Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 44: Quyển 2 - Chương 12-2






Toàn thân Lâu Vũ cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mất khống chế mà run run, nhớ đến việc trước đó không lâu Đỗ Tử Khiêm nói Úc Tư Tư không phải Úc Tư Tư, cậu ta còn đứng ra nói đỡ cho Úc Tư Tư, nhớ đến việc bản thân mấy lần đứng sát Úc Tư Tư, người sau còn nói chuyện với cậu ta.

Nếu như Úc Tư Tư đã bị con quái vật này ăn và chiếm cứ thân thể, vậy nó tiếp cận mình chẳng phải cũng muốn ăn mình sao, còn cả Trương Lượng…
Đến dũng khí kéo Trương Lượng cậu ta cũng không có, tay chân cứng ngắc, nhúc nhích một cái cũng không dám, chỉ có thể hoảng sợ nhìn quái vật kia bò ra từ sau đầu của Úc Tư Tư, nửa người ngập ngụa dịch nhầy trông rất buồn nôn, nó lao thẳng về phía công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp thánh khiết.

Đường Kỷ Chi lui về sau một bước.

Thấy cậu lui, những người khác theo bản năng cũng làm theo.

Đối mặt quái vật xấu xí nhào tới, công chúa Bạch Tuyết cũng chẳng mảy may thay đổi sắc mặt, cô vẫn dịu dàng như trước, ánh mắt cô nhìn quái vật giống như đang nhìn một đứa nhỏ không nghe lời.

Cô thở dài một tiếng, mỹ nhân thở dài và mỹ nhân rơi nước mắt đều khiến người ta thương tiếc.

“Bị giam trong bình nhiều năm như thế, khó khăn lắm mới được tự do lại lập tức muốn mượn túi da người sống tiếp, thực sự là quá đáng thương.”
Quái vật nửa chui khỏi thân thể Úc Tư Tư bị sức mạnh vô hình khóa chặt trên không cách công chúa Bạch Tuyết mấy centimet.

Công chúa Bạch Tuyết cũng không để ý vẻ ngoài buồn nôn của nó, cô duỗi ra đầu ngón tay trắng nõn, mang ý thương hại đặt lên đỉnh đầu quái vật: “Ta hiểu mi, không sao, ta có thể cho mi tự do, cho mi một cái túi da khác.”
Công chúa Bạch Tuyết gỡ chai thủy tinh cũ kỹ trên cổ tay Úc Tư Tư xuống, đầu ngón tay phất nhẹ một cái, đôi môi như cánh hoa hé mở, không biết cô đang niệm thần chú gì, nắp chai tự động văng ra, sau đó bốc lên một luồng khí đen, quái vật không cam lòng mà kêu to: “Không ——!”
Nó bị hút vào cái chai, nắp chai như có lực đàn hồi nảy trở lại đậy kín miệng chai, trong cái chai cũ kỹ trống rỗng bỗng xuất hiện một hạt châu nhỏ màu đỏ, vẻ ngoài trông như hạt đậu đỏ.

Dù là ai cũng không cách nào liên hệ hạt đậu đỏ này với con quái vật vừa nãy.

‘Bịch’ một tiếng, thân thể Úc Tư Tư ngã xuống đất, làn da căng mịn co dãn trở nên khô quắt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, giống như một miếng vỏ cây mất nước, từ lâu đã không còn hô hấp.

Úc Tư Tư đã chết.

Từ tối qua lúc trong phòng truyền ra tiếng rít gào kia thì cô đã chết, sau đó Úc Tư Tư mà mọi người gặp đều là quái vật chiếm cứ thân thể cô ta.

Có lẽ là Úc Tư Tư không biết từ đâu nhặt được một chai thủy tinh, tình cờ thả quái vật bên trong ra dẫn đến việc bản thân trở thành thức ăn đầu tiên của quái vật.

