Dâm Dục Thành Bảo

Chương 27




Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

Cuộc sống sau đó, ta vô tri vô giác mà trải qua, chỉ là mơ mơ màng màng nghe được từ những người hầu gái về đủ các loại tin tức lưu truyền trong giới thượng lưu, bây giờ được người nhắc tới nhiều nhất chính là sự kiện Adelaide Hills Fort. Nghe nói Edmond De Bosparra đã đuổi phụ thân hắn và quản gia ra khỏi toà thành, đóng băng tất cả tài sản của họ. Bây giờ các phu nhân trong giới thượng lưu đều hả hê mà nhìn tình cảnh khó khăn khốn đốn của hai người nam nhân đó.

Melson chiều nào cũng ngồi bên giường chờ ta tỉnh dậy, không tới quá gần cũng không quá xa cách. Khi đó, vô luận ta nổi cáu với hắn cái gì, hoặc là không thèm để ý tới, hắn cũng vẫn lầm bẩm đủ thứ về chuyện của hắn và gia tộc. Đến hôm qua còn kể, hồi hắn học trung học, lúc nào cũng đứng nhất, còn nhận được cả học bổng.

“Lúc nào ta mới có thể đi?” Dùng hết tất cả các phương thức biểu đạt mà ta có thể nghĩ ra, ta phát hiện đối với người trước mắt, bất cứ ta nói ra điều gì cũng không hiểu quả, ta chỉ có thể tiêu cực mà không ngừng hỏi:

“Lúc nào ta mới có thể rời khỏi đây?” Không có câu trả lời, ta lại tiếp tục hỏi.

“Năm ta học đại học, ta đáp ứng yêu cầu của bá phụ sẽ thực tập trong khách sạn của gia tộc, ngươi biết cha mẹ ta sớm qua đời, bá phụ lại không có con, cho nên hắn vẫn muốn nhanh bồi dưỡng ta thành người nối nghiệp cho hắn…” Melsson vẫn không thèm quan tâm mà tiếp tục kể chuyện xưa.

“Khi đó ta còn trẻ, đối với việc kinh doanh khách sạn cùng trách nhiệm kế thừa gia tộc cũng không tránh được cảm giác mâu thuẫn, nhưng ta vô cùng cảm tạ bá phụ đã độc tài và kiên trì, bởi vì tại bữa tiệc khổng lồ lần đầu tiên ta tổ chức, ta đã thấy được một thiên sứ…”

Thật là một tên nhàm chán! Ta lười biếng ngáp một cái biểu đạt, lúc kể về mối tình đầu của mình, hắn tràn đầy đắc ý. Trong mấy ngày nay, hắn hình như thích nhất là miêu tả các dạng nữ nhân mà hắn từng yêu, hắn gọi các nàng là [nữ thần], không biết có phải đây là sở thích đặc biệt của hắn không nữa.

“Ta nhìn thấy thiếu gia của gia tộc Bosparra dẫn theo một bé trai khoảng 7, 8 tuổi đi vào, một cái liếc mắt đã làm thay đổi tất cả con người ta. Lúc ấy ta lập tức hiểu rõ cái loại cảm giác khi bá phụ cùng Yakor thúc thúc ở cùng một chỗ — trên thế giới này chỉ có người đó là trân bảo mà ta muốn giữ cả đời!”

Ta quay đầu, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.

“Edmond đưa ra yêu cầu vô cùng hấp dẫn, nhưng… ta muốn không phải là một tháng, ta muốn là cả một đời, Julian…”

Giọng nói thê lương buồn bã đầy ôn nhu như có nam châm mà xuyên qua màng nhĩ, thẳng tiến vào tâm lý ta… Vài tuần nay, lần đầu tiên ta nhìn thẳng vào hai tròng mắt ôn nhu của hắn, một lúc sau, ta chậm rãi nói từng chữ một:

“Ngươi – làm – ta – cảm – thấy – buồn – nôn!”

Ta tiếp tục cuộc sống vô tri vô giác của mình, từ cái lần ta ném 7 cái chữ đó vào mặt Melson, hắn không còn đến nhìn ta nữa, như vậy cũng không tệ, khỏi phải ngày nào cũng nhìn cái tên đã cự tuyệt mình, nhưng lại bày ra một bộ dáng [si tình như biển] ghê tởm đó, làm giảm hăng hái dưỡng bệnh của ta.

Trong thời gian đó, phụ thân có gọi điện tới, thật không biết làm sao hắn tìm được ta, trong điện thoại hắn khóc và nói rằng hắn rất yêu thương ta… Thế giới này thật buồn cười, tại sao sau khi đâm chết người mới nói muốn ngươi sống lâu trăm tuổi, thật đáng tiếc, con dao mà bọn họ liên thủ đâm nát con tim ta còn chưa kịp buông, chuyển biến như vậy, ai có thể tin nổi đây?

Nếu như mười năm trước, phụ thân nguyện ý ôm ta một cái, nguyện ý như lão gia dùng râu mép áp vào mặt ta, ta sẽ tin tưởng hắn yêu ta. Nếu như năm ta 8 tuổi đó, Melson đến kết bạn với ta, dù là nhận ta làm đệ đệ, mang ta đến Disney Land mà ta khát vọng đã lâu chứ không phải là cái tiệc rượu chết tiệt đó, ta nghĩ ta sẽ tin tưởng hắn yêu ta.

