Dâm Dục Thành Bảo

Chương 12




Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

Yến tiệc linh đình, ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía.

Lễ hội săn bắn vốn là dịp để lão gia cùng các khách nhân phóng túng dâm loạn chơi đùa, dưới toà thành này, bọn chúng có thể không bận tâm mà xé rách cái mặt nạ đạo mạo nghiêm trang giả dối.

Ta cầm một ly nước táo đứng ở trong góc lạnh lùng nhìn lão gia, đột nhiên lại một mái tóc màu vàng thoảng qua cuốn lấy tầm mắt, một nam tử tóc vàng anh tuấn đang kéo một nữ tính nô đi vào hoa viên đằng sau toà nhà. Ta nhẹ nhàng buông chén rượu, lén lút đi theo.

Tiếng hô hấp rối loạn cùng tiếng rên rỉ phiến tình vang lên, ta lạnh lùng nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt  tràn đầy phức tạp. Chung quanh các quý tộc tụm năm tụm ba càng lúc càng đông, bọn đều dần dần bỏ đi lốt nguỵ trang cao quý của mình, kéo theo các tính nô ưng ý vào chỗ tối làm chuyện cẩu thả.

Tướng mạo ta bình thường, thân thể cũng không đủ gợi cảm, càng không có làn da mềm mại trắng mịn ngọt ngào. Đương nhiên các quý tộc cao quý không ai thèm liếc mắt, nên mặc dù đã dục hoả công tâm, bọn chúng vẫn không nguyện cùng ta ân ái, mà ta cũng vui vẻ nhẹ nhàng rời đi, từng bước từng bước làm theo kế hoạch.

Rốt cục, khi tiếng rên rỉ chấm dứt, từ trong bóng cây truyền đến tiếng sột soạt mặc quần áo. Nữ tính nô chưa kịp đứng vững đã bị một người quý tộc khác ôm eo kéo đi.

Ta không chút động lòng mà nhìn nụ cười duyên dáng nhu mỵ đầy quyến rũ cùng đôi mắt tràn đầy bi thương bất đắc dĩ đó, ta là một tên máu lạnh, cuộc sống đã đem sự lương thiện của ta huỷ diệt hoàn toàn, ta không có dư thừa tình cảm để đồng tình với người khác. Thứ duy nhất có thể chạm vào trái tim ta chỉ có mái tóc màu vàng giống Mel.

Người nọ từ trong bóng cây đi ra, ta cẩn thận đánh giá kỹ rồi nhào vào người hắn, giọng nói đầy nũng nịu: “Vị lão gia này… có muốn ta không?”

Hắn nhìn ta, lơ đãng nhíu nhíu mày, đẩy ta ra rồi nói: “Không cần, cảm ơn, ta không có hứng thú với nam nhân…”

“Uất kim hương của ngài thật là đẹp…” Ta nhẹ nhàng gẩy gẩy bông hoa hồng trắng ở trước ngực hắn, vừa mơ mơ hồ hồ nói nhảm.

“Ngươi!”

Hắn kinh ngạc, bàn tay tóm lấy cổ tay ta, con mắt khẩn trương nhìn xung quanh, “Đây không phải là uất kim hương…. nó chỉ là một bông hồng trắng bình thường…”

Ta nhổ bông hoa từ ngực hắn xuống, xé nát nó, đối với nô lệ mà nói, làm như vậy có nghĩa là đại bất kính với chủ tử, nhưng đây cũng là một trong các ám hiệu liên lạc của chúng ta.

“Hoa hồng cũng đẹp, nhưng lại không cao quý như uất kim hương…”

Ta làm bộ tán tỉnh ôm lấy cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Ma vương đã giáng sinh, ngọn lửa địa ngục đốt cháy cuộc sống của chúng ta, uất kim hương thuần khiết của ta…. cùng ta rơi xuống….”

Hắn nghe ta nói hết ám ngữ, yên tâm đem mái tóc vàng óng cọ xát vào cổ ta, từ xa nhìn vào tựa như một đôi quý tộc cùng tính nô đang làm chuyện ân ái, hắn nhỏ giọng nói: “Cấp trên phái ta đến đón ngươi, sau khi kết thúc hành động này, ngươi lập tức rời khỏi đây.”

“Ta biết rồi, mấy hôm trước, tại vườn hoa phía tây có lưu lại ám hiệu, là của ngươi đúng không…?”

Nhìn mái tóc vàng óng chói mắt dù ở trong bóng đêm, ánh mắt ta có chút hoảng hốt, đột nhiên ý thức được nguy hiểm đang ẩn giấu xung quanh mình, ta tỉnh táo nghiêm túc nói:

“Tình huống có biến, bọn họ đã phát hiện cái gì đó, sắp xếp kế hoạch hành động mới, ngày mai ở phía đông nam khu săn bắn, có một cây hoa hoè trăm năm to lớn, ta sẽ đưa ngươi thông tin mới, ngươi nhận được tin lập tức rời đi ngay, kế hoạch của bọn họ ba ngày nữa là hành động, thời gian của chúng ta không còn nhiều.”

“Tốt!”  Hắn ngoảnh đầu xem xét xung quanh một chút rồi lập tức buông ta ra “Ta đi trước đây.”