Bỗng ‘bịch’ một tiếng, Trương Lượng ngã xuống mặt đất, Lưu Trung Nguyên cách gã gần nhất, liếc mắt nhìn qua rồi nghiêm mặt nói: “Chết rồi.”
Phần đất dưới đầu Trương Lượng từ từ thấm đẫm máu đỏ, thời khắc cuối cùng trước khi chết, trên mặt gã đều là mờ mịt, đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Đột nhiên chết mất hai người, bầu không khí trở nên căng thẳng.

“Nhân loại rất chú ý chuyện mồ yên mả đẹp, đất đai chỗ của tôi khá tốt nên để họ an nghỉ ở đây đi.” Công chúa Bạch Tuyết nói xong, một loạt tiếng động khiến người tê cả da đầu chợt vang lên.

Đỗ Tử Khiêm và Lâu Vũ sợ hãi nhìn nhau, bọn họ cảm giác được mặt đất chấn động, ngay sau đó liền thấy phần đất dưới người Úc Tư Tư và Trương Lượng nứt ra, trong chớp mắt đã nuốt chửng hai người họ, sau đó lại trở lại như cũ, sạch sẽ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hai người mất khống chế nuốt nước miếng, vào lúc này ai cũng không thể cười nhạo ai, bọn họ theo bản năng nhích lại gần nơi họ cho là an toàn, nếu không phải sợ Lam Đồng thì bọn họ rất muốn nắm góc áo Đường Kỷ Chi.

Lỡ như đất dưới chân bọn họ nứt ra, có Đường đại lão ở đây chắc các cậu sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Cô bé quàng khăn đỏ, thực sự xin lỗi, em mang khách đến nhà chị chơi, kết quả vừa tới đã chết hai người.” Công chúa Bạch Tuyết không đành lòng mà thu hồi ánh mắt.

“Không sao, chị Bạch Tuyết, nhà em khách nhiều.” Cô bé quàng khăn đỏ lắc đầu, không để ý chút nào, “Lại nói, đây cũng chuyện không liên quan tới chị, người là nó giết.”
Tay cô nhóc chỉ vào cái chai: “Chị giao nó cho em xử trí đi, con quái vật này giết hai vị khách của em, em phải tính sổ với nó.”
“Em còn nhỏ, em giữ nó quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ làm bị thương đến chính mình, chị giúp em xử lý.” Công chúa Bạch Tuyết nói, “Hai ngày nữa nó sẽ đàng hoàng lại, lúc đó đưa nó đi làm bạn với Mullis, vậy là ổn rồi.”
Cô bé quàng khăn đỏ không biết nên trả lời thế nào, đành luống cuống nhìn về phía Đường Kỷ Chi.

Vừa nãy nghe thấy giọng của ba vang lên trong đầu, bảo cô nhóc lấy cái chai về.

“Chẳng lẽ là vị khách này muốn?” Chú ý tới động tác của cô bé quàng khăn đỏ, đôi mắt đẹp của công chúa Bạch Tuyết chuyển hướng sang Đường Kỷ Chi.

“Dĩ nhiên không phải.” Mặt Đường Kỷ Chi viết lên dòng chữ ‘Tôi là loại người đoạt thứ yêu thích của người khác sao?’, đoạn nói: “Nhưng tôi có hơi tò mò, cái chai nhỏ như vậy làm sao đựng vừa con quái vật kia, rất thần kỳ.”

“Công chúa điện hạ, cô có thể để tôi nhìn thử không?” Cậu chân thành hỏi.

Công chúa Bạch Tuyết tới gần Đường Kỷ Chi, không trực tiếp đáp lại vấn đề của cậu mà khẽ mỉm cười: “Không biết vị khách này xưng hô thế nào?”
Cô bé quàng khăn đỏ nhất thời khẩn trương, mặc dù cô nhóc đã nhắc nhở ba không thể nói tên cho chị Bạch Tuyết, thế nhưng…
“Cô có thể gọi tôi là Tiểu Bạch.” Đường Kỷ Chi đàng hoàng trịnh trọng trả lời.

