Đầm Lầy Mùa Xuân

Chương 10: C10: Chương 10




Kỳ nghỉ hè trôi qua nhanh chóng, lại đến Bắc Kinh nhập học vào tháng chín.

Dì nhỏ bắt đầu chuẩn bị khai trương một tiệm bánh kem mới, phải bàn bạc với người thiết kế về phong cách bày trí và giá cả, còn phải chuẩn bị kế hoạch kinh doanh cho tiệm mới, bận đến mức không thể gặp ai, vậy nên Thang Yểu cũng ít khi đến nhà dì.

Thỉnh thoảng, cô ở lại qua đêm, nhưng vẫn khó ngủ trong một căn nhà trống trải, không thể ngủ ngon. Đôi khi, tỉnh giấc giữa đêm, Thang Yểu bước xuống giường, lặng lẽ ra phòng khách tối tăm, im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi xuống, đứng đó, nhìn xuống từ cửa sổ sát đất.

Hàng cây xanh tươi trên ban công tầng ba ẩn hiện trong màn đêm, chỉ để lại hình dáng đã được cắt tỉa gọn gàng.

Lúc này, cô đột nhiên lo lắng về tiến độ cấp học bổng của mình.

Không phải vì cô không có đủ tiền, mà vì cô đang nghĩ đến người nào đó từng nói qua điện thoại: "Quyết định thế nhé."

Thật ra, khi mới nhập học, tiền bạc của Thang Yểu hơi eo hẹp.

Để giảm gánh nặng cho mẹ, cô bắt đầu tự trang trải tiền học và sinh hoạt phí. Sau khi nhập học và đóng học phí xong, trung tâm thể thao trẻ em mà cô đang làm thêm thông báo tình hình kinh doanh không tốt, không có nhu cầu thuê người phụ giúp nữa.

Tìm được việc làm thêm ổn định đúng là không dễ dàng gì. Thang Yểu tốn nhiều thời gian nghĩ ngợi, cuối cùng, Lữ Thiên là người giúp cô liên lạc Phát Tiểu để tìm cách giải quyết.

Họ mở một tài khoản để tự truyền thông, có vài nhưng lại thiếu nhân lực trầm trọng. Thang Yểu thông minh và có trách nhiệm, phù hợp làm trợ lý cho nhóm của Lữ Thiên và Phát Tiểu.

Phát Tiểu tên thật là Tôn Tự, gia đình thuộc diện di dời nên nhận được một số tiền, cuộc sống khá thoài mái, thường ngày làm việc mình thích, thời gian còn lại thì ăn uống.

Tôn Tự là một người rất chính trực, nhưng cũng hơi nhiệt tình thái quá, mỗi lần quay xong đều mở một buổi liên hoan.

Sau khi Thang Yểu trở thành trợ lý của nhóm, Tôn Tự luôn hẹn Thang Yểu và Lữ Thiên đến ăn liên hoan, hỏi họ có đến được không.

Thang Yểu không thích tụ tập hút thuốc, uống rượu ầm ĩ, hơn nữa còn quan tâm đến kết quả học tập, không thể dành thời gian cho chuyện ăn chơi, không đến thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng không từ chối được mới gặp nhau ăn tối hoặc góp vui vài bài trong KTV.

Đó là ngày Giáng sinh, Thang Yểu và các bạn họp lớp nên không đi làm thêm.

Họp lớp xong, Lữ Thiên nhận được cuộc gọi của Tôn Tự, nói quay xong rồi, hôm nay là ngày lễ, cả nhóm định tụ tập một chút.


Địa điểm liên hoan ở gần trường, Tôn Tự hỏi họ có muốn đến đó ăn không.

Buổi họp lớp vừa kết thúc, hành lang đã chật kín sinh viên, sẵn dịp không gian ồn ào, Lữ Thiên trêu chọc Tôn Tự không kiêng dè: "Ra là vậy."

Tôn Tự vừa cười vừa nói đùa, giả vờ không hiểu, hỏi Lữ Thiên: "Ý cậu là gì? Vậy thì cả phòng cậu đến đây đi, có nhiều người lắm, ăn xong có thể đi hát tiếp. Tớ còn phiếu giảm giá chưa dùng tới."

"Người khác không thấy, cậu cũng nghĩ tớ không thấy à? Bọn mình lớn lên với nhau đấy."

Lữ Thiên nhìn qua Thang Yểu đang đi cùng Trần Di Kỳ ở phía sau, mỉm cười nói: "Cậu thật sự muốn mời tớ và Kỳ Kỳ ăn tối và đi hát đấy à?"

Người bên kia hơi ngại ngùng, ho mấy tiếng, nhờ Lữ Thiên giúp đỡ.

