cô vẫn ngồi cạnh Văn Bách Linh, nhìn thư mời.

Thật ra, Thang Yểu rất tò mò về việc đấu giá:

Hồi tiểu học, có vài học sinh đăng ký học lớp tiếng Anh đắt tiền, nghe nói nếu học tốt thì được nhận điểm, đến cuối học kỳ, mọi người sẽ lấy số điểm mình đã nhận để đấu giá đồ dùng học tập và đồ chơi.

Khi bạn học kể lại chuyện này, Thang Yểu vô cùng ngưỡng mộ, từ đó cô luôn nghĩ đấu giá là một việc hết sức cao cấp.

Đúng như lời Phí Dục Chi nói, bữa tối từ thiện trong hai năm qua không được tốt lắm, nhàm chán, lại còn có vài tay nhà giàu mới nổi gia nhập.

Vốn dĩ Văn Bách Linh không muốn đi xem trò vui.

Nhưng thấy ánh mắt Thang Yểu nhìn thư mời, mặt hiện rõ vẻ hứng thú và mong muốn được đấu giá.

Ngày tháng ghi trên phong bì, Thang Yểu hỏi: "Các anh có định tham gia bữa tiệc tối này không?"

Phí Dục Chi "hừ" một tiếng, chưa kịp thốt ra câu "Tất nhiên là không", đã nghe Văn Bách Linh nói.

"Có chứ."

Văn Bách Linh kẹp thư mời bằng ngón tay, nhìn Thang Yểu: "Có thể đưa bạn nữ đi cùng đến bữa tối từ thiện, muốn đi với bọn anh không?"