Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 38: Quyển 2 - Chương 7






Quyển 2: Truyện cổ Grimm
Chương 07
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Đường Kỷ Chi từng vì vẽ một bức tranh có liên quan đến trẻ con mà cố ý dành thời gian ra để đi tiếp xúc gặp gỡ với đám trẻ.

Cậu đã đến thăm không ít nhà trẻ, trại mồ côi.

Sau khi bức tranh hoàn thành thì được một nhà sưu tầm ra giá cao mua về, Đường Kỷ Chi trích một nửa số tiền cho viện mồ côi cậu từng đến thăm.

—— Trại mồ côi cậu từng đến có điều kiện không tốt lắm, mặc dù bọn nhỏ không lo việc ăn mặc, nhưng thiết bị dụng cụ giải trí lại ít đến đáng thương.

Cũng vì đoạn trải nghiệm thực tế này khiến cậu rất thích trẻ con, suốt đoạn thời gian ấy có một người bạn đã kết hôn bằng còn chọc cậu, nói cậu thích con nít như thế thì tự sinh một đứa để chơi đi.

Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu thích con nít không có nghĩa là thích nuôi tụi nó.

Hơn nữa, cậu cũng không có thiên phú dỗ trẻ con.

Sở dĩ thích là vì mấy đứa cậu gặp được đều giống như thiên sứ nhỏ.

Đương nhiên cậu cũng đã gặp qua đám gấu con, nhưng không sao, những bạn nhỏ khác có thể tự mình giải quyết.

Cho nên trước mắt mà nói, cô bé quàng khăn đỏ là đứa bé đầu tiên khóc đến thương tâm như thế mà cậu gặp phải, giống như chịu oan ức thấu trời, khiến Đường Kỷ Chi tay chân luống cuống.

—— Mấy bạn nhỏ cậu từng gặp lúc khóc đều nhỏ giọng, hoặc là tự mình lén lau nước mắt thôi.

Người lớn khóc, đánh một cái là xong.

Con nít khóc thành như thế, nên làm gì đây?
Đường Kỷ Chi theo bản năng nhìn sang Lam Đồng, người sau cau chặt mày, con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo tràn đầy ý không kiên nhẫn —— Bị tiếng khóc chọc cho phiền.

"..."
Không hi vọng được vào con của mình rồi, Đường Kỷ Chi đau đầu ngồi xổm xuống, cố ý nghiêm mặt: "Đừng khóc."
Cô bé quàng khăn đỏ oán hận nhìn cậu chằm chằm, tiếng khóc càng ngày càng lớn, trong đầu Đường Kỷ Chi bỗng vụt qua sáng kiến, cậu tung ra đòn sát thủ: "Lỡ như sói xám đang ở gần đây, để nó nhìn thấy em khóc hu hu thế này, chẳng phải là..."
Không đợi cậu nói xong, tiếng khóc của cô bé quàng khăn đỏ chợt im bặt, nhưng mà vừa nãy khóc quá dữ nên dù ngừng khóc thì vẫn không nhịn được mà nghẹn ngào.

"Nó, nó...!Dám!" Cô nhóc thút thít, con mắt đỏ hoe, lần này thuần túy chỉ do khóc nên mắt mới đỏ, "Em ăn nó!"
Đường Kỷ Chi thở phào nhẹ nhõm.

Cô bé quàng khăn đỏ giãy dụa, lửa giận trong đôi mắt như thành thực chất: "Anh buông em ra!"
"Vậy em nói cho anh biết tại sao vừa nãy mắt em lại là màu đen?" Đường Kỷ Chi rất xác định, nếu như cậu không xuống tay trước, cô bé quàng khăn đỏ mắt đen kia sẽ không chút do dự ra tay với họ.


Hơn nữa, một khi cô nhóc ra tay trước, kết quả sẽ khác.

Hơi thở hắc ám toát ra từ trên người cô nhóc quá mức xâu xa và cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng mà lúc này con mắt của cô nhóc đã khôi phục bình thường, hơi thở cũng trở về như trước, ít nhất cô bé quàng khăn đỏ hiện tại chẳng hề nguy hiểm.

