Sau Tết, thời tiết ấm dần lên.
Qua Rằm tháng Giêng, kỳ nghỉ đông của Thang Yểu sắp kết thúc. Dù cảm thấy hơi bất đắc dĩ phải rời đi, cô vẫn thu dọn hành lý, lên tàu quay lại trường.
Cô đến thành phố vào lúc ba giờ chiều hôm sau.
Nhìn qua cửa sổ tàu, từng dãy nhà cao tầng nối tiếp nhau trong màn sương mờ mịt dần dần lùi xa. Tàu chầm chậm tiến vào sân ga.
Loa phát thông báo --
"Thưa quý khách, tàu chuẩn bị đến trạm cuối, ga Đế Đô. Quý khách vui lòng lấy hành lý cá nhân và chuẩn bị xuống tàu..."
Thang Yểu đã lấy hành lý rồi. Cô rút dây sạc khỏi thiết bị sạc dự phòng rồi gọi mẹ, thông báo cô đến nơi an toàn.
Mẹ Thang Yểu là kiểu phụ huynh lúc nào cũng lo được lo mất. Trước khi cô đi, bà gọi điện thoại nhắc đi nhắc lại: "Ăn ba bữa, ăn đúng giờ", "Tắm nước ấm", "Hòa đồng với bạn bè", "Chăm chỉ đọc sách"...
Thang Yểu biết mẹ lo lắng cho mình.
Dù đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần rồi, cô vẫn áp điện thoại sát hết cỡ vào tai vì xung quanh ầm ĩ quá, nghe cẩn thận từng lời mẹ nói.
Khoang mũi cô dâng lên cảm xúc nghẹn ngào.
Trước khi cúp máy, mẹ Thang Yểu còn dặn cô nhớ phải dành thời gian thăm dì nhỏ trước ngày nhập học.
"Hôm nay con đến đấy, con hẹn dì nhỏ trước rồi. Chút nữa xuống tàu, con sẽ đến nhà dì nhỏ, tối nay cũng sẽ đi ăn tối với dì."
"Vậy thì tốt rồi..."
Họ trầm mặc vài giây.
Thật ra Thang Yểu biết mẹ ngại nói ra, vậy nên cô an ủi mẹ: "Mẹ, con sẽ nói chuyện rõ ràng với dì nhỏ. Bao lâu rồi họ chưa gặp dì? Họ thì biết gì chứ? Toàn đoán mò vô cớ. Mẹ đừng lo lắng quá."
"Ừ..."
Mẹ Thang Yểu nhẹ nhõm nói: "Con rời ga phải cẩn thận, giữ điện thoại bên người. nơi đông người có thể xảy ra trộm cắp đấy."
Dì nhỏ của Thang Yểu sống trong thành phố này nhiều năm rồi, quen một người bạn trai, gia cảnh cũng tốt.
Lần đầu cô nghe nói về chuyện yêu đương của dì nhỏ là vào năm lớp mười.
Cô đeo cặp về nhà. Vào cửa, cô nghe mẹ nói chuyện với dì bằng điện thoại bàn.
"... Có dịp thì dẫn cậu ấy về đây, để chị còn gặp rồi xem thế nào."
Thang Yểu vểnh tai lên nghe, háo hức tới nỗi không kịp mang dép.
Cô chạy vào nhà, bấm nút mở loa trên điện thoại: "Dì nhỏ ơi, dì có bạn trai à?"
"Ừ, ở một mình chán quá. Con học cho giỏi rồi đến đây bầu bạn với dì."
"Vậy khi nào đến đó, con nhất định đòi "dượng nhỏ" dẫn đi ăn mới được!"
Thang Yểu nói xong câu này thì bị mẹ đánh vào đầu. Mẹ cầm cuốn tạp chí trong tay, dặn cô không được nói linh tinh.
Mẹ còn nói, "Dì con và người kia cũng mới tiếp xúc thôi, không được gọi là "dượng nhỏ" đâu."
Dì nhỏ cười to, hứa sẽ ghé qua: "Vậy Yểu Yểu phải chăm chỉ lên nhé. Đến lúc đó, anh ấy sẽ dẫn con đi ăn vịt quay và chè lê."
Khi đó, cả Thang Yểu và mẹ cô đều nghĩ trong nhà sắp có thêm thành viên mới.
Còn nghĩ họ sẽ được gặp bạn trai của dì nhỏ sớm thôi.
Chớp mắt một cái, ba bốn năm trôi qua, vậy mà bạn trai của dì nhỏ vẫn chưa xuất hiện.
