Dâm Dục Thành Bảo

Chương 26




Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

“Tên khốn nạn!” Phụ thân giãy dụa gào thét, nhưng hắn bị bảo tiêu của thiếu gia giữ chặt ấn trên mặt đất không thể động đậy được, mái tóc buông xõa rối tung dính đầy trên mặt, “Edmond, ta giết chết ngươi!”

“Ồ, quản gia Ahede Raininer thân ái, tại sao ngươi lại kích động như vậy? Vốn là bởi vì đã nhiều năm trôi qua, ta vẫn gọi ngài là quản gia, mà không phải là — mẹ nhỏ sao?”

“Edmond, đừng quá đáng!” Vẫn im lặng đứng một bên, rốt cục lão gia Messi De Bosparra cũng mở miệng: “Bây giờ ngươi không chỉ đang vũ nhục người khác, mà còn đang vũ nhục chính bản thân ngươi đấy!”

“Ồ, phụ thân yêu quý, ngài còn muốn thể diện nữa sao? Ta tưởng rằng từ cái lúc vì tên tiện hoá kia mà bức tử mẫu thân ta, ngay cả nhân tính ngài cũng không có rồi, bây giờ cư nhiên còn muốn thể diện? Muốn thể diện thì ngươi đáng lẽ không nên giữ hắn bên người làm quản gia, ai chẳng biết công việc chủ yếu của hắn là làm đĩ trên giường cho ngươi?”

“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?” Lão gia phẫn nộ hét to: “Nhanh xin lỗi quản gia! Hằn đã chăm sóc ngươi cẩn thận từ nhỏ đến lớn, ngươi ngay cả một chút biết ơn cũng không có sao?”

“Nói đến biết ơn… Ta hẳn là phải cảm ơn hắn đã hầu hạ phụ thân dục tiên dục tử đi?” Ưu nhã mà vỗ tay một tiếng, “Chúng ta có thể xem một chút nhé…”

Hình ảnh trên màn hình lớn đã thay đổi, chất lượng hình ảnh càng thêm tệ hại, rõ ràng vốn là do quay trộm. Cái người bị đặt dưới thân kia đã từ ta mà đổi thành phụ thân, còn lão gia thì đang hèn mọn mà di chuyển trên người hắn, trong miệng không ngừng mắng to [tiện hoá, gái điếm]…

Phụ thân đang bị đè trên mặt đất nhìn thấy hình ảnh đó, như một con dã thú sắp chết gào lên thảm thiết, còn lão gia Messi De Bosparra thì tức giận đến nỗi không cách nào đứng vững nổi.

Ta mơ mơ hồ hồ mặc lại quần áo, lảo đảo đi ra ngoài, bên tai còn nghe thấy giọng nói của thiếu gia truyền đến, xung quanh đủ loại bàn tán xì xào của các khách nhân. Không nghe rõ cái gì, ta chỉ cứng ngắc mà đi, người bên ngoài như sợ bị dính một loại vi khuẩn đáng sợ gì đó mà tách ra tạo thành một con đường trống trải.

Đi ra đại sảnh, bên ngoài trời đầy sao, thật là đẹp! Tại sao không có bão? Các nhân vật chính trong sách không phải khi bị thương tổn, ông trời sẽ cho mưa bão sấm chớp đùng đùng sao? Ồ… ta quên mất, ta cũng đâu phải là nhân vật chính trong sách, ta chỉ vốn là một con điếm của gia tộc Bosparra mà thôi, và là một quân cờ để người ta lợi dụng…

“Ngươi không sao chứ?” Một thanh âm ôn nhu vang lên.

Ngẩng đầu, ta không nhìn thấy rõ hình dạng của đối phương. Bây giờ còn có người quan tâm đến ta sao? Còn có người không hề quan tâm đến quá khứ mà tiếp nhận ta sao? Lạnh quá… ánh trăng đêm nay thật sự rất lạnh.

“Đưa ta đi…” Đây là câu nói cuối cùng của ta trước khi ta té ngã vào lòng người đó.

Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trên một cái giường tơ tằm mềm mại màu trắng, mấy ánh đèn ấm áp dễ chịu toả sáng trên bức tường màu kem. Đồ trang trí xa hoa như vậy ta đã được nhìn rất nhiều lần, vừa thấy cách bài biện ta cũng biết chủ nhân nơi đây là một người giàu có, bởi vì hắn lựa chọn các đồ trang trí vô cùng cao quý mà lại không xa hoa chói mắt, nhất định là một người hiểu rõ về nghệ thuật.

“Ngươi tỉnh rồi?” Một thân ảnh cao lớn tới gần, nhìn thấy ta căng thẳng liền dừng lại, ngồi trên ghế bên giường nói: “Ngươi ngủ lâu lắm rồi đấy.”

“Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?” Ta lạnh nhạt mà nhìn đối phương, ta biết bất luận kẻ nào đối xử tốt với ta đều có ý đồ, những chuyện phát sinh tối hôm qua đã làm ta lớn lên trong nháy mắt, ta thẫn thờ nằm đợi đối phương đưa ra một cái giá.

“Melson ca ca, Melson ca ca, vị ca ca xinh đẹp kia đã thức chưa?” Một cô bé khoảng 7,8 tuổi giống hệt như thiên sứ từ ngoài cửa vọt vào, lao thẳng tới trước giường.

“A! Ca ca xinh đẹp đã tỉnh!” Nàng vươn cái tay nho nhỏ mà bóp bóp mặt ta, “Melson ca ca đáng ghét, ca ca xinh đẹp đã tỉnh mà không chịu nói cho ta biết!”

“Fei Lanni, đừng bắt nạt người ta, hắn mới tỉnh lại, nên ta mới chưa kịp thông báo cho tiểu công chúa đó thôi.” Nam nhân cao lớn sủng nịch mà ôm cô bé ra khỏi giường, cứu cái mặt ta thoát khỏi ma trảo của tiểu thiên sứ.

“Ca ca xinh đẹp, ngươi tên là gì? Melson ca ca nói ngươi tỉnh lại sẽ chơi đùa với ta, còn ở đây nữa…” Cô bé ở trong lòng nam nhân giãy dụa, bàn tay mập mạp không ngừng mở ra nắm lại như còn chưa bóp đủ, “Melson ca ca hư! Buông ta ra, ta muốn chơi đùa với ca ca xinh đẹp!”

” Ngươi là Melson Derenian?” Ta thản nhiên nhìn cái khăn quấn trước ngực cô bé có thêu chữ Derenian, lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy.” Nam nhân tươi cười trả lời, trong thanh âm lộ ra tia ôn nhu làm ta cảm thấy ghê tởm.

“Cảm ơn đã tiếp đãi, ta phải đi rồi!”

Xoay người xuống giường, ta không chút nào chần chờ mà đi ra, không quan tâm trên người chỉ mặc duy nhất một cái áo ngủ tơ tằm mỏng manh. Melson Derenian, một cái tên làm cho ta đầy khuất nhục. Gia tộc Derenian vốn là gia tộc quyền thế nhất Nam Mỹ, bọn họ còn khống chế được tất cả rừng rậm cùng khoáng sản ở Trung Mỹ và Nam Mỹ, ở nơi đó, cái tên Derenian không khác gì Thượng Đế cả.

Thiếu gia hy vọng có thể tiến vào thị trường Nam Mỹ, cho nên hắn cũng từng hướng vị tộc trưởng trẻ tuổi của gia tộc Derenian – Melson Derenian rằng muốn đem ta đến nhà hắn [du ngoạn] một tháng, ai chẳng biết [du ngoạn] là đại biểu cho điều gì, nhưng cuối cùng lại bị Melson cự tuyệt.

Mỗi người cũng đều khát vọng thân thể ta, vậy mà hắn lại đi cự tuyệt.

Đối với người đã từng kiên quyết cự tuyệt ta, bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mắt ta, nhất định là không phải ý tốt gì, chắc chắn hắn có cái tính đáng chết nhất trong cái xã hội thượng lưu này – đó là [bỏ đá xuống giếng]. Hắn là đến để chê cười ta, đương nhiên ta cũng không thể cứ như vậy mà dễ dàng đem mình trở thành đối tượng mua vui cho hắn được.

Đem cô bé đưa cho quản gia, nam nhân vượt lên mạnh mẽ ngăn cản ta, ta như nổi điên mà đánh đấm cắn hắn, dùng tất cả những lời lẽ thô tục ta biết mà nhục mạ hắn, trong lúc đó, ta nhìn thấy cái đầu của cô bé nhô ra khỏi lòng quản gia, đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Thầy thuốc chạy vọt vào, nhanh chóng tiêm hai phát vào cánh tay ta, ta mơ mơ màng màng mà lâm vào hỗn loạn, tay chân mềm yếu vô lực đấm vào vai vào lưng của nam nhân nà giống hệt như đang vỗ về an ủi.

Trong mông lung, một bàn tay ôn nhu vuốt đầu ta, thì thào nói gì đó, thật giống như trước kia, ta cuối cùng mơ tới một nam nhân chậm rãi tới gần, ôn nhu mà xoa đầu ta, dùng giọng nói nhẹ nhàng kể chuyện cổ tích cho ta nghe.