Mèo con men theo trí nhớ mò được về nhà, giơ hai bàn chân trước lên cào cửa.
Cửa vừa mở, tôi liền “meo meo meo” dụi đầu vào bắp chân mẹ, mẹ bế tôi ra sân cho ăn với uống nước.
Khi một người đã khuất cảm thấy nhớ nhà, họ sẽ biến thành những sinh linh nhỏ bé khác để trở về nhà. Đây là câu chuyện mà mẹ tôi đã kể cho tôi từ khi tôi còn nhỏ.
Sau khi tôi chết, họ đối xử tốt hơn với tất cả chúng sinh.
Tôi ngủ cuộn tròn dưới hàng hoa ngoài sân.
Giống hệt như hồi còn nhỏ, tôi ngủ gà ngủ gật nghe ông nội ngâm nga lạc điệu những vở nhạc kịch, mẹ trong bếp nấu ăn còn ba thì xem hàng trăm bộ phim truyền hình chống Nhật Bản không biết mệt mỏi.
Tôi lăn tròn, xòe cái bụng của mình, hai con bướm tinh nghịch đuôi nhau bay qua tôi.
Thời gian có thể chữa lành vết thương và gia đình tôi đã trở lại cuộc sống bình thường.
Thôi thì cứ để như vậy đi.
Những thứ không thể thay đổi, cứ để nó trôi theo gió.
Quên một người chỉ cần mơ một giấc là được.
Trở về âm phủ lần nữa, tôi luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thiếu một thứ gì đó.
Trái ngược với hoàn cảnh của tôi, nhà hàng xóm dạo này nhộn nhịp hẳn lên.
Hàng xóm của tôi, cũng giống như tôi, cũng là một ma nữ trẻ.
Cô ấy chết sớm hơn tôi, 20 mươi năm rồi vẫn trẻ như thế, cô ấy nhất quyết không đi đầu thai.
Vừa rồi bố mẹ cô ấy qua đời, họ xuống âm phủ đoàn tụ với cô ấy, cả nhà vui như lên tiên, vui vẻ hòa thuận như thửơ ban đầu.
Lúc được mời làm khách đến nhà cô ấy, tôi mới ngộ nhận sâu sắc một câu: cái chết của người thân thực ra chỉ là họ đi trước để chuẩn bị một mái ấm chờ bạn kiếp sau mà thôi.
Mẹ cô gái hàng xóm là một dì tốt bụng, biết tôi không thể nhập kiếp luân hồi vì xác chết thất lạc nên bà muốn mai mối cho tôi một ma nam.
Tôi đã gặp anh ấy, cảm thấy anh ấy cũng không tệ, tâm trạng cũng thoải mái hơn, tôi nóng lòng muốn đi khoe khoang với tên chồng cũ cặn bã kia.
Các tiền bối cõi âm đã dạy tôi rằng hồn ma cũng có thể báo mộng.
Nhưng chỉ khi người đó thực sự nhớ bạn, bạn mới có thể bước vào giấc mơ của người đó.
Một đêm làm chồng trăm ngày ân nghĩa, tôi không chắc Quan Ý có nhớ đến mình không, nhưng chỉ cần nghe họ nói thế này thôi là tôi đã muốn thử rồi.
Quan Ý đã được xuất viện rồi, tôi tìm đến địa chỉ nhà anh ấy nhờ quầy y tá của bệnh viện rồi nhân lúc mây đen che phủ ánh trăng lẻn vào trong.
Tôi biết Quan Ý rất giàu, trước đây anh ta đã hào phóng, một khi đốt là đốt cho tôi tận một đến hai triệu, bây giờ anh ta trở về biệt thự của mình, tôi càng tò mò không biết anh ta làm nghề gì.
Giàu có như vậy mà vẫn muốn chết, không tin được.
Ngôi nhà to lớn im lìm như một nghĩa trang, anh ta sống một mình.
Tôi tìm thấy Quan Ý đang ngủ trong phòng ngủ chính liền biến thành một làn khói bay vào đầu anh ta.
Thật trùng hợp, tình cờ anh ta cũng đang mơ về tôi.