Cũng không thấy ai nói về chuyện kết hôn.
Quê cô là thành phố tuyến năm ở phía Bắc, không phát triển lắm.
Họ hàng cô suy nghĩ lạc hậu, cho rằng dì nhỏ hơn ba mươi mà vẫn chưa kết hôn là không đúng.
Hơn nữa, bạn trai của dì nhỏ chưa bao giờ xuất hiện và cũng hết sức bí ẩn, vậy nên dì dần dà cũng nói lảng sang chuyện khác, họ hàng sinh nghi.
Tết năm nay, dì nhỏ nói mình bận làm việc, lại còn phải dành thời gian dọn nhà, vậy nên không thể về quê.
Khi Thang Yểu về nhà nghỉ đông, họ hàng dò hỏi, "Dì con ở Bắc Kinh thế nào?", "Tình cảm với bạn trai ra sao?", "Đã gặp bạn trai của dì chưa, cậu ấy thế nào?"
Họ hàng còn kéo mẹ Thang Yểu đến hỏi:
"Mấy năm rồi, sao không nghe tin gì về bạn trai của Giai Anh thế?
"Trước đó còn nói là đang sống chung, nhà trai không định hỏi cưới à?"
"Người giàu mưu mô lắm, hay là bị lừa rồi?"
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đến một nơi nhỏ bé như thế, mặc toàn hàng hiệu nổi tiếng, vậy mà bạn trai lại không bàn đến chuyện cưới xin.
Chỉ riêng chuyện này thôi cũng khiến họ hàng suy nghĩ linh tinh.
Ban đầu, Thang Yểu và mẹ cô cũng không nghĩ đến những chuyện này, nhưng càng nghe nhiều thì càng không thể không lo lắng.
Mẹ Thang Yểu nặng nề trầm mặc cũng vì những chuyện này.
Khi tàu đến ga, cửa tàu mở ra, Thang Yểu xếp hàng chờ xuống tàu.
Dì nhỏ nhắn cô địa chỉ nhà mới.
Từ ga tàu, bắt tàu tuyến 2, ra khỏi tàu đi bộ mười phút.
Thang Yểu mặc áo khoác dài màu đen, cầm chiếc cặp xách, kéo chiếc vali nặng nề, theo dòng người loạng chạng lên tàu.
Càng gần đến nhà dì nhỏ, cô càng bối rối.
Cưới hay không cũng là quyền của dì nhỏ, Thang Yểu không muốn lấy danh nghĩa "quan tâm" hay "yêu thương" mà can thiệp vào chuyện đó.
Nhưng cô cũng sợ, rằng có một phần triệu khả năng những lời đồn đó là sự thật.
Cô sợ dì nhỏ sẽ tổn thương.
Rốt cuộc, hè năm trước cô đến Bắc Kinh học. Suốt một học kỳ, thỉnh thoảng cũng đến gặp dì nhỏ, nhưng chưa bao giờ gặp được bạn trai của dì.
Dù cho, khi nói về người đàn ông bí ẩn đó với dì, cô đã gọi người đó là "dượng nhỏ" một cách thân thuộc.
Dì nhỏ luôn nói "dượng nhỏ" rất bận.
Nhưng dượng của nhà hàng xóm phải vừa trông trẻ vừa nuôi ngựa, hè đến là vừa mệt vừa gầy gò, họ hàng nhà vợ ghé nhà thì phải từ chuồng ngựa đổ mồ hôi chạy về.
Dù chỉ ghé thăm một chuyến ngắn ngủi, dượng vẫn phải mang đến rất nhiều thức ăn, chào hỏi họ hàng của vợ, bày tỏ tình cảm.
Có khi dượng còn bồn chồn lo lắng.
Thang Yểu tin rằng dượng nhà người ta cư xử như vậy là vì ông yêu thương vợ và tôn trọng gia đình vợ.
Tàu đến trạm "Đông lộ 40", rung lắc nhè nhẹ rồi dừng lại.
Thời gian này là cao điểm của kỳ nghỉ đông, trên tàu không còn ghế trống. Thang Yểu đứng bên cửa, cố nép mình và vali vào trong để chừa lối đi cho người khác xuống tàu.
Trong đầu cô vẫn đang bất bình:
Người đàn ông đó thật sự không để ý đến dì nhỏ sao?
Qua mấy trạm, Thang Yểu xuống tàu, đi bộ đến nhà mới của dì theo định vị trên điện thoại di động.
