Dâm Dục Thành Bảo

Chương 19




Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

Ta lập tức đứng yên, trong óc suy nghĩ trăm ngàn lý do, rồi vội vàng xoay người chạy về phía người kia vừa chỉ.

“Ngươi thật là, nói chuyện cũng không chú ý, ta vừa mới tính… nghĩ….” Ta cố ý nói mập mờ không rõ rồi cấp tốc chạy về phía hắn.

“Ta biết ngươi gian xảo như thế nào mà, sao, lại muốn trộm ít thuốc nổ đi bán lấy tiền mua rượu chứ gì?” Hắn cười cười nói tiếp: “Không sợ cấp trên biết được sẽ cắt….”

Không đợi hắn nói xong, ta tiến lên tóm lấy yếu hầu, tay kia thuần thục cướp lấy súng của hắn đồng thời đưa nhanh dao kề vào cổ hắn.

“Đứng yên… nếu không ngươi sẽ tự làm tổn thương mình đấy…” Con dao sắc bén cắt một vết nhỏ trên cổ tên thủ vệ để cảnh cáo “Nói! Thuốc nổ để ở nơi nào?”

“Ta sẽ không nói cho ngươi biết…”

Không hổ là được lão gia dạy dỗ, dù tính mạng bị uy hiếp, nhưng trong mắt chỉ có thờ ơ, không hề có tia sợ hãi, “Ta nói hay không cũng sẽ phải chết, ngươi cũng đừng lãng phí thời gian nữa…”

“Đừng mạnh miệng, ta biết rất nhiều cách giết người đáng sợ lắm đấy…” Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tên thủ vệ, hy vọng khí thế đó có thể làm hắn sợ hãi.

Ta rõ ràng biết mình nói gì, biết sự uy hiếp của mình vô cùng yếu ớt, có lẽ ta thật sự biết hơn một ngàn phương pháp có thể làm cho hắn sống không bằng chết, nhưng là… ta không có thời gian. Lời hẹn 20 phút nữa sẽ gặp mặt ở phòng bếp, bây giờ đã qua 10 phút rồi, ta không thể trì hoãn thêm được nữa.

Ngay lúc ta đang tính toán, tên thủ vệ đã nhanh tay đẩy con dao đang kề sát yết hầu hắn ra, lớn tiếng thét lên: “Có người xâm nhập! Cảnh báo!”

Đáng chết!

Ta dùng cán dao bổ vào gáy hắn, thân thể cao lớn của tên thủ vệ ngã bịch xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Mặc dù giải quyết được thêm một người, nhưng mà từ xa bắt đầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng cảnh báo làm cho ta cảm thấy thất bại.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta vội vàng lục soát người tên thủ vệ tìm lựu đạn, súng ống, cấp tốc chạy về phía kho vũ khí.

Ba năm ẩn núp, hơn nữa còn có mấy người đồng chí đã hy sinh, mới đổi lại được đại khái vị trí nơi cất giữ thuốc nổ. Dựa vào trí nhớ của mình, ta đi xuyên qua những bậc thang như mê cung dưới lòng đất. Thanh âm cảnh báo vẫn không ngừng, các thủ vệ đều đã xuất kích, hô to truy kích kẻ xâm nhập, tình cảnh của ta càng lúc càng nguy hiểm.

… Tiếng cảnh báo chợt dừng lại, bốn phía thoáng cái đã im bặt đầy hắc ám, xem ra Arthur đã thành công tiến vào phòng điều khiển cắt hết điện của toà thành. Ta nhẹ nhàng thở một hơi, tiếp tục mò mẫm trong bóng tối.

Bởi vì đột nhiên mất điện, các thủ vệ rơi vào tinh trạng hỗn loạn, xung quanh thỉnh thoảng truyền ra tiếng hô to, tiếng bước chân dồn dập cũng bắt đầu chậm dần lại đầy phòng bị.

Không thể trì hoãn, ta mò mẫm đi tới khu vực trung tâm, không kịp rồi, trong chốc lát, đèn trong kho vũ khí lại bật sáng choang, ta không thể tiếp tục tìm kiếm, chỉ có thể đánh cuộc với vận may của chính mình.

Đem lựu đạn, súng ống nhét vào lỗ thông gió rồi cách đó một khoảng, ta hướng về phía đó nổ súng.

[Ầm] một tiếng, lựu đạn cùng hoả dược nổ tung lên, ta nhanh chóng rời đi, chạy về phía ngược lại.

“Có người làm nổ khu hoả dược…”

“Chạy mau, nơi này sắp nổ tung rồi!”

Ta nhanh chóng chạy ra khỏi đó, dọc theo đường còn đánh chết mấy tên xui xẻo đụng phải ta, ra đến bên ngoài…. ta cư nhiên không có chút thương tích nào.

Thế giới trên mặt đất vẫn chói loà tươi đẹp như cũ. Chỉ còn 5 phút đồng hồ, ta phải nhanh chạy tới phòng bếp gặp Arthur, dọc đường đi, hai tròng mắt ta vì ánh sáng chói mắt mà có chút nheo lại, chạy nhanh qua mấy cái camera giám thị. Do lúc nãy bị cắt địên mà tất cả hệ thống giám sát cùng hệ thống phòng ngự của toà thành này đã hoàn toàn tê liệt, mấy cái camera chỉ đáng thương đứng yên không chút phản ứng.