Lữ Thiên đồng ý, nói rõ ý kiến trước: "Từ đầu năm nhất đã có người theo đuổi Thang Yểu, tớ không thấy cậu ấy tiếp xúc nhiều với nam sinh, có lẽ là không muốn yêu đương. Tớ có thể hẹn cậu ấy giúp cậu, nhưng cậu phải cẩn thận. Nếu cậu ấy không có ý gì, cậu cũng đừng bày trò rình rập làm tớ mất mặt đấy."

Tôn Tự đồng ý ngay: "Không thành vấn đề, tớ đâu phải kiểu người thô lỗ vậy chứ, tớ còn biết nhìn cảm xúc của người khác đấy."

Thang Yểu vẫn không biết gì về cuộc điện thoại, nhưng cũng không thể từ chối lời mời của cô bạn. Hơn nữa, đang trong kỳ nghỉ lễ, khắp trường tràn ngập không khí vui tươi. Trần Di Kỳ muốn thư giãn nên đi cùng cô.

Trên bàn ăn không có ai xa lạ, mọi người nói chuyện và cười đùa vui vẻ.

Trong tiệm phát nhạc Giáng sinh, bồi bàn đội mũ đỏ, phát tờ rơi thông báo sự kiện, nói rằng nếu chi hơn năm trăm tệ sẽ được tặng rau trộn và trái cây.

Trước đó ở tiệm cá nướng, mấy chàng trai đã uống rất nhiều bia, đến tiệm KTV uống thêm thì đã chếnh choáng say rồi.

Sau chuyện xảy ra vào mùa xuân, Trần Di Kỳ vẫn cảm thấy không vui, ít khi ra ngoài vui chơi, có bạn cùng phòng bên cạnh, cô nàng phá lệ, uống hai chai bia.

Thang Yểu không biết uống, cũng không biết hát, đến KTV, cô chỉ ngồi một góc, lại còn bấm điện thoại học thêm vài từ tiếng Anh.

Lát sau, Lữ Thiên gọi, nói Trần Di Kỳ nôn, nhờ Thang Yểu mang khăn giấy đến.


"Mang thêm chai nước khoáng đến đây, cho Kỳ Kỳ súc miệng."

"Được rồi, tớ đến ngay."

Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, Thang Yểu phải vào đó đưa khăn giấy và nước khoáng.

Lo lắng đến mức không cầm theo điện thoại mà đặt trên ghế trong phòng hát.

Cũng chính ngày hôm đó, vào khoảng chín giờ tối, Văn Bách Linh gọi Thang Yểu.

Buổi liên hoan diễn ra sớm, khi đó đã có một nhóm người say mèm, điện thoại trên ghế bật sáng và kêu lên, anh chàng phụ trách chụp ảnh trong nhóm nhìn thấy.

Anh chàng say đến nỗi tưởng điện thoại nằm kế Tôn Tự thì là của Tôn Tự, bắt máy, áp điện thoại lên tai Tôn Tự: "Anh trai, gọi rồi à?"

Văn Bách Linh mở loa điện thoại, cầm lên trước mặt. Khi có người bắt máy, anh cười, định nói "Giáng sinh vui vẻ" với Thang Yểu thì một giọng nói khàn khàn vang lên, xung quanh ồn ào như ở quán bar.

Anh hơi bất ngờ, nụ cười cũng vụt tắt.

Giọng anh chàng "a lô" trên điện thoại mấy lần, Văn Bách Linh bình tĩnh hỏi: "Có Thang Yểu ở đấy không?"

"Ai chứ, Thang Yểu à? Thang Yểu đi đâu rồi? Đợi tôi hỏi xem, à, Thang Yểu vào nhà vệ sinh rồi."

Không biết có phải do giọng Văn Bách Linh trầm, bên kia nghe lầm, hay do người nghe máy say quá nên nói với anh: "Chú, đừng lo, Thang Yểu đi với tôi, chắc chắn là an toàn..."

Văn Bách Linh cười giận, không nghe người kia nói nữa mà cúp máy.

Bên đây vẫn là buổi sáng, chỉ trong vòng vài phút đầu ngày mà đã gặp được một người gọi anh là chú.

Cháu gái con của anh trai không gõ cửa, xông vào chọc phá anh: "Dậy đi, ba mẹ con gọi chú xuống ăn kìa."


Văn Bách Linh giơ tay ném điện thoại xuống giường, đứng dậy bế cháu gái xuống lầu.

Thật ra chính anh cũng không thấy có gì không ổn, nhưng cháu gái chọc chọc một bên mặt của anh, trừng mắt tò mò, hỏi: "Chú nhỏ, sao chú lại cau mày?"

"Có không?"

"Một chút xíu."

Cháu gái giơ tay nhéo nhéo ấn đường của mình: "Ở đây này, lại nhăn rồi."

Văn Bách Linh mỉm cười, nói: "Chắc tại con nặng quá."

Thang Yểu đang ở tận Trung Quốc xa xôi, không biết được cảm xúc của Văn Bách Linh, thậm chí còn không biết anh đã gọi cô.