Nhìn mái tóc vàng óng cùng bóng lưng quen thuộc, ta không nhịn được mà hỏi: “Ngươi với… Melson Derenian có quan hệ gì?”

Hắn có chút kinh ngạc xoay người lại nhìn ta một chút rồi cười nói: “Ta tên là  Arthur Derenian, Melson Derenian là ca ca của ta.” Cảnh giác nhìn xung quanh, hắn nhẹ giọng nói tiếp: “Nơi này không an toàn, đợi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ quay về tổng bộ rồi nói chuyện tiếp…”

Đưa mắt nhìn mái tóc vàng biến mất trong bóng đêm,  ta mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh…

Mel… hắn trông giống hệt ngươi… Ta thì thầm tự nói trong lòng, Mel… ngươi yên tâm… cho dù mất mạng, ta cũng nhất định không để cho hắn chịu chút thương tổn nào mà hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ làm cho hắn trở thành anh hùng…

Đang lúc ta còn chìm đắm trong suy nghĩ riêng, một cánh tay cường tráng đột nhiên ôm lấy eo ta…

Chẳng lẽ có một khách nhân nhìn trúng ta sao? Ta cố gắng buông lỏng thân thể, đem lưng dựa vào lòng đối phương…. Trời ạ, người này cao quá, đỉnh đầu của ta cũng chỉ miễn cưỡng đến vai hắn.

“Ngươi khóc?” Giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, cơ thể ta không cách nào kiềm chế được mà cứng ngắc lên…

“Lão gia?” Trước khi ý thức được, ta đã kinh hô lên tiếng. Ta kinh ngạc xoay người đối mặt với hắn, quả nhiên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của lão gia hiện ra trước mắt ta.

“Thế nào… đó là tình nhân của ngươi sao?” Lão gia cao thâm khó lường nhìn đôi mắt nhạt nhoà lệ của ta, “Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt của ngươi đấy, thật kỳ quái… không phải sao?”

Không dám lau đi nước mắt, bởi làm thế chẳng khác gì không đánh đã khai, lòng ta âm thầm kêu một tiếng “không xong”,  nước mắt không biết tuôn ra từ lúc nào không biết, thật sự muốn hại chết ta rồi. Ở thời điểm quan trọng này, ta không thể có một chút sơ suất nào, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

“Ai nha, lão gia, nếu ngài thích xem ta khóc, sao không nói sớm cho ta biết hả…? Ta còn đang không biết lấy lòng ngài bằng cách nào đây!” Ta nịnh nọt cười cười, thân thể xích loã cọ xát vào người hắn.

Khoé mắt liếc thấy Seaman Mei đang đứng sau lão gia, vẻ mặt nghiêm túc vừa lại đau thương nhìn chằm chằm vào ta, khiến trái tim ta không khỏi nghẹn lại đau đớn.

“Ngươi nghĩ muốn lấy lòng ta?” Giọng nói của lão gia mang đầy vẻ trêu tức, ngón tay mang theo bao tay nâng cằm ta lên, làm cho ta nhìn thấy đôi mắt  thâm thuý xinh đẹp của hắn.

” Như vậy… để cho Seaman Mei tiên sinh dạy cho ngươi biết làm thế nào để lấy lòng ta nhé…”

Một tay vứt ta về phía Seaman Mei, lão gia cùng người hầu nghênh ngang đi qua.

Nhìn khuôn mặt có chút tiều tuỵ của Seaman Mei, ta không biết nên nói gì. Qua hồi lâu, Seaman Mei mới rầu rĩ nói:

“Lão gia vừa mới quyết định, cho phép ngươi tham gia vào cuộc thi săn bắn ngày Mei…”

Hít sâu một hơi, Seaman Mei nói tiếp: “Ngươi đã trở thành một trong các con mồi trong lần săn bắn này rồi đấy, ngươi hài lòng chưa?”

Hai tròng mắt ta nhìn chằm chằm vào Seaman Mei, cho đến khi hắn nói xong chữ cuối cùng. Ta sung sướng tiến lên ôm lấy thân thể tráng kiện của hắn, dâng lên đôi môi của mình.

“Hôn ta… Mei, hôn ta đi…”

Seaman Mei đau xót nhìn ta, nói: “Ngươi biết ta không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của ngươi, ngươi cũng biết ta….” Seaman Mei tránh cái ôm của ta, rồi thản nhiên nói tiếp: “Ta phải đi tìm lão gia, ngươi bảo trọng.”

Nhìn bóng lưng của Seaman Mei dần dần biến mất trong màn đêm, trái tim ta như bị hàng ngàn hàng vạn các loại tâm tình phức tạp xuyên thấu, dường như còn có một thanh âm la hét không ngừng, muốn ta tự cấp cho mình một đáp áp để thỏa lòng, nhưng mặc kệ thanh âm kia có mạnh mẽ như thế nào, từ bốn năm trước, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, có lẽ từ sớm hơn, tất cả cũng đã mất phương hướng, đấu tranh quyền lực như thuỷ triều đánh nát chúng ta, cuối cùng thành những hài cốt vô hồn…