Dâm Dục Thành Bảo

Chương 8




Một cái tát quăng ngay vào mặt, khuôn mặt lão gia tràn đầy tức giận, mất đi hoàn toàn vẻ ưu nhã tỉnh táo hàng ngày.

“Người đâu…cầm roi đến!” Hắn ác độc ra lệnh.

Mọi người không dám chậm trễ, vội vàng cầm cái roi ngựa lão gia hay dùng đưa lên. Tiếp nhận roi từ trong tay thị phó, lão gia lãnh khốc liên tục quất xuống mặt ta.

Derenian tiên sinh đứng một bên cũng không thèm ngăn cản, chỉ lộ ra vẻ mặt âm thầm khó hiểu nhìn ta một chút rồi lại nhìn lão gia.

Ta vô lực ngã trên mặt đất, cười lạnh nhìn lão gia. Ta hiểu rõ thân thể của chính mình, biết thân thể sắp tàn này chỉ cần vài roi cũng đủ tiễn ta về tây thiên, nhưng bản tính cố chấp, ta nhảy nhót vui vẻ chờ đợi tử vong tới gần, như vậy ta có thể thoát khỏi cái hiện thực khắc nghiệt này, lời hứa cùng sứ mệnh, đi đến nơi có Mel thân yêu, đi tới nơi cực lạc chốn bồng lai, hưởng thụ niềm vui sướng hạnh phúc sau khi trải qua bao nhiêu gian truân cực khổ.

Đối với một người đã nhìn rõ sinh tử như ta mà nói, bất cứ trừng phạt gì cũng đều nực cười như nhau. Ta khinh thường nhìn lão gia đang giơ cao roi ngựa, trong lòng cảm thấy hắn kém cỏi vô cùng.

Ta nhắm mắt chờ đợi tử thần đến, nhưng bóng ma tử vong trong dự đoán của ta vẫn chưa đến, đột nhiên ta bị gắt gao ôm vào trong vòng tay ấm áp của người nào đó, bên tai truyền đến một tiếng kêu quen thuộc.

Kinh ngạc mở to hai mắt, phát hiện Seaman Mei đang ôm ta vào ngực, thay ta đỡ nhát roi trí mạng.

Nhìn đôi mắt trừng lớn của ta, Seaman Mei cố gắng kiềm chế nỗi đau, trên khuôn mặt dữ tợn hiện lên một nụ cười hiền lành.

“2078, ngươi đã cứu mạng ta…. mạng của ta đã thuộc về ngươi…. để cho ta dùng nó bảo vệ ngươi nhé!”

Roi không ngừng quất xuống thân hình khổng lồ đang che chở cho ta, ta sững sờ nhìn hắn, từng roi từng roi chống lại tử thần, mồ hôi lạnh rơi đầy xuống mặt ta, nhìn huyết sắc dần dần biến mất khỏi khuôn mặt đen hồng của hắn. Một hồi lâu, ta mở rộng hai tay,nhẹ nhàng nâng khuôn mặt trắng bệch của hắn lên, mỉm cười hạnh phúc ghé vào tai hắn nỉ non “…ngu ngốc…”

Bị nụ cười của ta mê hoặc, Seaman Mei ngây ngốc nhìn ta, trong chốc lát, liền điên cuồng hôn lên đôi môi ta, còn ta cũng không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà hôn trả lại hắn, hai người cuồng bạo gặm cắn như muốn nuốt lấy đối phương, tựa như roi ngựa chưa bao giờ rơi xuống ….

Roi chợt dừng lại, một sức mạnh to lớn tách thân thể của ta cùng Seaman Mei ra, có một đôi tay đang bóp trụ cổ ta, cố sức mà lung lay.

“Chính cái vẻ mặt này… ngươi dựa vào cái gì mà có thể cười như vậy? Tại hoa viên cũng là như thế này… ngươi thật đáng chết!”

Lão gia điên cuồng gào thét, hai tay như muốn bóp nát cổ ta, gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ dữ tợn.

Derenian tiên sinh đứng bên cạnh  cảm thấy tình thế không ổn, vội tiến lên ngăn cản. Đối với hắn mà nói, sống chết của một tên nô lệ không quan trọng, nhưng nếu thủ lĩnh của gia tộc  Bosparra mà nổi điên như thế thì cũng không phải là chuyện tốt… Dù sao một tiếng ho khan của Edmond De Bosparra cũng làm cho tất cả kinh tế của hắc đạo như gặp phải động đất mà lắc lư không ngừng.