Cô bé quàng khăn đỏ chớp mắt, cô nhóc nhớ tới ba tên là Đường Kỷ Chi mà.

Những người khác: “???”
“Anh ta thì sao?” Sắc mặt công chúa Bạch Tuyết không dễ nhìn như vừa nãy, cô chỉ sang Lam Đồng.

“Anh ấy tên là Tiểu Lãnh.”
Hợp lại là Bạch Lãnh, vừa Bạch vừa Lãnh, đối xứng với Bạch Tuyết.

Lam Đồng không biết có phải hiểu ý của Đường Kỷ Chi hay không, siêu cấp phối hợp: “Ừm, tôi tên là Tiểu Lãnh.”
Sau khi Đường Kỷ Chi và Lam Đồng tự báo tên, làn đạn nhất thời cười muốn điên rồi.

【 Trời ơi, tui thật sự phục năng lực ứng phó của Đường Kỷ Chi rồi, quá bình tĩnh luôn! 】
【 Tui còn đang suy nghĩ Đường Kỷ Chi sẽ đáp lại công chúa Bạch Tuyết thế nào đây, nói tên thì có thể bị công chúa Bạch Tuyết hạ chú bất cứ lúc nào, không nói tên thì không chừng công chúa Bạch Tuyết sẽ trở mặt tại chỗ.

Kết quả Tiểu Bạch Tiểu Lãnh… Ha ha ha ha, tuyệt.


【 Đúng đó, không có quy định nhất định phải nói tên thật với công chúa Bạch Tuyết, hoàn toàn có thể dùng tên giả để thay thế mà.


【 Ngoại trừ ha ha ha ha, vẫn là ha ha ha ha ha.


【 Người mới vừa vào, đậu má, streamer này đỉnh đấy.


【 Tui có một cảm giác vô cùng mãnh liệt là công chúa Bạch Tuyết cũng sẽ bị Đường Kỷ Chi lừa.


【 Lầu trên, căn cứ vào kinh nghiệm từng trải, có thể đó.



Công chúa Bạch Tuyết im lặng mười mấy giây mới mở miệng: “Đây thật sự là tên của các anh?”
“Công chúa điện hạ xinh đẹp, cô không tin phải không?” Đường Kỷ Chi ôn hòa nhìn công chúa Bạch Tuyết, “Chúng tôi lừa cô làm gì đây.”
Công chúa Bạch Tuyết: “…”
Nếu không phải không thể hạ nguyền rủa cho bọn họ, chỉ bằng kỹ năng diễn xuất của nhân loại này, ai mà không tin lời của cậu chứ?
Không chờ cô đáp lại, Đường Kỷ Chi lại nói: “Lần này cô có thể cho tôi nhìn cái chai này chưa?”
Công chúa Bạch Tuyết ổn định tinh thần, tiếp tục bảo trì dịu dàng lương thiện trên mặt.

Cô dịu giọng nói: “Được.”
Cô đưa cái chai cho Đường Kỷ Chi.

Đường Kỷ Chi nhận cái chai, tất nhiên cậu không nhìn ra được cái gì, sở dĩ nói với công chúa Bạch Tuyết như vậy thật ra là cậu đang thăm dò.

—— Nếu công chúa Bạch Tuyết đồng ý đưa cái chai cho bọn họ xem, việc này cho thấy cô không chút để ý đến cái chai này, hoặc là nói, dù là quái vật bên trong chai cũng không có uy hiếp gì với cô.

Lắc lắc cái chai, “đậu đỏ” bên trong cũng lắc theo.

Ánh mắt khẽ dời, Đường Kỷ Chi liếc nhìn mặt đất nơi thân thể Úc Tư Tư và Trương Lượng biến mất.


Úc Tư Tư không phải Úc Tư Tư thật sự, Đường Kỷ Chi đã sớm đoán được, cũng không ngoài ý muốn.

