Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 1: Quyển 1 -






Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 01
????????
Phía trên tảng đá phủ đầy rêu xanh ẩm ướt, chúng uốn lượn nối tiếp nhau tạo thành một mảnh xanh thẫm.

Mà trên mảnh xanh thẫm này, có một người đang nằm.

Đám dây leo tụ tập bên cạnh phát ra tiếng sột soạt, chợt động như chim tung cánh— — Một thứ tròn tròn lớn như con thiêu thân bay vèo ra ngoài.

Một giây sau, một sợi dây leo to như cánh tay trẻ con duỗi ra từ bên trong, chầm chậm thăm dò tới gần người đang nằm trên thảm rêu.

"Tên nhân loại này lớn lên da thịt non mềm, ăn vào chắc chắn rất ngon."
"Đã lâu rồi chưa từng thấy qua nhân loại chất lượng tốt như thế."
"Mau lôi anh ta vào đây!"
"Đói quá đi!"
Đám dây leo kia quấn lấy nhau thảo luận ầm trời, âm thanh lanh lảnh phát ra chui vào trong tai Đường Kỷ Chi.

Mắt thấy sắp chạm vào cậu, đám dây leo hưng phấn bắt đầu run rẩy, chợt bị một cái tay thon dài, xinh đẹp nắm lấy, sau đó ném mạnh qua một bên.

"A ——!"
Người đang nằm xoay người ngồi dậy, dây leo thét lên kinh hoảng rồi lùi về sau, trong chớp mắt biến mất sạch sành sanh.

Mà ở chỗ chúng nó biến mất, có để lại hai thứ.

Đường Kỷ Chi mờ mịt chớp mắt một cái, cậu đứng lên, quan sát hoàn cảnh trước mắt.

Phía trước truyền đến tiếng nước biển đánh vào bờ, trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng ẩm ướt đặc trưng của biển.

Xa xa là rừng cây cao chót vót mênh mông vô bờ, tán rộng như mây.

Mặt trời trên đỉnh đầu chói chang, chiếu lên trên người mang đến cảm giác nóng rực mà ấm áp.

Cậu giơ tay lên, lòng bàn tay có dấu vết nhợt nhạt, còn có một ít lá khô mảnh vụn, đó là thứ dây leo để lại.

Cậu hình như đang ở trên một cái đảo.

Nếu như ký ức không có vấn đề gì thì cậu hẳn phải ở thư phòng trong nhà, đang vội vàng hoàn thành một bức tranh do một vị thương gia giàu có chi một khoản kếch xù mướn cậu vẽ.

Đường Kỷ Chi là hoạ sĩ, từ trước đến giờ luôn có suy nghĩ không cần nhiều tiền, chỉ cần đủ là được.

Bình thường nửa năm cậu mới nhận một đơn, thời gian khác thì đi đây đi đó nhìn ngắm một chút, còn không thì ở lì trong nhà tắm nắng.

Bạn bè đều nói cậu thuộc tính con rùa.

Một tháng trước, vị thương nhân giàu có kia giao một số tiền đặt cọc đắt đỏ muốn cậu vẽ một người cá giống đực đang đắm mình giữa biển cả.

Hắn chỉ nói ra yêu cầu, còn những thứ khác đều để Đường Kỷ Chi tự tưởng tượng.


Đường Kỷ Chi nhận tiền xong, cả người vẫn luôn lười biếng, mãi cho đến khi trợ lý người ta uyển chuyển thúc giục, cậu mới bắt đầu bắt tay vào vẽ.

Cậu nhớ bức hoạ kia thiếu chút nữa đã tới phần kết, nhưng bản thân lại không có linh cảm, vì vậy cậu đứng dậy xuống nhà bếp rót cho mình cốc nước vừa uống vừa từ từ suy nghĩ.

Bỗng nhiên dưới chân trượt một cái, những việc sau đó cậu chẳng còn biết gì nữa.

Trước khi mất đi ý thức, chuyện cậu nghĩ chính là: Nước trong tay có đổ vào người hay không?
Kết quả khi mở mắt lại đến nơi này.

Đường Kỷ Chi thuộc tính con rùa nên cậu làm cái gì cũng chậm rì rì, đến suy nghĩ cũng khá chậm.

Cậu nhìn sang phía dây leo biến mất, suy nghĩ một chút.

Dây leo biết cử động, với cả giọng nói vừa nghe trong bóng tối, nói không chừng là do chính dây leo phát ra.

Xem ra nơi này có vẻ khác biệt đấy.

【 Keng! Kênh livestream game sinh tồn đã mở, chúc mừng ngài trở thành người chơi thứ 136475.


【 Bây giờ ngài đang ở trên [Hoang đảo Ma Vật], xin dùng trí thông minh và hai bàn tay của ngài để bình an tiếp tục sinh sống.


