Nhưng hôm nay lại khác, Kỷ Niệm Sơ nhai thuốc xong, cô nằm nghiêng thật lâu nhưng cơn đau vẫn không giảm bớt.
Ngược lại, cơn đau như sóng biển cuộn trào càng ngày càng đau, cái trán no đủ trắng nõn dần dần toát ra mồ hôi lạnh.
cô đau đến hoảng hốt, nửa ngày sau, cô mới nhớ tới muốn gọi 120*, cô sờ sờ gối đầu thật lâu nhưng không tìm thấy điện thoại di động đâu.
*Như 115 ở Việt Nam á mọi người
cô mạnh mẽ đứng dậy với sự khó chịu trong người, thay đồ ngủ thành áo sơ mi quần dài, cô súc miệng, làm ướt khăn lông rồi lau mặt lung tung.
Dạ dày ngày càng đau, cô cơ hồi không đứng được nữa, cô nhìn thoáng qua phòng ngủ, vẫn không thấy điện thoại đâu.
Kỷ Niệm Sơ không đi tìm di động nữa, cô ngồi xổm xuống gian nan đi ra cửa. (tưởng tượng đi mọi người)
Vất vả mới đi được tới cửa, cô mở cửa ra, đi tới cửa đối diện ấn chuông cửa.
Rất nhanh cửa mở ra, Bùi Lương Thành thấy Kỷ Niệm Sơ ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cắn môi, đôi tay đang che bụng.
Trong phút chốc, giọng nói anh cơ hồ phát run, đôi môi khẽ run lên, ngồi xổm xuống, vòng tay ôm cô lên, “Có phải bệnh đau bao tử lại tái phát?”
Kỷ Niệm Sơ cuộn mình trong ngực anh, đau đến mức ý thức không rõ, nhưng còn có thể nghe giọng anh và nhìn thấy bộ dạng của anh.
“Luật sư Bùi, có thể phiền anh… Phiền anh đưa tôi đi bệnh viện được không?.” Hơi thở cô mong manh, giọng nói đứt quãng.
“Đừng nói nữa, ngoan, đừng nói chuyện, chúng ta lập tức đi bệnh viện, sẽ không đau nữa.” Bùi Lương Thành thấp giọng dỗ dành, một bên lấy tay mình xoa nhẹ bụng cho cô.
anh cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ôm cô ở trong lòng mà tay phát run, nhanh chóng cầm chìa khóa xe rồi vội vàng nhấn thang máy, đồng thời nhanh chóng bấm số.
“Bùi tiên sinh.” Đầu bên kia truyền tới giọng nói.
“Sắp xếp cho tôi bác sĩ nội khoa tốt nhất bệnh viện Nam Cẩm, lập tức.”
- -------------
Bệnh viện Nam Cẩm
Lúc Kỷ Niệm Sơ mở to mắt, nhìn trần nhà chằm chằm trong chốc lát, cô mới phản ứng lại, đây không phải là nhà cô.
Hình như cô nhớ rõ là, cô bị bệnh đau bao tử, không tìm thấy di động, cuối cùng cô gõ cửa nhà hàng xóm.
Như vậy, hiện giờ cô đang ở bệnh viện.
Dạ dày đã giảm đau không ít, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, phát hiện trên tay còn treo đồ truyền nước biển Nhìn xung quanh phòng bệnh một vòng, c.ô phát hiện ở cách đó không xa gần cửa sổ có một người dựa vào sô pha, đầu cúi thấp, sườn mặt chìm vào bóng đêm.
Nhận ra rằng, đây là phòng bệnh Vip, nên diện tích phòng rất lớn.
Bên cạnh là cửa sổ sát đất, kế bên là ghế sô pha màu đen, bình hoa tinh xảo được đặt trên bàn, những bông hoa tươi được cắt tỉa cẩn thận cắm vào.
cô đứng dậy, động tác thật nhẹ, nhưng Bùi Lương Thành vẫn cảm giác được, lông mi run rẩy, mở to mắt.
“Xin lỗi luật sư Bùi, tôi đánh thức anh.” Kỷ Niệm Sơ nhẹ giọng nói, thấy anh tỉnh, chân tay cô có chút lúng túng.
Tuy rằng cô đau đến chết đi sống lại, nhưng cũng không hoàn toàn mất đi ý thức, cô nhớ rõ ràng.
cô bị đau đến hoảng hốt, gõ cửa nhà hàng xóm, nhưng luật sư Bùi nhìn bộ dạng của mình, buột miệng hỏi ra có phải bệnh đau bao tử lại tái phát.
Tại sao anh ta biết mình bị đau bao tử, còn dùng từ ‘lại’?
rõ ràng chỉ mới gặp mặt hai ba lần mà thôi.
“Tôi không sao, cô thế nào, có ổn không?” Sắc mặt Bùi Lương Thành giống như có chút mệt mỏi, thấp giọng hỏi.
anh đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường.
“Ân, không đau nữa rồi.” Kỷ Niệm Sơ gật đầu, nhìn thần sắc mệt mỏi của anh, chân thành nói, “thật sự cảm ơn anh, luật sư Bùi, nếu không có anh, tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.”
Bùi Lương Thành cười cười, giọng trầm thấp, “Buổi sáng nhìn bộ dạng của cô, dọa tôi một trận, về sau nhất định cô phải tự chăm sóc cơ thể mình thật tốt, ăn uống đúng giờ, không thể bị như vậy nữa.”
Kỷ Niệm Sơ gật đầu, anh hỏi tiếp, “cô thường xuyên bị như vậy sao?”
cô theo bản năng gật đầu, rồi lại lắc đầu, cô cảm thấy giọng điệu của Bùi Lương Thành lúc thuyết giáo* cho mình giống như rất quen thuộc, dường như đã xảy ra vô số lần.