Chỉ có điều, nội dung có chút không phù hợp với trẻ em.
Ngay khi nhìn thấy những gì anh ta đang làm, tôi tức khắc giật mình.
Cái gì đây!
Mới đến đã chào tôi kiểu này?
Tôi lăn lộn đứng dậy định bỏ chạy, Quan Ý nhanh chóng nắm lấy cổ chân tôi, kéo tôi lăn xuống một lần nữa.
Anh ta vẫn chưa biết đó là tôi thật, tiếp tục làm mưa làm gió.
Anh ta hình như điên rồi …
Đáng lẽ tôi không nên tới, cừu rơi miệng cọp, tự làm khổ mình, vài lần bị anh ta lăn qua lăn lại bình bất không thôi.
Tôi chịu không nổi nữa rồi, run rẩy ngon tay ba lần, hét lớn “Ra mau! Ra mau! Ra mau!”
Quan Ý ngẩng mặt lên, đôi mắt khôi phục vài phần sáng suốt.
“Nhã Nhã?”
Sắc mặt tôi không lành “Là em.”
Anh ta bình tĩnh lại, nhưng mắt vẫn dán chặt vào tôi, như thể giây tới muốn nuốt chửng tôi.
Tôi nhanh chóng nhặt chăn bông lên đắp lên người, ho nhẹ một tiếng “Anh đã ký vào thỏa thuận ly hôn chưa? Em tới lấy.”
“Nó bị đốt rồi.”
“Cái gì?!”
Anh ta không giải thích nữa, vùi đầu vào cố gắng hôn tôi lần nữa.
Đột nhiên tôi muốn biết một chuyện, Quan Ý anh ấy, anh ấy có thực sự thích tôi không?
Ánh trăng chiếu khắp giường, tôi đau đớn kêu lên, động tác của anh cũng nghẹ nhàng trở lại.
Tôi nhắm mắt lại.
Tình yêu là thứ có thể cảm nhận được.
Nếu đã như vậy, tại sao anh lại muốn ở cùng với kẻ sát nhân đã giết mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ trong bệnh viện, cùng với những ký ức về anh hiện lên, cuối cùng tôi cũng biết lý do cho sự quen thuộc không thể giải thích được với anh vào đêm hôm đó.
Quan Ý là người mà tôi đã cứu thoát khỏi bánh xe.
Tôi nghĩ chắc hẳn anh đã nhận ra tôi ngay lần đầu tiên nhìn thấy tôi.
Vậy anh ấy nâng niu tôi trong lòng bàn tay có phải vì muốn chuộc lại lỗi lầm hay không?
Nhưng mà, không phải chuyện gì cũng có thể bù đắp lại được cả, Quan Ý à.
Ngay lúc anh quay người lại, tôi đã không nhịn được khóc to.
“Quan Ý…”
Cằm tôi kề vào vai anh, khóc không thành tiếng, anh lại ôm chặt tôi vào lòng.
Trong suốt quá trình, anh liên tục nói điều gì đó với tôi: “Nhã Nhã, đợi anh.”
Trước bình minh, tôi tay không trở về.
Suy nghĩ kĩ, tôi chạy đến với dì hàng xóm nói, con không muốn mai mối nữa.
Chỉ cần chưa được ký tên, tôi sẽ không bao giờ có thể bắt đầu mùa xuân mới, anh ấy đáng giận còn tôi chần chừ.
Anh ấy ngày càng thái quá, như thế không tính sống trên đó nữa, cái gì cũng gửi xuống.
Quần áo, giày dép, đồng hồ, vật dụng thiết yếu hằng ngày gửi xuống hết, một hôm Triệu Chí Quốc yêu cầu tôi tự đi lấy hàng, khi tôi đến, người này thực sự gửi cho tôi một chiếc ghế sofa.
Ngoài ra còn có một bức thư kèm theo, anh nói, chiếc ghế sofa này rất đắt, rất thoải mái, vừa vặn đủ cho hai người nằm.
Mặt tôi đỏ bừng.
Không chịu nổi nữa rồi, tôi phải nhanh chóng ngăn chặn hành vi điên rồ của anh.