Quan Ý mở tờ giấy ra đọc đi đọc lại, lông mày dần dần nhíu lại.
Tôi bắt chéo chân sốt ruột chờ, nheo mắt quan sát biểu hiện của anh.
Đọc xong tờ giấy, anh bình tĩnh gấp đôi thỏa thuận rồi nói với tôi “Nhã Nhã, anh là chồng em, anh không ly hôn đâu.”
Nghe mấy lời anh ta nói kìa!
Tôi bực thực sự!
Xem ra tôi phải lái qua chuyện khác mới được, đối đầu với anh ta khó dễ sợ.
Tôi vặn vẹo đầu thỏ tìm kiếm xung quanh, bỗng nhiên từ giường bên truyền đến một giọng nói: “Anh ta không bỏ cô được đâu, đêm nào cũng gọi tên cô khiến tôi suy nhược cả thần kinh đây này.”
Ai đó!
Tiếp đó tôi kinh hãi khi nhìn thấy người thực vật ở giường bên cạnh … Không, chính xác mà nói, đó phải là hồn ma của cô ấy, ngồi bên cạnh thân thể thật của cô ấy, cô ấy bất lực nhìn tôi với Quan Ý.
Quan Ý không thể nhìn thấy cô ấy nên vẫn chưa nhận thấy có gì sai sai.
Tôi nghẹ họng nhìn trân trối.
Cô gái nói thêm: “Hóa ra cô là Nhã Nhã? Ngày nào anh ta cũng gọi tên cô. Ban ngày thì đúng kiểu soái ca yên tĩnh, thế mà đến tối đi ngủ lại ồn ào hơn cả trăm con vịt! Nhân tiện,” cô ấy chỉ tới “con thỏ cô nhập vào là của tôi.”
Tôi đỏ mặt nhanh chóng thoát khỏi con thỏ.
Con thỏ nhỏ sau khi mất hồn, gục đầu xuống đất.
Quan Ý nhanh chóng nhặt lên, vỗ vỗ đống bụi không hề tồn tại.
Anh có lẽ đã sớm nhận ra tôi đi rồi, vẻ mặt có chút thất vọng, không biết suy nghĩ gì cứ nhìn con thỏ nhỏ.
Tôi nhìn Plant Girl “Cô cứ ở đây suốt?”
Cô gái mỉm cười đầy vẻ tự hào: “Ở đây tôi biết rất nhiều bí mật, chẳng hạn như cô y tá nào có tình ý với chồng nhỏ của cô, ngày nào cũng xông vào châm kim cho anh ta, tôi cũng biết anh chồng nhỏ chủa cô đang gian dối sau lưng cô, sắp kết hôn với con gái của một gia đình giàu có rồi.”
Tôi biết những tin đồn tôi nghe là sự thật!
Tôi và Plant Girl đến quán trà sữa gần bệnh viện.
Hai người chúng ta nhập vào một đôi bạn gái đang uống trà sữa, cuối cùng Plant Girl cũng gặp được người có thể giao tiếp với mình, cuộc trò chuyện không thể kết thúc một khi đã được mở.
Plant Girl năm nay mới 23, tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, sắp trở thành cô giáo nhân dân vẻ vang thì một ngày nọ, cô cứu một học sinh tiểu học đang chạy trên đường, từ đó chuyển sang trạng thái thực vật, phải nằm viên hơn một năm.
Tựa như tìm được tri kỷ, chúng tôi thực sự đồng bệnh tương lân (cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau)
Tôi thở dài nói với cô ấy: “Tôi cũng vì cứu người đi đường mà chết, đáng giận chính là người tông xe không những không đưa tôi đến bệnh viện sau khi tông vào tôi mà còn lôi tôi đi đến nơi hoang vắng phi tang xác. Lúc đó tôi vẫn chưa chết, tôi tận mắt thấy họ chôn sống tôi! ”
Plant Girl rùng mình một cái “Không phải đó chứ! Làm sao lại có người xấu như vậy? Giờ cô còn nhớ bộ dạng người đó không? Tôi giúp cô thành ác quỷ báo thù!”
Tôi lắc đầu nói với một chút thất vọng: “Không nhớ rõ lắm, chỉ có một ấn tượng rất mơ hồ. Nhưng nếu gặp lại hẳn tôi sẽ nhớ ra!”
Chúng tôi uống trà sữa có chút khó chịu nên trò chuyện một hồi thì quay về bệnh viện.
Khi hồn xiêu phách lạc, hai cô gái bị chúng tôi nhập vào trong nháy mắt lắc lắc ly trà sữa cạn đáy, hốt hoảng hỏi đối phương có phải vừa mất trí nhớ không.
Tôi với Plant Girl cười cười nói nói về đến phòng bệnh.
Vừa tới cửa, một giọng nữ sắc bén từ bên trong truyền đến: “Thoát khỏi tôi? Tôi nói cho anh biết không dễ như vậy đâu! Sống làm người của tôi, chết cũng phải làm ma của tôi. Không tin cứ thử xem, ai hơn ai!”
“Đó chính là vị hôn thê độc tài của anh ta.” Plant Girl nghiêng người nói với tôi.
Ngay khi giọng nói vừa dứt, một bóng người lao ra.
Cô ta sượt qua vai tôi, dường như cảm nhận được điều gì đó khác lạ, cô ta liếc về phía tôi.
Cái nhìn trực diện này như khiên tôi nứt toạch hang động.
Đây chính là khuôn mặt tôi sẽ không bao giờ quên cho đến khi chết.
Plant Girl đẩy tôi hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Đến lúc tôi tỉnh lại thì người đó đã đi rất xa.