“Bình tĩnh một chút…. Edmond…”

Ra lệnh cho thị phó giật hai người ra, Ferdinand Van Derenian lạnh lùng nói:

” Rõ ràng hắn chỉ là một tên nô lệ, nếu như ngươi không thích thì xử tử hắn đi, cần gì phải vì cái tên không bằng heo chó này mà tức giận như vậy? “

Trong lòng thầm cảm ơn “nghĩa cử cao đẹp” của  Derenian tiên sinh, cổ của ta cuối cùng cũng thoát khỏi gông cùm, không khí không ngừng tiến vào yết hầu làm cho ta ho sặc sụa.

“Ngươi không sao chứ…” Seaman Mei bước lên nâng thân thể yếu ớt của ta lên, lo lắng mà nhẹ nhàng vỗ về.

Thân thủ tóm lấy cánh tay hắn đang vòng quanh ngực, ta gian nan lắc đầu, giương mắt hướng về phía lão gia đang bị các thị phó ngăn cản. Chỉ thấy hắn mở to miệng thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, hai tròng mắt hung tợn trừng trừng nhìn ta, phảng phất như người vừa chịu vũ nhục thống khổ là hắn chứ không phải bản thân ta vậy.

Derenian tiên sinh phủi phủi quần áo rồi nói: ” Các ngươi đem cái tên nô lệ phạm thượng này đi xử tử… Chủ nhân của các ngươi…”

Derenian tiên sinh còn chưa ra lệnh xong đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt đứt.

“Ai nói ta muốn xử tử hắn?”

Lão gia nhanh chóng khôi phục lại phong cách ưu nhã cùng quý phái như trước:

“Các ngươi dẫn hắn đi chữa thương… Nếu như xảy ra vấn đề gì, thì đừng tới gặp ta!”

Vội vã phân phó xong, lão gia cũng không quay đầu lại mà xoay người đi ra đại sảnh, lưu lại một mình  Derenian tiên sinh đang xấu hổ mà đứng yên tại chỗ, thật lâu không nói gì.

Có mệnh lệnh của lão gia, ta được hưởng điều trị tốt nhất. Không còn phải ở trong căn phòng nô lệ tồi tàn nữa mà được chuyển tới một gian phòng hẻo lánh phía tây cách xa trung tâm toà thành. Mặc dù cách khá xa nhưng rất yên tĩnh dễ chịu, ở nơi đây ta được chăm sóc cẩn thận cùng …. giám sát liên tục.

Mấy ngày nay, Seaman Mei vì tránh các thị phó giám sát mà đến tận đêm khuya mới len lén bò vào phòng thăm ta, còn mang cho ta một bó hoa dại nho nhỏ đặt ở trên gối. Mùi hương của đoá hoa mang theo bùn đất dường như rót cho ta một ít sinh lực, cộng thêm kỹ thuật y liệu cao siêu của gia tộc  Bosparra mà thân thể sắp vỡ nát của ta chỉ trong thời gian ngắn đã khôi phục được bảy tám phần.

Vũ nhục, phụng dưỡng, kể cả lão gia…tất cả đều biến mất trong quá trình dưỡng thương, suốt ngày ta an nhàn nằm thoải mái trên giường tiếp nhận trị liệu, ba bữa ăn ngon, còn có thể sai khiến một số người hầu, so với cuộc sống trước kia, bây giờ ta không khác gì đang ở trên thiên đường.

Sau khi qua khỏi nguy hiểm, ta bắt đầu len lén cùng Seaman Mei ân ái điên cuồng.

Đúng là ân ái. Khác hẳn với quá khứ, mặc dù ta vẫn không cách nào tìm được khoái cảm nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt say mê của hắn, trái tim ta lại xuất hiện một tia ngọt ngào.

Lại một đêm yên tĩnh, mặt trăng cao cao đọng giữa không trung, toà thành hùng vĩ bị màn đêm bao phủ, yên lặng trang nghiêm, một bóng đen trong nháy mắt xuất hiện tại hành lang, một giây sau đã hoàn toàn biến mất không tung tích…