Sở dĩ đi tìm công chúa Bạch Tuyết còn muốn dẫn đám người kia theo cũng là tránh việc Úc Tư Tư ra tay với những người khác.

Đây là lựa chọn cơ bản mà mà cậu đưa ra trên cương vị người bình thường.

Thế nhưng, căn cứ vào phẩm tính của đám người Lưu Trung Nguyên, Đường Kỷ Chi cũng không cố ý chỉ điểm để bọn họ tránh né Úc Tư Tư.

Cậu chỉ để bọn họ tự do lựa chọn.

Úc Tư Tư ra tay với người nào đều là ngẫu nhiên.

Như vậy, cứ để chính bọn họ cảm nhận lựa chọn “ngẫu nhiên” này đi.

Nhưng Úc Tư Tư vừa thấy công chúa Bạch Tuyết liền lộ ra bộ mặt thật rồi ra tay, ngược lại nằm ngoài dự liệu của cậu.

Thông qua động tác thoải mái thu phục quái vật của công chúa Bạch Tuyết, Đường Kỷ Chi cảm giác có chút vướng tay vướng chân.

Chẳng trách cô bé quàng khăn đỏ lần nào cũng nhấn mạnh công chúa Bạch Tuyết rất mạnh.

Lam Đồng đã từng nói, anh không giao đấu chính diện với công chúa Bạch Tuyết nên không có cách nào ước định thực lực của công chúa Bạch Tuyết, vừa nãy công chúa Bạch Tuyết chỉ mới bộc lộ tài năng nhỏ, trong lòng Đường Kỷ Chi đã có tính toán.

Đây là địa bàn của công chúa Bạch Tuyết, cô lại là nhân vật hư cấu mạnh nhất trong truyện cổ tích, cứng đối cứng hiển nhiên không phải biện pháp hay, chuyện đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này không thể làm.

Biện pháp tốt nhất là dùng trí.

Đây mới là cách lựa chọn thoải mái nhất và cần thiết nhất trong ván cờ này của đôi bên.

Đường Kỷ Chi nhịn xuống kích động muốn xoa ấn đường, đoạn trả cái chai lại cho công chúa Bạch Tuyết: “Cám ơn công chúa điện hạ.”
Công chúa Bạch Tuyết rất hài lòng với sự lễ phép của cậu, tiện tay ném cái chai kia cho một người lùn, rồi cười nói: “Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, trà đã chuẩn bị xong rồi, vào đi.”
Phòng khách sáng ngời tao nhã đầy ý thơ, trên khay trà đặt mấy ly trà nóng, công chúa Bạch Tuyết nói: “Trước đó trong nhà có một nhóm khách tới, trà này là của một vị khách trong đó để lại, các vị nếm thử xem có thích hay không.”
“Cô bé quàng khăn đỏ, em theo chị xuống nhà bếp lấy hoa quả nào.”
Cô bé quàng khăn đỏ quay đầu nhìn Đường Kỷ Chi, người sau gật đầu, cô bé quàng khăn đỏ liền đi theo công chúa Bạch Tuyết vào nhà bếp.

Sau khi công chúa Bạch Tuyết rời đi, mấy người lùn trong phòng khách bắt đầu ca hát nhảy nhót tưng bừng.

Nghe không ra ca từ cụ thể, nhạc khúc lại khá vui vẻ, bọn họ ca hát vui vẻ, thỉnh thoảng lại nhìn mọi người cười một cái, hình ảnh kia có thể nói là kinh khủng vô cùng.

Lâu Vũ còn chưa phục hồi tinh thần từ chuyện Úc Tư Tư và Trương Lượng, bất thình lình cúi đầu đối diện với một người lùn nằm nhoài bên chân cậu ta, còn nhìn cậu ta nhếch miệng cười, cả người cậu ta đều nổi hết da gà: “Đệt!!! Cái tên này cười giống như Trinh Tử* vậy… Mày bò ra xa chút đi!”
*Trinh Tử 贞子 là Sadako
Vẻ mặt cậu ta như đưa đám, bỗng thốt ra một câu bằng tiếng địa phương.