Đôi mắt ướt nhẹp của cô bé quàng khăn đỏ lóe lóe, tiếp đó rống to: "Tại sao em phải nói cho tên khốn nạn anh biết chứ?"
Đường Kỷ Chi tiếc nuối: "Em không nói thì anh chỉ có thể tiếp tục trói em."
"Anh!" Cô bé quàng khăn đỏ giận dữ, cố tình lại không thể bất chấp tất cả lăn lộn khóc lóc om sòm—— Lỡ như như giống như Đường Kỷ Chi nói, sói xám nhìn thấy hành động này của cô nhóc thì không phải là mất mặt lắm sao?
Cô nhóc tuyệt đối không cho phép một con sói ngu cười nhạo mình.

"Có thứ gì đó." Lam Đồng bỗng nhiên nhìn sang hướng Đằng Xà rời đi, "Biến mất rồi."
Đường Kỷ Chi không để ý tới cô bé quàng khăn đỏ nữa, cậu bảo Dây Leo Quỷ trói cô bé quàng khăn đỏ lại ngoài nhà gỗ, sau đó cùng Lam Đồng đi về phía trước.

"Bên kia không phải lãnh địa của em, các anh là khách của em, không nhận được lời mời của chủ nhân lãnh địa, kẻ tự tiện xông vào phải chết." Mắt thấy bọn họ đi về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô bé quàng khăn đỏ nhăn lại, quai hàm phình lên.

Kết quả phát hiện sau khi mình nói xong, Đường Kỷ Chi cũng không quay đầu lại.

Cô bé quàng khăn đỏ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đoạn quay sang nói với Dây Leo Quỷ: "Vừa nãy ta nghe thấy mi nói chuyện, mi tốt nhất buông ta ra, không thì mi sẽ hối hận."
Mặc dù Dây Leo Quỷ có hơi thất vọng vì không thể đi với ba nhưng tụi nó vẫn rất vui vẻ vì được giao nhiệm vụ.

Khi nghe thấy lời cô bé quàng khăn đỏ, một lát sau:
"Cô ta hình như đang nói chuyện với tụi mình."
"Không phải đâu, mi nghe lầm."
"Vừa nãy ba gọi cô ta là công chúa nhỏ, tui không thích cô ta xíu nào."
"Tui cũng không thích cô ta."
"Không để ý tới cô ta."
Cô bé quàng khăn đỏ nghe hết những lời này, cô nhóc tức đến nổ phổi: "Đám người ngoại lai ngu xuẩn này, cả người thối gần chết, ta nhắc nhở bọn mi..."
Dây leo bị cô bé quàng khăn đỏ cắn một cái kia lần thứ hai chặn miệng của cô nhóc, lần này nó học khôn, biến dây leo lớn hơn một chút.

Như vậy, coi như cô bé quàng khăn đỏ muốn cắn nó cũng không cắn nổi.

*
Có con đom đóm chiếu sáng nên trong biển hoa không quá tối, Đường Kỷ Chi và Lam Đồng đi dọc theo phương hướng Đằng Xà biến mất, đi một lúc người trước bỗng nhiên dừng lại, khom lưng nhìn xuống mặt đất.

Vì ánh sáng có hạn nên nhìn không rõ lắm, nhưng có thể thấy phần rễ mấy đóa hoa bị thân rắn đè qua hình như hiện ra màu đỏ sậm bất thường.

Cùng với mùi đất, cậu còn ngửi thấy một mùi rất kỳ lạ, không nói rõ được là mùi gì, nếu không phải phạm vi hoa Đằng Xà đè ép quá lớn, Đường Kỷ Chi cũng không có cách nào phát hiện mùi khác thường lẫn trong không khí tràn ngập hương hoa này.

"Lãnh địa mà vừa rồi cô bé quàng khăn đỏ nói, " Đường Kỷ Chi ngồi dậy, "Lẽ nào mỗi một truyện cổ tích đều có một phần lãnh địa riêng sao?"
Lam Đồng không biết truyện cổ Grimm nên không có cách nào đáp lại.

Truyện cổ Grimm có tổng cộng bao nhiêu truyện?

Đường Kỷ Chi không rõ lắm, nhưng chắc chắn là không ít.

Trong mấy chuyện nổi tiếng như Cô bé quàng khăn đỏ Cô bé lọ lem Công chúa Bạch Tuyết Hoàng tử ếch, bây giờ đã có cô bé quàng khăn đỏ và cô bé lọ lem Cinderella ra trận...!Nhà gỗ đằng xa, Đường Kỷ Chi đếm thử lại không đếm hết.