Trước mặt Đường Kỷ Chi hiện lên một cái màn hình giả lập tương tự như của streamer, rất nhiều mục tùy chọn đều là màu xám, ngược lại làn đạn có trôi ra mấy cái:
【 Nhá, không chỉ có người chơi mới, mà còn có chủ đề mới? 】
【 Người mới này trông đẹp trai đấy.


【 Đẹp trai thì có tác dụng chó gì, nhìn cái thân thể yếu như con gà này sợ là đến một ngày cũng sống không nổi.


【 Hay là đi xem người chơi cũ đi, chỗ đó kích thích hơn.


Đi hết, trống không một mảnh.

Người đang quan sát vẻn vẹn một số 0 tròn trĩnh.

Đường Kỷ Chi nâng quai hàm suy nghĩ một chốc, sau đó cho ra kết luận: Cậu xuyên không, xuyên thành người chơi trong một trò chơi sinh tồn, mà trò chơi này luôn phát sóng trực tiếp cho người khác xem.

Nói cách khác, mặc kệ cậu làm cái gì, đều có người nhìn thấy?
Nhìn xuống bảng phát sóng trực tiếp, cậu tìm thấy một cái mục xoay ống kính, lại không có nút close.

Mặc dù hơi kỳ lạ, nhưng Đường Kỷ Chi rất nhanh đã ném ra sau đầu, dù sao cũng không ai muốn xem cậu.

Cậu chạm vào nút lệnh thu nhỏ, màn hình biến mất.

Bốn chữ "Hoang đảo Ma Vật", tên như ý nghĩa, trên cái đảo này có rất nhiều thứ kỳ quái, ví dụ như dây leo vừa nãy rít gào chạy đi mất dạng.


"Anh ta thế mà không sợ tụi mình!"
"Anh ta ném tui á! Tui đau quá à!"
"Tui ghét anh ta!"
Trong đầu lại xuất hiện những thanh âm này, Đường Kỷ Chi đưa mắt nhìn sang chỗ phát ra, liền thấy bên trong đống đất xa mấy mét hình như có mấy cọng dây leo nóng lòng muốn thử mà duỗi ra.

—— Đám dây leo kia sở dĩ biến mất nhanh như vậy là vì chúng nó có thể trốn xuống đất.

"Dây leo nhỏ, ra đây chúng ta trò chuyện.

Vừa nãy là tao không đúng, yên tâm, lần này tao tuyệt đối không ném mày đi nữa." Đường Kỷ Chi đi về phía trước hai bước, dịu dàng mở miệng.

Cậu vừa nói chuyện, mấy cọng dây leo kia vèo vèo chui xuống đất, đến âm thanh cũng im bặt.

Đường Kỷ Chi: "..."
Cái thứ nhát gan này cũng xem là ma vật?
Dụ dỗ dây leo thất bại Đường Kỷ Chi cũng không thất vọng, cậu không vội, cậu còn rất nhiều thời gian.

Chỗ dây leo biến mất lộ ra hai thứ, một cây bút và một quyển sổ ghi chép màu đen, Đường Kỷ Chi khom lưng nhặt lên.

Bút là loại bút chì bình thường, vỏ ngoài sổ ghi chép không biết dùng vật liệu gì làm thành, sờ lên có chút lạnh lẽo như chất lỏng.

Cậu mở quyển sổ ra, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng ma sát mặt giấy, chỉ một động tác đơn giản cậu đã biết đây là bản vẽ chuyên môn dùng để vẽ tranh.

Có bút có bản vẽ, tâm tư không quá thoải mái lúc mở mắt nhìn thấy thế giới xa lạ nhất thời khoan khoái hơn một chút.

Đường Kỷ Chi không thích suy nghĩ mọi chuyện theo hướng phức tạp, cậu là hoạ sĩ gặp sao yên vậy, nếu đã xuyên vào bên trong trò chơi sinh tồn này, vậy cậu nên hưởng thụ khoảng thời gian còn sống sót.

Về phần có thể sống bao lâu, tùy duyên vậy.

Nếu quên hệ thống đi thì cảnh sắc trên hoang đảo ma vật này cũng rất đẹp.

Ngoài khơi phía dưới vách đá hiện ra một màu xanh nhạt như mộng như ảo, đó là một vẻ đẹp trong veo kỳ ảo, rồi lại mang theo hơi thở mỹ lệ, đẹp đến mức khiến người ta chấn động.

Linh quang lóe lên, Đường Kỷ Chi biết bức hoạ kia của cậu nên kết thúc thế nào rồi!
Đáng tiếc, không trở về được.

Trong mắt Đường Kỷ Chi xẹt qua tiếc nuối nhợt nhạt, thứ gọi là linh cảm này chỉ trong nháy mắt, coi như bây giờ lại để cậu vẽ một người cá mới thì cậu cũng vẽ không ra cảm giác ban đầu được.