Đêm Giáng sinh mọi người đều uống quá nhiều, chỉ còn Thang Yểu và Lữ Thiên tỉnh táo. Sau đó lại nghe Lữ Thiên nói Tôn Tự và mọi người đều say mèm.

Ngày hôm đó, xe và taxi đều do Thang Yểu gọi đến, cô phải nghe mấy cuộc gọi của tài xế, trò chuyện thêm với Lữ Thiên.

Tên Văn Bách Linh trong nhật ký cuộc gọi cũng đã trôi đi mất, Thang Yểu cũng không để ý.

Tiền học bổng được chuyển vào tài khoản của Thang Yểu vào lúc cô thi cuối kỳ. Cô thức khuya, vùi đầu vào ôn thi, vẫn gửi tin nhắn cho Văn Bách Linh.

Tin nhắn cuối cùng trong khung trò chuyện vẫn là vào mùa thu.

Văn Bách Linh là người bắt đầu, kể chuyện gần đây bạn anh bị lừa đảo, tổn thất nặng nề, bị lừa một khoản gần tám con số.

Thật ra, chuyện chẳng liên quan gì đến Thang Yểu, nhưng sau khi cô trả lời tin nhắn, anh vẫn gọi cô, hỏi cô xem bạn cùng phòng của cô đã ổn hơn chưa, hỏi dạo này cô thế nào.

Khi đó là ngay trước Trung thu, sau khi gọi, Thang Yểu nhắn Văn Bách Linh "Trung thu vui vẻ".

Anh cũng trả lời cô một câu tương tự, cuộc trò chuyện cũng dừng lại ở câu chúc này.

Lần này, Thang Yểu chỉ nhắn vỏn vẹn một câu:

[Văn Bách Linh, tôi có tiền rồi.]


Lâu rồi không liên lạc, cô định nhắn mấy câu thăm hỏi nhưng đều xóa hết. Cô hơi kiêu ngạo, nghĩ nếu Văn Bách Linh còn nhớ tới cuộc hẹn của họ, nhất định sẽ hiểu ý cô là gì.

Nhưng Văn Bách Linh không trả lời cô, đến tuần sau đó, khi Thang Yểu thi xong tất cả các môn, cô vẫn không nhận được phản hồi của Văn Bách Linh.

Nhưng một ngày trước khi về nhà nghỉ đông, Tôn Tự gọi cho Thang Yểu nói mình đang đứng dưới lầu của ký túc xá, hỏi Thang Yểu có thể xuống không.

"Tớ vô tình đi ngang qua đây, có mua chút đồ ăn cho Lữ Thiên và các cậu. Tớ vừa gọi Lữ Thiên, cậu ấy nói đang đi ra ngoài, cậu xuống đây mang lên giúp tớ được không?"

Thang Yểu không nghĩ nhiều, đồng ý xuống đó, mặc áo khoác và xuống lầu lấy đồ ăn Tôn Tự mang đến.

Ngoài trời có gió nhẹ và tuyết rơi, nhiệt độ xuống thấp.

Đúng là xe của Tôn Tự đã đỗ dưới lầu, Tôn Tự cầm một túi lớn, hỏi Thang Yểu khi nào về nhà.

Sau một học kỳ làm việc với nhau, họ trở thành bạn bè thân thiết, Thang Yểu thoải mái trò chuyện với Tôn Tự, nói rằng cô đã đặt vé trước, sẽ về nhà vào chiều mai.

"Đúng lúc tớ vừa mua được nhiều đặc sản, các cậu chia ra mang về nhà ăn đi."

Thang Yểu cầm túi thức ăn, cảm ơn tới lui, còn thay mặt bạn cùng phòng cảm ơn Tôn Tự, nhưng không ngờ Tôn Tự chưa có ý định rời đi, rõ ràng còn muốn nói gì đó.

"Thang Yểu..."

Tôn Tự gãi đầu, do dự: "Thật ra tớ có chuyện muốn nói với cậu."

"Sao thế?"

Thang Yểu chưa kịp phản ứng, thấy cậu ngại ngùng như vậy, nghĩ Tôn Tự cần cô hỗ trợ vài việc quay chụp.

Cách đó không xa, có một chiếc xe lặng lẽ đỗ lại trong gió và tuyết, cần gạt nước quay từ bên này sang bên kia, gạt đi lớp tuyết rơi trên kính.

Văn Bách Linh ngồi giữa điều hòa ấm áp, nhìn bông tuyết rơi trên tóc của Thang Yểu, tai cô ửng đỏ vì gió, không thể không mắng thầm.

Giữa thời tiết lạnh thế này, có chuyện gì mà phải ra ngoài trời nói chuyện vậy chứ?

Nói nhanh đi, lớn rồi, sao lại lúng túng thế? Mắng thầm xong, chàng trai trước mặt Thang Yểu đột nhiên không do dự, quay người lấy bó hoa hồng từ trong xe, nhét vào tay Thang Yểu.