Thoạt nhìn chỉ có mấy căn, nhưng lúc cậu bắt đầu đếm thì dù đếm như thế cũng không đếm hết.

Suy đoán theo phương hướng này, cậu không cảm ứng được Chu Tước là vì Chu Tước đã tiến vào lãnh địa của người khác?
Đường Kỷ Chi cau mày, chuyện cậu lo lắng cho Chu Tước là lo không biết nó đối mặt với tình huống thế nào, nhưng đối với năng lực tự vệ của Chu Tước cậu vẫn rất tự tin.

Tốt xấu gì cũng là thần thú.

Về phần Đằng Xà và Qua Qua, Đường Kỷ Chi thông qua bản vẽ truyền lệnh cho bọn nó đứng chờ tại chỗ.

"Chờ một chút." Lúc họ chuẩn bị đi về phía trước, phía sau truyền đến một giọng nói, đồng thời một vệt sáng cũng chiếu đến.

"Ừm, là tôi." Đỗ Tử Khiêm cả đầu đều là mồ hôi lạnh, trong tay cầm hai cái đèn pin cầm tay, đôi mắt cậu ta tràn ngập sợ hãi.

Có trời mới biết lúc cậu ta ra khỏi nhà gỗ, nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ bị Dây Leo Quỷ buộc lại không thể động đậy, lòng cậu ta cảm thấy kinh khủng đến mức nào.

Đường Kỷ Chi lộ vẻ kinh ngạc: "Cậu đây là...?"
Lá gan Đỗ Tử Khiêm ước chừng chỉ lớn như lỗ kim, lại dám cầm đèn pin chạy đến đây, thực sự có chút ngoài dự liệu của Đường Kỷ Chi.

"Tôi..." Đỗ Tử Khiêm nuốt nước miếng, từ từ bình ổn hơi thở, "Tôi có thể đi cùng anh không?"
Đường Kỷ Chi: "???"
Làn đạn bị tình cảnh này làm bùng nổ:
【 Ha ha ha ha ông đây khổ lắm mới ngưng cười được, giờ lại cười muốn điên, đây là ôm đùi bự đó ha.


【 Tuyệt đối là vừa ý sự hung hãn của Đường Đường nên mới tới ôm đùi bự đó.


【 Anh em, ánh mắt cậu tốt lắm, ôm đúng người rồi.


【 Chúc mừng Đường Kỷ Chi thu được một tiểu đệ.


【 Lúc đầu thấy Đỗ Tử Khiêm tui còn tưởng rằng cậu ta sẽ chết trong vòng một nốt nhạc chứ, nhưng rất thông minh, thế mà còn biết đi ôm đùi Đường Kỷ Chi.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cái mạng này nhất định có thể bảo vệ.



【 Mặc dù nói như thế, nhưng thu một tiểu đệ, lúc gặp phải nguy hiểm còn có thể đẩy ra chịu tội thay nhá.


...!
Đỗ Tử Khiêm không biết Đường Kỷ Chi là ai, cũng không rõ cậu có năng lực gì, càng không hiểu tại sao tối rồi mà cậu còn ra ngoài —— Cô bé quàng khăn đỏ từng nói, buổi tối tuyệt đối không thể ra khỏi nhà gỗ.

Nhưng mà, một loại trực giác kinh người nào đó thuộc về người nhát gan thúc đẩy cậu ta đuổi theo đến đây.

Cậu ta không muốn ở cùng mấy người Lưu Trung Nguyên, cũng tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, muốn bình an sống sót thì nhất định phải dựa vào người khác, mà người này bây giờ Đường Kỷ Chi đã trở thành lựa chọn của cậu ta.

Không thấy người mới Lam Đồng cũng chọn Đường Kỷ Chi à.

Mặc dù Đường Kỷ Chi mới tới không lâu, nhưng từ khả năng dao động cô bé quàng khăn đỏ, đồng thời đối mặt với côbé quàng khăn đỏ tức giận level max cũng không sợ, suy ra cậu tuyệt đối mạnh hơn Lưu Trung Nguyên – người mỗi lần gặp đều bị cô bé quàng khăn đỏ dọa sợ đến run lẩy bẩy.

Cậu ta chỉ có thể đánh cược.

Sau khi đánh cược xong, cũng muốn dâng lên thành ý và tỏ rõ giá trị của mình —— Chạy đến đưa đèn pin cầm tay chính là thành ý của cậu ta.