Cậu ta kết luận nhân vật truyện cổ tích tuyệt đối không biết Trinh Tử là ai, cũng nghe không hiểu tiếng địa phương của cậu ta.

Đừng nhìn cậu ta nói ra lời hung ác như thế, nhưng thân thể lại cứng ngắc không dám nhúc nhích, vô cùng đáng thương mà nhìn về phía Đường Kỷ Chi.

Cậu ta không giống cái tên Đỗ Tử Khiêm vô dụng kia, chỉ cầu có thể nhận được vị một ít lòng thương của vị đại lão này… Cậu ta đã có thể sống tiếp.

Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hình ảnh khiến khóe miệng cậu ta run bần bật: Đường Kỷ Chi thế mà bế hai người lùn đang vây quanh cậu lên!
Không biết nguyên nhân gì mà bên người Lam Đồng không có người lùn nào đến cả, trên thực tế, Lam Đồng giống như tự thân mang theo lớp ngăn cách, phạm vi 1 mét quanh người không ai muốn tới gần.

“Vừa nãy tao muốn hỏi tụi mày, vớ tụi mày đội trên đầu là may dính vào đầu hả, gỡ ra được không.” Đường Kỷ Chi đưa tay lấy cái vớ trên đầu người lùn xuống, cúi đầu nhìn lại, cũng không phát hiện trên đỉnh đầu có vết chỉ khâu.


Đám người lùn: “…”
Bọn nó cũng có hơi mơ màng, lần đầu tiên gặp phải một vị khách thoạt nhìn có vẻ rất thích bọn nó.

Những vị khách trước đây mỗi lần nhìn thấy bọn nó đều phòng bị và sợ sệt, giống như sợ bọn nó làm ra chuyện tài trời gì đó không bằng.

Hai người lùn liếc mắt nhìn nhau, người lùn đội vớ màu cam mở miệng, giọng khàn khàn nói: “Không biết.”
Đường Kỷ Chi gật đầu, lại hỏi: “Bài này bọn mày hát rất hay, tên là gì thế?”
Những người khác: “…”
Cái bài hát đó âm u muốn chết, hay ở chỗ nào thế?!
“Không có tên, công chúa điện hạ dạy chúng tôi hát.”
Có lẽ là thấy Đường Kỷ Chi đồng ý nói chuyện với bọn nó, còn thích bọn nó đến vậy, thế là mấy người lùn đang vây quanh Lâu Vũ, Đỗ Tử Khiêm, Lưu Trung Nguyên đều chạy tới chỗ Đường Kỷ Chi hết.

Mặc dù người lùn không cao nhưng số lượng lại nhiều, bọn nó bám vào Đường Kỷ Chi như khỉ, nếu như lớn lên trông ngoan ngoãn đáng yêu thì cũng thôi, nhưng tướng mạo đám người lùn này thực sự không dám khen.

Lâu Vũ chết lặng kéo lưng áo ướt nhẹp mồ hôi lạnh, phát hiện Đỗ Tử Khiêm bên cạnh cũng làm động tác y chang cậu ta.

Hai người: “…”
Người lùn đội vớ xanh biếc giành nói trước: “Công chúa điện hạ lương thiện đáng yêu, cô ấy dạy chúng tôi rất nhiều thứ.”
Mặt Đường Kỷ Chi đều là bội phục: “Công chúa điện hạ xinh đẹp cao quý, không chỉ lên được phòng khách còn xuống được nhà bếp, thực sự là rất lợi hại.”
“Tất nhiên.” Một người lùn nhìn chằm chằm Đường Kỷ Chi, “Anh thích công chúa điện hạ ư?”
“Đương nhiên.” Đường Kỷ Chi gật đầu không chút do dự, sau khi gật xong thì cảm giác gò má nóng rực, cậu dừng lại, vừa quay đầu chợt đối diện với con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo đang lẳng lặng nhìn cậu, cặp mắt kia không có một chút tình cảm nào.