Tôi nhìn cô ta khuất dần, khuôn mặt của cô ta vẫn còn ám ảnh trong mắt tôi.
Ký ức nhanh chóng xuyên thời gian, hiện về đêm mưa ba năm trước.
23h đêm trời đổ mưa, đường vắng, sương mù dày đặc dưới những ngọn đèn đường.
Sau một ngày làm việc, tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Sau khi xuống chuyến xe buýt cuối cùng, tôi vẫn phải đi bộ một lúc, thời tiết hơi lạnh, tôi quấn chặt chiếc áo len dệt kim của mình và gửi tin nhắn WeChat để nói với mẹ rằng tôi sẽ về nhà trong vòng mười phút nữa.
Chưa kịp bấm nút gửi, một người đàn ông bất ngờ lao ra giữa đường như một bóng ma.
Tôi bị anh ta dọa sợ, điện thoại rơi xuống đất.
Tôi ngồi xổm xuống nhặt nó thì nghe thấy tiếng huýt đạp hết phanh của chiếc xe thể thao ở đằng xa.
Ngẩng đầu, một chiếc xe thể thao màu đỏ sậm giống như báo gấm nửa đêm, hướng tới nơi này mãnh liệt lao tới.
Và người đàn ông ở giữa đường, anh ta vẫn đứng thẳng, bất động chờ xe thể thao lao tới.
Tôi lo lắng hét lên “Nhanh tránh ra! Anh đang làm gì vậy!”
Không phải bất tỉnh, anh ta nghe thấy tiếng hét của tôi thì quay lại nhìn tôi.
Đôi mắt đen của người thanh niên đã mờ đi bởi màn mưa và sương mù nhưng sự tuyệt vọng tê liệt từ anh ta lại âm thầm xâm nhập.
Đèn pha của chiếc xe thể thao đã chiếu vào anh ta.
Trong tình thế cấp bách đo, tôi chạy đến chỗ anh ta, dùng thân mình húc anh ta vào lề đường.
Tất cả chúng tôi đều rơi vào một vũng nước mưa, còn chiếc Ferrari màu đỏ phóng qua chúng tôi, dừng lại phía trước, tắt đèn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đỡ người đàn ông dậy.
Lúc này tiếng gầm kinh hoàng của chiếc xe thể thao lại vang lên.
Đèn pha độ sáng cao của nó chiếu sáng tấc đất vuông vắn này vào ban đêm rõ ràng như ban ngày, cho phép tôi nhìn thấy người phụ nữ đang luống cuống sau kính chắn gió.
Người đàn ông bên cạnh hôn mê, hạt mưa to tạt vào gương mặt tái mét, ánh đèn pha chiếu thẳng vào người cũng làm tôi nhức mắt.
Tôi không thể giúp anh ta được nữa.
Tôi cam chịu bản thân mình.
Tiếng va chạm, tiếng phanh xe và cả tiếng nghẹt thở của vật nặng rơi xuống đất vang lên dưới làn mưa.
Mưa tạt thẳng vào mắt, mũi và miệng, nhưng tôi không cảm thấy đau.
Một nắm đất xối xuống, che khuất tầm nhìn của tôi.
Phía trên hố, một vài người đàn ông cao lớn mặc vest cầm xẻng.
Người đàn ông mà tôi cứu vẫn còn sống, anh ta khó khăn bò đến mép hố, đưa tay về phía tôi nhưng giây sau đã bị người đàn ông mặc đồ đen kéo đi.
Mưa ngày càng nặng hạt, màn đêm dày đặc như nuốt chửng cả đầm lầy.
Người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống tôi, lạnh lùng nói với thuộc hạ: “Nhớ dọn dẹp sạch sẽ, lúc về đừng quên rửa xe của tôi.”
Giọng nói của Plant Girl kéo suy nghĩ tôi trở lại: “Này! Chồng nhỏ của cô đang thu dọn đồ đạc rồi, anh ta tính xuất viện hả? Cái quần gì vậy nè! Còn muốn mang theo con thỏ nhỏ của tôi? À thôi không sao, để lại xấp tiền lên giường như vậy được rồi.”
Tôi dừng lại ở cánh cửa ngăn cách bởi bức tường này.
Cô ấy hỏi tôi tính đi đâu, tôi không trả lời.
Mặt trời ở đây rất nóng, chói chang, vậy nên tôi thả mình vào một con mèo con ở tầng dưới của bệnh viện rồi dùng cơ thể của nó chạy về nhà.
Sự mất tích của tôi ba năm trước là một vụ án chưa được giải quyết ở thành phố này.
Vào đêm xảy ra vụ tai nạn, tất cả các camera giám sát trên đường về nhà của tôi đều đồng loạt bị đem đi bảo trì. Một thế lực bí ẩn đã thao túng sự thật và khiến nó cùng cái chết của tôi bị chôn vùi mãi mãi.
Ba năm qua, tôi đã chứng kiến sự sụp đổ, đau đớn và bất lực của những người thân trong gia đình mình.
Tôi oán hận người phụ nữ đó.
Bây giờ cũng vậy.
Hôm nay cuối cùng tôi cũng tìm được cô ta, tôi có thể sử dụng sức mạnh của mình để làm phiền cô ta, thậm chí giết cả cô ta.
Nhưng nếu làm như vậy, tôi sẽ phạm vào điều lệ lớn nhất của cõi âm.
Những oan hồn có dã tâm trả thù sẽ giống như những người đã từng mắc sai lầm trong cuộc đời mình bị giam cầm và trừng phạt.
Âm Dương tách biệt, người chết không bao giờ có thể can thiệp vào cuộc sống của người sống.
Tôi thực sự muốn buông tay sao?
P/s: KHÓC TTTTTTTT