Đỗ Tử Khiêm cẩn thận từng li từng tí một đưa đèn pin cầm tay lên, cán cầm của đèn pin bị mồ hôi lạnh của cậu ta dây ra ướt nhẹp.

"Cám ơn." Đường Kỷ Chi nhận lấy, cậu suy nghĩ một chút đoạn nói, "Bây giờ tôi có việc muốn đi về phía trước, như vậy đi, cậu ở lại trước cửa trông chừng cô bé quàng khăn đỏ đi."
Đỗ Tử Khiêm: "..."
"Tôi, tôi có thể đi cùng các anh không?" Cậu ta tình nguyện đi với Đường Kỷ Chi về nơi nguy hiểm phía trước, cũng không muốn đi "trông" cô bé quàng khăn đỏ.

Về phần nhà gỗ ——
"Trong phòng hình như có thứ gì đó, bên trong cũng không an toàn." Đỗ Tử Khiêm gấp đến sắp khóc, cậu ta nhìn Đường Kỷ Chi đầy khẩn cầu, "Tôi sẽ rất yên tĩnh, xin, xin đó...!Hơn nữa, hơn nữa thêm một người thêm một phần lực, có, có nhu cầu gì cần tôi hỗ trợ, tôi nhất định sẽ làm."
Thấy cậu ta kiên trì như vậy, Đường Kỷ Chi gật đầu đáp ứng.

Cậu và Lam Đồng đều mới đến, mặc dù Đỗ Tử Khiêm chỉ vừa đến một tuần, nhưng thông tin cậu ta biết chắc chắn nhiều hơn họ, dẫn theo cậu ta có lẽ có chỗ dùng.

Bốn phía yên tĩnh chỉ có tiếng động phát ra khi họ giẫm lên hoa, Lam Đồng đi trước nhất, Đường Kỷ Chi đi ở giữa, cậu hỏi Đỗ Tử Khiêm ở phía sau: "Đám nhà gỗ kia đến tối mới xuất hiện sao?"
"Đúng thế." Đỗ Tử Khiêm nói, "Lúc trời tối là xuất hiện, hừng đông thì biến mất."
"Biết ai ở bên trong không?"
Đỗ Tử Khiêm lắc đầu.

"Đến buổi tối, cô bé quàng khăn đỏ không cho phép chúng tôi ra ngoài, tôi cũng chưa từng ra ngoài.

Có khi ban ngày cô bé quàng khăn đỏ sẽ bảo chúng tôi ra cửa hái hoa cho cô ta, lúc cô ta không đưa ra nhiệm vụ thì chúng tôi cứ thế đợi trong phòng."
"Tại sao các cậu lại sợ cô bé như thế?"
Đỗ Tử Khiêm do dự một chút, nghĩ đến chuyện tự mình lựa chọn dựa vào Đường Kỷ Chi, nên đem toàn bộ tin tức biết được nói ra.

Cậu ta nói: "Bởi vì, bởi vì cứ cách ba ngày sẽ có một vị khách biến mất.

Còn nữa, nếu như ai chọc cô bé quàng khăn đỏ tức giận thì cô ta sẽ ném người đó cho sói xám."
Nói một lúc, Đỗ Tử Khiêm khóc lên: "Tôi và bạn thân của tôi cùng đến, cậu ấy, cậu ấy vì chọc giận cô bé quàng khăn đỏ nên cô bé quàng khăn đỏ liền ném cậu ấy cho sói xám, tôi trơ mắt nhìn sói xám tha cậu ấy đi."
"Khi tôi đến, phòng ngủ đều ở đầy." Đỗ Tử Khiêm hít sâu một cái, ngừng khóc, "Trước khi anh và Lam Đồng tới, chỉ trong một tuần đã chết đến năm mạng người.

Lưu Trung Nguyên nói, chỉ cần tôi để gã dẫn đầu, nghe theo lời gã chỉ huy thì tôi sẽ không phải người biến mất kia."
Đường Kỷ Chi thốt lên: "Sở dĩ các cậu nhiệt tình với tôi như vậy là vì xếp tôi vào danh sách biến mất?"

Đỗ Tử Khiêm khó khăn gật đầu, sau đó cậu ta cảm giác được một đôi mắt lạnh lẽo dán lên người cậu ta, sự lãnh lẽo kia gần như thấm đẫm đến tận xương tủy.