Giống như muốn nói: “Không phải cậu không thích sao?”
Đường Kỷ Chi: “…”
“Anh mới vừa nói anh tên là Tiểu Bạch.” Người lùn đội vớ màu đỏ nằm nhoài trên bả vai Đường Kỷ Chi, so sánh với người lùn khác thì trên mặt tên này không quá nhiều nếp nhăn, có vẻ trẻ hơn một chút, nhìn qua cũng không quá đáng sợ, “Nhân loại không phải có họ sao? Anh không có?”
Đường Kỷ Chi ứng đối như thường, cười đến mặt mày cong cong, ngoan ngoãn lại vô hại: “Công chúa điện hạ và cô bé quàng khăn đỏ tình như chị em, chúng tôi là khách của cô bé quàng khăn đỏ, như vậy cũng coi như là khách của công chúa điện hạ.

Nếu công chúa điện hạ mời chúng tôi đến nhà cô ấy làm khách, cứ phải giới thiệu dòng họ thì trông có vẻ quá xa lạ, đối mặt với công chúa điện hạ lương thiện, tôi sao có thể nhẫn tâm làm chuyện vô lễ như vậy đây.”
Đám người lùn: “…”
Nghe ra qua rất có đạo lý, nhưng lại cảm thấy sai sai chỗ nào đó, nhưng bọn nó lại không thể tìm ra cái sai sai đó ở đâu.

Đường Kỷ Chi không cho bọn nó cơ hội nghĩ sâu, tiếp tục đào hố: “Tụi mày vẫn luôn đi theo công chúa điện hạ sao?”
“Đúng rồi.”
“Nghe nói trước đây công chúa điện hạ bị mẹ kế đố kị, tẩm độc vào táo cho công chúa điện hạ ăn, làm hại công chúa điện hạ bị thương, là tụi mày cứu cô ấy sao.”
“Không phải.” Người lùn đội vớ màu hồng nói, “Công chúa điện hạ thông minh lanh lợi, Francesco làm sao tổn thương cô ấy được.”
“Có phải anh Đường đang thăm dò nguồn gốc của công chúa Bạch Tuyết không nhỉ?” Lâu Vũ nhìn một chút, bỗng nhiên nhìn ra chút đầu mối, cậu ta muốn tìm người thương lượng, Lưu Trung Nguyên không thể, thế là đành đi tìm Đỗ Tử Khiêm.

Đỗ Tử Khiêm mờ mịt: “Hả, phải không?”
Lâu Vũ: “…”
Lâu Vũ biết đến bây giờ bản thân cậu ta vẫn chưa được Đường Kỷ Chi xem thành người mình, nên rất cấp thiết muốn lập công để Đường Kỷ Chi nhìn thấy giá trị của cậu ta, có như vậy mới có thể bảo vệ bản thân.

Cậu ta bỗng nhớ tới cái chai nhốt con quái vật bị công chúa Bạch Tuyết ném cho một người lùn.

Vớ trên đầu tên người lùn kia là màu gì nhỉ?
Lâu Vũ dùng sức hồi tưởng, rốt cục nhớ tới cái kia tiểu ải nhân mang cái tất là màu tím.

Cậu ta đưa quét mắt qua đám người lùn chợt phát hiện một tên người lùn xấu nhất nhỏ gầy nhất vì tất cả bọn nó đều vây quanh Đường Kỷ Chi, nên cái tên nhỏ nhất này không chen vào được, luôn bị ép đứng bên ngoài cùng.

Lâu Vũ nói với Đỗ Tử Khiêm: “Đổi vị trí.”
Đỗ Tử Khiêm ngoan ngoãn đáp lại, sau khi đổi vị trí, Lâu Vũ đánh bạo lên tinh thần, sau khi làm chuẩn bị tâm lý xong thì chọt chọt người lùn kia.