Ngay lúc này đây, cái gọi là tình yêu, đối với ta mà nói chỉ là một trò khôi hài… Thiên hạ còn có chuyện buồn cười hơn cả tình yêu sao? Cho nên, tình yêu chỉ là một màn kịch vĩnh hằng không bao giờ thay đổi… Đúng vậy, một con người không ngu đến hai lần để giẫm lên cùng một vết xe đổ!

Mấy ngày nay, muội muội 9 tuổi Fei Lanni của Melson thường thừa dịp không ai chú ý mà chạy đến phòng ngủ của ta, lôi kéo góc áo muốn ta cùng nàng chơi đùa. Nàng vốn là một đứa trẻ ngây thơ ngu xuẩn, ta ghen ghét nàng không phải lo âu buồn phiền, càng thống hận nàng hồn nhiên đến khờ khạo.

Một lần tâm trạng bực mình, ta nhe răng cười tóm lấy áo của tiểu thiên sứ, tát cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sưng đỏ lên. Nhìn thấy hai tròng mắt xanh lam ứa ra đầy nước, lúc đầu nàng còn ngỡ ngàng sửng sốt, từng giọt từng giọt nước mắt lăn ra, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của tiểu công chúa mà bọn người hầu chạy vào, cặp mắt xanh lam xinh đẹp kia chỉ còn lại hoảng sợ.

Ha ha ha… Ta ngửa mặt lên trời cười lớn, nhìn bọn người hầu coi Fei Lanni như trân bảo điên lên, xông vào mà loạn đánh ta…

Đúng vậy! Là thế này, cơn đau đớn ta khát vọng đã lâu đang rơi xuống người … Thân thể đau đớn làm ta có thể quên đi nỗi thống khổ trong tim, thật muốn như cứ vậy mãi, đau đến chết đi thì tốt rồi.

Chuyện to như thế xảy ta, ngay cả đến con gà con chó ở trong biệt thự Derenian cũng không yên. Melson đã lâu không gặp cũng chạy tới, ta hấp hối mơ hồ mà nhìn bóng dáng hắn tới gần, khoé miệng nhếch lên một nụ cười vui mừng.

Thời khắc cuối cùng rốt cục cũng tới… Ta có thể rời khỏi nỗi đau đớn thấu tận tâm can này, có thể được giải thoát rồi… Có lẽ chỉ cần thêm một quyền là đủ, nhưng là không biết vị ca ca yêu thương muội muội như bảo bối này có phải bổ thêm vài nhát đao mới hả giận được hay không đây…?

Mơ hồ thấy ai đó đang vuốt ve, cảm giác ôn nhu quen thuộc xuyên thấu qua giọng nói cùng đầu ngón tay truyền tới… Thì ra… là hắn…

Trải qua lần ngoài ý muốn đó, nơi ta tu dưỡng càng trở nên an tĩnh, không có người hầu tò mò xem xét, không có cái con nhóc cả ngày ầm ĩ muốn làm tân nương của ta, không có cái tên nam nhân lẩm bẩm bên tai, ta chỉ an tĩnh đọc sách, hoặc ra ngồi gần cửa sổ phơi nắng.

Ngẫu nhiên Melson đến, nói hắn hướng Edmond yêu cầu lấy quyền giám hộ ta, hình như cũng không có trở ngại nhiều lắm đã được cha ta cùng Edmond đồng ý, thủ tục cũng đang được xúc tiến… Việc này ta cũng không quan tâm, nếu như có thể, ta tình nguyện không muốn nghe bất cứ tin tức gì về bọn họ.

Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đã nửa năm trôi qua, những lời gièm pha của gia tộc Bosparra cũng không còn, thay vào đó là tin tức về vị  tộc trưởng trẻ tuổi của gia tộc Bosparra – Edmond De Bosparra đính hôn với con gái của chủ tịch tập đoàn nổi tiếng Bắc Mỹ – Layre tiểu thư.

Hít sâu một hơi, Melson vẫn khuyên ta nên ra ngoài nhiều một chút chứ không phải suốt ngày trốn trong phòng, có lẽ thật sự ta nên ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.

Mặc bộ lễ phục Melson đã chuẩn bị, cơ thể ta đã không còn nhỏ bé như trước kia mà chỉ còn sót lại một chút ngây ngô của ngày xưa.

Khi ta cùng Melson song song xuất hiện trong buổi tiệc đính hôn của Edmond, ta có thể cảm thấy tất cả mọi người đều đồng loạt phản ứng.

Tưởng rằng vết thương kia đã đau đớn đến chết lặng, nhưng khi nhìn thấy Edmond tươi cười, vết thương dường như lại bị xé toạc ra, không để ý đến lễ nghi mặt mũi, ta mặc kệ Melson chạy vọt vào hoa viên.

Hoa viên trong trẻo mà lạnh lùng làm ta hô hấp bình tĩnh trở lại, nỗi đau ngạt thở cũng không còn dữ dội như lúc nãy.

“Juju… Ta biết ngươi nhất định sẽ đến mà…”