Cậu ta cẩn thận ngẩng đầu, phát hiện Lam Đồng đi ở trước nhất đã ngừng lại, đang nhìn chằm chằm cậu ta.

Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, Đỗ Tử Khiêm đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Đường Kỷ Chi ho khan một tiếng, chọt chọt eo Lam Đồng: "Đi thôi."
Lam Đồng: "Ngứa."
Đường Kỷ Chi yên lặng thu tay về.

Đỗ Tử Khiêm: "..."
Lặng lẽ thở phào một hơi, cậu ta quyết định sẽ cách xa Lam Đồng một chút.

Nhưng mà nỗi sợ này còn chưa qua đi, đèn pin trong tay Đỗ Tử Khiêm bỗng nhoáng lên, đột nhiên rọi sáng một cái đầu to dữ tợn.

Cậu ta hú lên một tiếng đầy quái dị, tay run một cái, đèn pin cầm tay rơi xuống đất, nện lên chân mình, đau nhức truyền đến.

Cậu ta bỗng nghe thấy một loại tiếng động cực kỳ kinh khủng, tựa như có thứ gì đó đang bò trên đất, phát ra tiếng "xạt xạt", ngay sau đó giữa bầu trời đom đóm lấp lánh, xuất hiện hai cái "đèn" lớn màu vàng.

"Chủ nhân." Đằng Xà rầu rĩ nói, "Nơi này không ổn."
Qua Qua đứng trên phần thịt nhô ra trên đầu rắn đón gió bay phất phới, giọng nói tinh tế tràn ngập đau lòng: "Hu hu...!Chủ nhân, đất nơi này rất xấu, hạt giống của em trồng xuống đều bị ăn mất, một hạt cũng không chừa lại."
"Nhưng mà Chu Mỹ Lệ lợi hại như thế, nó chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, chủ nhân anh đừng lo lắng nha." Qua Qua tri kỷ an ủi.

"Ôi chao? Chủ nhân, cái người kia hình như hôn mê rùi." Qua Qua đứng trên cao đánh giá.

Đường Kỷ Chi quay đầu lại, Đỗ Tử Khiêm mềm nhũn ngã xuống đất, thân thể run cầm cập, nhưng không ngất đi, chỉ là bị doạ mềm chân mà thôi.

Cậu mới vừa định nói chuyện, đồng tử đột nhiên co rụt lại: "Đứng lên!"
Thân thể mềm nhũn vì bị Đằng Xà doạ của Đỗ Tử Khiêm vẫn bị Đường Kỷ Chi hét ra mấy phần sức lực, cậu ta chống đất nhảy lên.

Đường Kỷ Chi: "Vừa nãy có phải hoa động?"
Đỗ Tử Khiêm run cầm cập: "Tôi, tôi không biết."
Đường Kỷ Chi: "Không hỏi cậu."
Vì vậy Đỗ Tử Khiêm càng run hơn.

"Chủ nhân, em không thấy rõ." Qua Qua đáp xuống khỏi đầu Đằng Xà, đạp hoa muốn nhảy lên người Đường Kỷ Chi, nó đột nhiên rít gào, cả mầm đậu đều bị vùi xuống đất.

Một giây sau, hai cái lá cây của nó bị nâng lên —— Lam Đồng không biết lúc nào đã ngồi xổm xuống, bên trong hai ngón tay thon dài đẹp đẽ kẹp lấy lá của mầm đậu.

"Qua Qua." Đằng Xà sợ hãi, lập tức bò tới.

Lam Đồng ghét bỏ ném mầm đậu bị dọa cho phát sợ về Đằng Xà, anh đưa tay ra kéo Đường Kỷ Chi, đoạn nói: "Không phải hoa động, là đất đang di chuyển."
Có lẽ là để đáp lại lời anh, hoa xung quanh đột nhiên lún xuống, bùn đất xoay tròn nứt ra, tiếng vang ầm ầm khiến người ta sởn cả tóc gáy bỗng vang lên, mấy giây sau, một cái quan tài đen kịt nhô lên từ trong đất.

"Khách tự động đưa tới cửa, tôi rất thích." Giọng nói thô kệch khàn khàn vang lên trong đêm đen càng có vẻ âm u hơn, khó có thể nghe ra là nam hay nữ.

Đường Kỷ Chi liếc nhìn rồi cao giọng hô: "Đại Hoàng, đè quan tài lại."
Quan tài: "???"
--- Hết chương 07.