Người lùn quay đầu lại, Lâu Vũ cố gắn để cho mình lộ ra ý cười thả lỏng ôn hòa như Đường Kỷ Chi, nhưng mà cậu ta làm sao cũng không thể khống chế sự hồi hộp của bản thân, bèn nhắm mắt nói: “Tao có một bí mật liên quan đến công chúa điện hạ, mày có muốn nghe không?”
Người lùn đội nón tím lập tức nhảy qua.

Khoé mắt Đường Kỷ Chi chú ý tới động tác củ Lâu Vũ, đuôi lông mày hơi nhíu, hai giây sau thì thu lại ánh mắt.

Thông qua lời nói xã giao với người lùn, cậu phát hiện một tình huống trái ngược hoàn toàn với truyện cổ gốc.

Bảy người lùn không cứu được công chúa Bạch Tuyết.

Trên thực tế, bọn nó là công chúa Bạch Tuyết tạo ra.

Nói một cách chính xác, bảy người lùn không phải người thật, mà là thụ tinh, cho nên mặt của bọn nó mới già như vỏ cây vậy.


Nói lời xã giao với người lùn nói dễ thì cũng dễ, nói khó thì cũng khó, bọn nó không phải đơn thuần cái gì cũng không hiểu, thậm chí có thể xem là khôn khéo.

Thế nhưng có một chuyện, bọn nó cực kỳ thích công chúa Bạch Tuyết.

Cho nên chỉ cần khen công chúa Bạch Tuyết liên tiếp, dùng công chúa Bạch Tuyết làm trung tâm hỏi bọn nó thì dễ lấy được tin tức hơn.

“Công chúa điện hạ lúc thường thích làm gì?”
“Nhiều lắm.” Đám người lùn đứa này tiếp lời đứa kia mà nói, tựa như chuyện công chúa Bạch Tuyết thích làm là chuyện thần thánh nhất thế gian.

Vấn đề sau mới là mục đích lớn nhất của Đường Kỷ Chi, hai tay cậu nắm giao nhau, thả nhẹ giọng nói: “Như vậy, công chúa điện hạ ghét thứ gì? Cô ấy có sợ gì không?”
“Sau khi chúng tao biết là có thể tránh, để không làm công chúa điện hạ mất vui.”
Đám người lùn dồn dập lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.

Mắt thấy ánh mắt người lùn đội vớ xanh sáng lên, có vẻ như đã có đáp án, lúc đang định nói ra khỏi miệng ——
“Có thật không, chị Bạch Tuyết tốt quá rồi!” Cô bé quàng khăn đỏ nâng một cái đĩa chạy đến, công chúa Bạch Tuyết đi theo phía sau cũng cầm một cái đĩa, bên trong là rau quả đã rửa sạch sẽ.

Công chúa Bạch Tuyết đặt đĩa đựng trái cây lên trên khay trà, nói với đám người lùn: “Đi chơi đi, không cần đợi ở đây.”
Đám người lùn nghe lời rời đi.

Tim Lâu Vũ đập như trống.

Cậu ta lừa người lùn đội vớ tím kia lại đây, vắt hết óc viện ra bí mật liên quan với công chúa Bạch Tuyết, trong tay cũng không nhàn rỗi, rốt cục trong thời khắc công chúa Bạch Tuyết đi ra kia thì trộm được cái chai cũ cất trong túi của người lùn.

Cậu ta siết chặt cái chai, bị miệng chai cộm đến đau đớn.

Không biết có phải ảo giác hay không, cậu ta luôn cảm thấy lúc công chúa Bạch Tuyết đặt đĩa trái cây xuống thì có liếc nhìn cậu ta một cái.

Tuy rằng ban đầu bị vẻ đẹp của công chúa Bạch Tuyết làm chấn động, nhưng bây giờ việc quan hệ tính mạng mình, đối phương dù có đẹp thế nào cậu ta làm sao cũng không có hứng nổi.