Cậu khép bản vẽ lại, bỏ vào túi áo ngủ.

Quần áo trên người cậu là bộ áo ngủ ở nhà kia, túi rất lớn.

Ngoại trừ tiếng sóng biển, xung quanh lại không có tiếng động nào khác, hoàn cảnh quá mức yên tĩnh khiến Đường Kỷ Chi cau mày.

Cậu tìm một nơi khô ráo rồi ngồi xếp bằng, cong ngón tay gõ nhẹ mặt đất: "Dây leo nhỏ, ra đây trò chuyện nào."
Sau một lát, có tiếng nói đáp lại cậu: "Anh cho tui ăn anh thì tui ra liền."

Đường Kỷ Chi khéo léo nói sang chuyện khác: "Như vậy đi, tao kể chuyện xưa cho mày nghe nhé."
"Tui mới không thèm nghe!"
Mấy giây sau, giọng nói lanh lảnh lại mang chút hiếu kỳ vang lên: "...!Anh kể trước đi, kể nghe thử xem."
Đường Kỷ Chi hơi nhếch miệng, có lẽ vì cậu là hoạ sĩ, tính tình cũng chậm chạp nên trên người cậu có một loại lực hòa hợp khá quỷ dị.

Động vật thích thân cận cậu, không gói gọn trong loại hình động vật nào.

Lúc đi vườn thú, hay đến triển lãm, động vật giữa đài đều sẽ tự động tới gần cậu.

Từng có một lần cùng bạn bè đi Thủy Cung, thiếu chút nữa đã gây nên náo động.

—— Bởi vì tất cả các loài cá đều lội tới chỗ Đường Kỷ Chi, tụ lại thành một đám lớn, cực kỳ đồ sộ.

Không chỉ có động vật, thực vật cũng như vậy.

Cây cối người khác không trồng nổi, vừa để xuống bên người Đường Kỷ Chi thì chẳng bao lâu đã tự mình sống dậy.

Có vị đại minh tinh thích hoa lan, trong nhà trồng một cây hoa lan quý nhưng không hiểu ra sao lại khô héo.

Anh ta không biết từ đâu biết được Đường Kỷ Chi có loại năng lực kỳ lạ này, bèn ôm tâm trạng ngựa chết chữa thành ngựa sống quyết tới tìm cậu.

Nửa tháng sau, hoa lan tươi tốt như lúc ban đầu.

Cứ như vậy, Đường Kỷ Chi lại có thêm một người bạn là đại minh tinh.

"Tao từng trồng một dây thường xuân." Đường Kỷ Chi chậm rãi nói, "Rất giống tụi mày."
—— Cậu không có trồng, mà đã từng vẽ.

Dây leo mắc câu, không thể chờ đợi được nữa hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Nó rất đẹp, nhưng mà tụi mày đẹp hơn."
Dây leo: "Anh cảm thấy tụi tui đẹp?!"
"Đúng rồi, tụi mày không chỉ đẹp, mà còn rất khỏe, rất mạnh nữa." Đường Kỷ Chi duỗi ra hai đầu ngón tay rồi khép lại, "Dây thường xuân tao trồng chỉ lớn hơn như này một chút, hơi dùng sức đã đứt, sao có thể lớn như tụi mày được." Cậu liền nắm chặt nắm tay còn lại, sau đó so hai bên.

Trên mặt đất đã có mấy cọng dây leo nhô lên, đồng thời áp sát đến chỗ Đường Kỷ Chi.

Trước mắt Đường Kỷ Chi đột nhiên nhảy ra bảng phát sóng trực tiếp, thì ra là một cái làn đạn trôi qua:
【 Trời má, lâu như vậy rồi mà vẫn còn ngồi yên tại chỗ, không hổ là người mới, để tôi xem xem khi nào cậu đi lĩnh cơm hộp.


Gợi ý của hệ thống: 【 Ta thật sự là tam hoàng tử 】chú ý ngươi.

Người quan sát từ số 0 biến thành 1.

Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu mặt không thay đổi bấm thu nhỏ bảng, đang định nói chuyện với dây leo vừa chuồn lại đây thì phía xa xa trong rừng rậm bỗng truyền đến một tiếng thú gầm long trời lở đất, một vùng đất rộng như cũng chấn động theo.

Dây leo gào lên: "Là Phệ Xỉ!"
Chúng nó lại biến mất, lần này dù cậu có làm thế nào cũng không chịu lộ diện.