Ta chạy về phía gara dưới đất, vì từ nơi này có đường tắt trực tiếp đi tới phòng bếp.

Vừa chạy xuống, ánh đèn bỗng dưng tắt phụt, bốn phía tối tắm, khắp nơi đều im ắng không chút tiếng động.

Lôi đèn pin trong túi ra, ta nhanh tay bật lên mò mẫm về phía trước, đột nhiên hình như chân đá vào một vật gì đó, phát ra tiếng vang [loảng xoảng]. Ta một thân mồ hôi lạnh, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một cái bình. Có thể là các đầu bếp vì bối rối chạy ra mà làm rơi trên mặt đất. Ta cầm đèn pin soi xung quanh, vốn sạch sẽ ngăn nắp, giờ đây phòng bếp như một mảnh hỗn độn, nồi niêu bát đĩa rơi tứ tán, rau dưa bị giẫm nát vụn, biến thành một đống đen đen bẩn bẩn.

Arthur không có ở đây sao?

Ta có chút ớn lạnh, rõ ràng phòng điều khiên trung ương cách đây rất gần, hơn nữa trên đường, ta vẫn thấy hắn lưu lại ám hiệu an toàn, sao lại không thấy ở đây?

Thời gian hẹn ước đã qua 5 phút, bất an lo lắng ngày càng bao phủ lấy ta, hay là hắn đã đi rồi?

Trái tim ta đập dồn dập, ta nên đi trước hay chờ hắn đây?

Nếu như ta không kịp chạy tới, ngươi cứ đi trước…

Không, nếu đi chúng ta cùng nhau rời đi!

Trong đầu không ngừng vang lên lời hứa hẹn của Arthur, tâm lý ta hoảng loạn. Nhìn con đường thông đạo tối đen như mực, dường như bóng tối hắc ám muốn nuốt hết tất cả mọi thứ… kể cả ta.

… Chúng ta cùng nhau rời đi…

Chúng ta cùng nhau rời đi… Chúng ta nhất định sẽ an toàn rời khỏi đây… Chúng ta cùng đi gặp Fei Lanni…

Thanh âm trong lòng càng lúc càng lớn, ta quyết định đi về phía hắc ám kia, ta muốn tìm Arthur. Ta không thể làm cho Fei Lanni thất vọng, càng không thể làm cho đệ đệ của Mel lâm vào nguy hiểm trong thời khắc quan trọng này. Ta kiên nhẫn đi tiếp, nếu như ta không thể trốn thoát khỏi vận mệnh, vậy thì chỉ có thể tiếp nhận nó mà thôi.

Xuyên qua gara dưới lòng đất, ta thông qua một con đường âm u dưới đại sảnh mới lên được phía trên. Khi đến đại sảnh trung ương, đột nhiên có một cột sáng chói loà chiếu thẳng vào người ta.

Hai tròng mắt không thể thích ứng kịp được với ánh sáng mạnh như vậy, xung quanh chỉ thấy một mảnh mờ mịt.

“Con mồi nhỏ của ta trốn đủ chưa?” Một giọng nói ưu nhã vang lên, “Ta đã không chờ được nữa rồi… đã đến giờ thu lưới, đúng không?”

Ta chỉ cảm thấy sợ hãi dọc theo sống lưng mà chạy lên sau gáy, tay cầm chặt súng bởi vì rét lạnh mà cứng đơ ra, trừ cột sáng đang chiếu vào người, xung quanh vốn là một mảnh đen kịt, tiếng bước chân rầm rập, cùng với tiếng sủa inh ỏi của lũ chó săn đang vây quanh ta.

Đây là vận mệnh của ta sao? Cuối cùng ta cũng không thể chạy thoát đươc ư…?

Không chút do dự, ta giương nòng súng hướng vào tim mình. Nếu bị bắt, kết quả còn đáng sợ hơn cả tử vong, ta vô cùng hiểu rõ trong cái toà thành hắc ám này có chứa bao nhiêu tàn nhẫn cùng tội ác.

Fei Lanni, cuối cùng ta cũng không có cách nào gặp ngươi một lần… bảo trọng… Arthur…. còn có…. Seaman Mei…

“Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy Arthur một lần nữa sao?” Tên ác ma cầm chắc thắng lợi chậm rãi đi vào phạm vi chiếu sáng, làm cho ta nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt hắn.

“Ném súng đi…” Lão gia dùng cặp mắt xanh lục sâu thẳm kia thôi miên ta, “Đừng chống cự… ta sẽ cho ngươi gặp hắn…”

Không thể vãn hồi, ta chậm rãi buông súng xuống, hai tròng mắt không chịu thua mà nhìn chằm chằm vào hắn, tay tiếp tục thong thả mà cởi bỏ vũ trang.

“Ta vẫn chưa có cơ hội nói với ngươi một việc…” Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ta không nhịn được mà cười khẽ “Ngươi là một tên khốn nạn!”

[Chát] Một cái tát bổ xuống mặt ta, lão gia không ngại mà lấy cái khăn ra, lau lau tay rồi nói: “Không cần tính kế chọc giận ta, tâm lý ngươi thế nào, ta rất rõ.”

Rồi hắn liền quay lại ra lệnh cho người hầu: “Dẫn hắn tới!”