Cậu ta muốn lập tức đưa cái chai này cho Đường Kỷ Chi.

Đường đại lão trước đó mượn cái chai từ công chúa Bạch Tuyết, điều này cho thấy cái chai này có chỗ dùng đến, bây giờ cậu ta trộm được cái chai, Đường đại lão nhất định sẽ ký cho cậu ta công lao.

Cậu ta ở trong lòng cổ vũ tiếp sức cho bản thân, tùy ý mồ hôi lạnh lần thứ hai thấm ướt phía sau lưng áo.

“Ba ơi, chị Bạch Tuyết hứa với con sẽ giải nguyền rủa cho con chim kia.” Cô bé quàng khăn đỏ không nén được tâm sự, vui mừng báo cho Đường Kỷ Chi tin tức tốt này.

Vừa nãy trong nhà bếp, cô nhóc trực tiếp xin công chúa Bạch Tuyết giúp Chu Tước giải nguyền rủa, công chúa Bạch Tuyết hỏi cô nhóc tại sao phải giúp một vị khách.

Đối với các cô mà nói, khách tới đây là thức ăn, là con mồi, là đồ chơi.

“Bởi vì anh ấy là ba của em.” Cô gái nhỏ có chút sốt sắng, cũng có chút cảnh giác, “Chị Bạch Tuyết, ba của em rất tốt.”
Công chúa Bạch Tuyết nhìn cô nhóc, sau một lát thì nhẹ nhàng hỏi: “Cô bé quàng khăn đỏ, tại sao em lại muốn nhận một người ngoại lai là ba?”
“Chơi vui mà.” Cô bé quàng khăn đỏ dời tầm mắt, “Hơn nữa em thích anh ấy.”
“Chị cũng thích anh ta.” Công chúa Bạch Tuyết mỉm cười, đoạn đặt tay lên đầu cô nhóc xoa xoa, sau một lát mới nói, “Chị đáp ứng em sẽ giải nguyền rủa cho thú cưng của anh ta.”

Vì vậy cô bé quàng khăn đỏ vui vẻ vọt ra.

Trước khi tới cô nhóc cho là công chúa Bạch Tuyết sẽ không đáp ứng giải nguyền rủa, đã làm tốt chuẩn bị, không ngờ tới công chúa Bạch Tuyết sẽ đáp ứng.

Dự cảm không tốt tập kích trong lòng, Đường Kỷ Chi khẽ cau mày.

“Ba ơi?” Cô bé quàng khăn đỏ nhìn Đường Kỷ Chi đầy khó hiểu, tại sao ba không vui vậy.

Giải nguyền rủa cho con chim thúi kia, không chọc chị Bạch Tuyết tức giận, sau đó ba dẫn theo cô nhóc rời khỏi thế giới này, từ nay về sau cô nhóc liền tự do, thật tốt!
Đường Kỷ Chi không nói gì, ánh mắt công chúa Bạch Tuyết trong trẻo, có chút áy náy: “Ngài Tiểu Bạch, xin lỗi, ngày hôm qua tôi nhận thú cưng của anh từ tay mẹ tôi lại quên mất kiểm tra, không nghĩ tới bà ấy lại hạ nguyền rủa lên người thú cưng của anh.”
“Bây giờ anh lấy thú cưng của anh ra, tôi sẽ giúp nó giải nguyền rủa.”
Công chúa Bạch Tuyết cười đến thánh khiết dịu dàng, chỉ còn chưa có phát sáng ở phía sau thôi, không cảm giác được bất kỳ ác ý trên người cô.

Ánh mắt Đường Kỷ Chi dần sâu thẳm, tóc gáy đều dựng lên hết.

Cậu hiểu rõ—— Từ đầu đến cuối, thứ công chúa Bạch Tuyết nhìn chằm chằm không phải cậu, mà là bản vẽ thần kỳ của cậu.
— Hết chương 12.