Nhưng mà trong lúc người ta nguy cấp lại ra chủ ý:
"Chờ Phệ Xỉ ăn nhân loại kia xong thì tụi mình tha xương của anh ta đi."
"Mới nãy anh ta còn khen tụi mình đẹp mà, như vậy có phải không tốt cho lắm không?"
"Dù sao anh ta cũng chết rồi, xương cốt vứt chỗ kia thì lãng phí quá, tụi mình dùng thì có sao gì đâu."
"Hình như không có vấn đề gì thật á."
...!
Đường Kỷ Chi nhìn về nơi xa trong rừng rậm, sau khi tiếng thú gầm đáng sợ kia biến mất thì tất cả đều yên tĩnh lại.


Cậu có chút do dự, không biết nên tiếp tục đợi ở đây hay là tìm một chỗ tránh đi.

Phệ Xỉ, nghe qua có vẻ hơi hung tàn.

Vậy, hay là tìm một chỗ tránh đi một chút.

Đường Kỷ Chi nhìn xuống vách đá, trong rừng rậm có ma vật, dưới vách đá có lẽ an toàn hơn.

Chỉ là vách đá cao ít nhất sáu, bảy mét, không có con đường nào khác để đi, chỉ có thể tự leo xuống.

【 Mẹ nó! Cậu nhảy đi chứ! Cao có bảy mét mà thôi! Sợ cái búa ấy! 】
Vị khán giả duy nhất đang xem bực mình bão làn đạn, mỗi khi xem livestream hắn cứ bị người mới này làm cho tức đến đau ngực.

Động tác Đường Kỷ Chi ngừng lại, không nhịn được bổ lại một câu: "Cao bảy mét mà thôi? Bạn đến thử xem nè."
Gợi ý của hệ thống: Cấm nói chuyện với làn đạn.

"Rống!!!" Lúc này lại vang lên một tiếng thú rống, mà âm thanh còn gần hơn so với vừa nãy.

Phệ Xỉ kia hình như đang chạy tới chỗ mình.

Đường Kỷ Chi liếc nhìn vách đá, cậu là một người không thích tập thể hình, cứ như vậy leo xuống vách đá, cậu không gánh được, trừ phi ——
"Dây leo nhỏ." Đường Kỷ Chi lần thứ hai gõ gõ mặt đất, "Tụi mày muốn nghe phần còn lại của câu chuyện kia hay không? Nếu như tao bị Phệ Xỉ ăn mất thì tụi mày không nghe được nữa rồi."
Dây leo không lên tiếng.

Đường Kỷ Chi nói tiếp: "Tụi mày đưa tao xuống vách đá, lỡ như sau đó tao chết thì thân thể của tao đều cho tụi mày, tụi mày hưởng hết toàn bộ, không phải tốt hơn sao?"
Đám dây leo tụ tập trong bóng tối trò chuyện với nhau:
"Anh ta nói rất có đạo lý."
"Tui còn muốn nghe hết cái câu chuyện kia của anh ta nữa."
"Có thịt dù sao cũng tốt hơn liếm xương mà."
...!
Đường Kỷ Chi vừa nói xong thì làn đạn lần thứ hai nổ tung:
【 Ta thật sự là tam hoàng tử:??? 】
Lục tục có thêm mấy khán giả tiến vào, thấy cảnh này:
【 Đậu má, người mới này tình huống thế nào đấy? 】
【 Dây leo nhỏ là gì đó? Người mới đang nói chuyện với ai vậy? 】
Ngay sau đó năm, sáu cọng dây leo thô như cánh tay trẻ em đột nhiên lao ra từ dưới đất, quấn với nhau tạo thành một sợi dây lớn, đoạn cuốn lấy eo Đường Kỷ Chi đưa cậu xuống vách đá.

Chân Đường Kỷ Chi mới vừa chạm được mặt đất, Phệ Xỉ đã ngay lập tức vọt từ trong rừng ra —— vì thế đám dây leo đang quấn lấy nhau bỗng rít gào, hoảng hốt rụt trở lại.

Phòng livestream vì một màn này mà nháy mắt bùng nổ hơn mười làn đạn:
【 Đậu xanh! Không đúng, đồ chơi này là ma vật đó, nó thế mà cứu người mới? Không phải nên xơi tái anh ta luôn à! 】
【 Xảy ra chuyện gì vậy? 】
【??? 】
【?????? 】
...!
Đường Kỷ Chi nhìn thấy bên phải vách đá có một cái khe nhỏ, cậu bèn tăng nhanh bước chân chen vào bên trong.

Phủi đi mảnh vụn do dây leo lưu lại trên eo, có nhiều chỗ còn có vết máu đỏ sậm nhàn nhạt, đó cũng là sản phẩm của dây leo.

Đường Kỷ Chi sau khi nhìn thấy chỉ dừng một chút, liền bỏ qua một bên.

Dây leo ma vật này thật sự có chút đáng yêu, cậu nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói:
Đường Kỷ Chi: Không phải ngây thơ đáng yêu, là ngây thơ dễ lừa gạt á~~
--- Hết chương 01.