Đứng trước tòa nhà, cô ngây người.
Đây đâu phải một một tòa nhà bình thường. Tòa nhà này có thiết kế độc đáo, thời thượng và trông hết sức ấn tượng.
Ngay cả một cô gái bình thường như Thang Yểu, chẳng am hiểu gì về bất động sản mà cũng biết rằng tòa nhà trước mặt vô cùng sang trọng và cao cấp.
Ở Bắc Kinh, tấc đất tấc vàng.
Cô chưa từng nghĩ dì nói chuyển nhà lại là chuyển đến một nơi thế này.
Cô càng cảm thấy bất an.
Đặc biệt là khi Thang Yểu nói với nhân viên bảo vệ ngoài cổng rằng cô lên "tầng 5 tòa 16", lại vô tình bắt gặp ánh mắt âm thầm phán xét của người này.
Không rõ ánh mắt đó có ý gì, nhưng lại khiến người ta khó chịu.
Có phải lý do là vì cô ấy trông giống nữ sinh có gia cảnh bình thường, không phải kiểu người có tiền sống ở đây?
Hay có lý do khác?
Thang Yểu nhạy cảm nên nhận ra, trong sự dò xét của bảo vệ còn có sự khinh thường mà cô không cách nào hiểu được.
Kiểm tra tin nhắn của chủ nhà xong, bảo vệ gọi dì hỏi vài thông tin rồi mới cho Thang Yểu vào.
Vào đến khu chung cư, đường đi bộ được phân tách với lối đi cho xe cộ. Xe chạy dưới hầm, còn Thang Yểu thì kéo vali vào cửa trên lối đi dành cho người đi bộ.
Hồ nhân tạo gợn nước óng ánh;
Cây tỉa lá vẫn chưa đâm chồi;
Con chim chào mào trắng đậu trên cành cây kêu ríu rít.
Tòa 16 có hình dáng chữ "L", cửa thang máy nhám, màu hồng vàng.
Thang Yểu đợi thang máy, vô thức không giấu được nét hoảng sợ.
Cô biết mình sợ cái gì.
Cô nhớ mang máng lần cuối gặp dì nhỏ trước khi về nhà ăn Tết:
Khi đó, trợ lý đưa hóa đơn cho dì, dì dùng máy tính tính toán cẩn thận. Dì nói tiệm làm ăn bình thường, tính cả tiền thuê và chi phí cá nhân, năm nay dì không kiếm được nhiều tiền.
Trong đầu toàn những hình ảnh đó, Thang Yểu vào thang máy, nhận ra thang máy có người, nhưng cũng không chú ý đến người này lắm.
Cô còn không buồn nhìn người kia, chỉ buồn rầu bấm số tầng mình muốn lên, rồi đứng giữa thang máy, lại ngây người ra.
Làm sao bây giờ?
Có khi nào đúng như lời họ hàng nói, người đàn ông dì quen chơi đùa với cảm xúc của dì không?
Đến tầng của người kia, thang máy kêu một tiếng, Thang Yểu hoàn hồn, người phía sau cũng lên tiếng.
Anh nói: "Xin lỗi, phiền cô cho qua."
Giọng trầm thật.
Mình cô mà đã chiếm hết lối đi của người ta.
Thang Yểu áy náy kéo vali sang một bên, chừa đường ra.
Khi anh đi ngang qua, cô mới phát hiện anh cao thật.
Cô đã cao 170cm rồi, vậy mà người trước mặt, so với nhóm trưởng nhóm chạy bộ buổi sáng của lớp còn cao hơn nữa. Chẳng lẽ anh gần 190cm?
Anh mặc áo len rộng, màu xanh lạ mắt, nhẹ nhàng, không chói mắt.
Anh cầm di động trên tay, áo khoác lại khoác trên cánh tay. Da anh rất trắng, như công tử vậy, rất tương xứng với khung cảnh xa xỉ trước mặt anh.
Khi lấy gì đó ra khỏi túi quần, anh làm rơi tấm thẻ, tấm thẻ im ắng rơi trên thảm trải ngoài hành lang.
Trong đầu Thang Yểu đang lo cho dì nhỏ, trong lòng cũng rối như tơ vò, vậy nên cô cũng chỉ theo bản năng, nhắc anh: "Anh làm rơi đồ."
Vì chuyện đó, trước khi cửa thang máy đóng, cô thấy anh quay người lại.
Anh nhặt tấm thẻ, không mỉm cười mà lịch sự nói cảm ơn cô.