*giảng giáo về đạo lý, dài dòng
“Cũng không phải thường xuyên, chỉ là ngẫu nhiên tái phát thôi.” Kỷ Niệm Sơ nói xong, chần chừ một chút, đem câu hỏi trong lòng mình nói ra, “Những lời luật sư Bùi nói tôi đều nghe thấy được… Như thế nào, anh biết tôi bị bệnh đau bao tử?”
“cô đã từng nói ra trong một chương trình, tôi nhớ rõ.” Bùi Lương Thành nhìn ánh mắt của cô mang theo sự bỡn cợt, giống như đã sớm đoán ra được cô sẽ hỏi như vậy, anh trả lời rất nhanh, không che giấu điều gì.
cô… từng nói qua sao?”
Kỷ Niệm Sơ nghĩ không ra, cô quay quá nhiều chương trình, nói cũng rất nhiều, hơn nữa trí nhớ của cô không tốt lắm, làm sao nhớ rõ những điều như vậy chứ.
Bất quá cô vẫn bỏ xuống sự nghi ngờ trong lòng mình, có lẽ cô đã từng nói vậy, anh không cần phải nói dối cô.
Ngược lại chính mình lúc nào cũng làm phiền anh ta.
“thì ra là như vậy, thật xin lỗi, là tôi nghĩ nhiều.” So với sự thẳng thắn của anh, cô cười có chút ngượng ngùng, “Tính thêm lần trước anh đưa tôi về nhà, luật sư Bùi, anh đã giúp tôi rất nhiều lần, lần sau nếu có cơ hội, tôi nhất định phải mời anh một bữa cơm.”
“Được.” Bùi Lương Thành trả lời rất nhanh, trong mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt, gật đầu nói được.
“Bất quá, luật sư Bùi là fans của tôi sao? Còn xem mấy chương trình của tôi nữa chứ.” Mắt cô hiện lên ý cười, khóe mắt cong cong, giọng điệu nhẹ nhàng.
Bùi Lương Thành ngẩn người, anh giống như…. thật lâu rồi chưa thấy cô ở trước mặt mình vui vẻ như vậy.
Rất lâu rồi.
“Ân, gameshow và phim truyền hình đều sẽ xem.” anh mạnh mẽ áp cảm xúc đang cuồn cuộn trong mắt xuống, không giấu giếm, nói thật ra.
“Luật sư Bùi thật sự đã xem sao?” Đổi lại Kỷ Niệm Sơ kinh ngạc, cô cảm giác phim truyền hình của mình không đáng giá để xem, cũng không cảm thấy kỹ năng diễn xuẩt của mình tốt.
Đến nỗi cái gì mà cảm xúc của nghệ sĩ mang tới, fan hâm mộ, người qua đường, cô không nghĩ mình sẽ có những thứ này. trên cơ bản tất cả đều là antifan và fan giả.
không nghĩ tới luật sư Bùi thoạt nhìn là một người tự chế*, mà lại làm ra chuyện nhàm chán như vậy, đi xem gameshow và phim truyền hình của cô?
* tự kìm hãm, ngăn cản chính mình
“Ân.” anh thấp giọng trả lời, rũ mi mắt xuống, một bàn tay cầm điện thoại di động, một tay khác lại đánh chữ trên màn hình. (Ủa, sao không dùng hai tay đánh cho lẹ?)
một lát sau, anh ngẩng đầu, hỏi một cách tự nhiên, “cô có đói không? Cả ngày nay cô không ăn gì rồi, tôi gọi đồ ăn cho cô.”
“À, được.” Kỷ Niệm Sơ có chút sững sờ.
cô bổ sung, “Cảm ơn.”
Bầu không khí này là như thế nào?
Kỷ Niệm Sơ như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, cô cảm thấy thật quỷ dị, cô liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi.
Chẳng lẽ buổi sáng anh đưa mình lại đây, anh ở đây bồi mình tới bây giờ?
cô định mở miệng hỏi, lại phát hiện ra mình không tài nào mở miệng được, cô cảm giác hỏi như thế nào cũng không đúng.
Đồ ăn rất nhanh liền tới, Kỷ Niệm Sơ nhìn đồ ăn trước mắt, Bùi Lương Thành tự nhiên đỡ cô tới bàn bên cạnh giường.
cô cuí đầu nhìn, là một món cháo thanh đạm.
Kỷ Niệm Sơ không thích ăn đồ ăn thanh đạm, đang muốn tìm cớ để từ chối, Bùi Lương Thành biết trong lòng cô đang nghĩ gì, thấp giọng dụ dỗ, “Nghe lời, ăn một chút đi.”
Giọng nói của anh rất thấp, dán sát bên tai cô.
Vành tai Kỷ Niệm Sơ ửng hồng, khuôn mặt cũng đỏ ửng, kiều diễm, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Bùi Lương Thành ở bên tai cô đang hít thở.
“Ân?” Bùi Lương Thành thấy cô không nói gì, ngước mắt lên hỏi cô một lần nữa, âm cuối kéo dài, trong cổ họng truyền tới âm thanh phá lệ câu nhân.
cô không có biện pháp cự tuyệt, chỉ thấp giọng ừ một tiếng.
“Dạ dày của cô không tốt, bây giờ còn truyền nước biển, bác sĩ nói chỉ có thể ăn đồ thanh đạm.” anh vừa nói, vừa tự nhiên múc cháo ra chén cho cô, “Cẩn thận.”
trên tay Kỷ Niệm Sơ đang truyền nước biển, một tay khác cẩn thận nhận lấy cái chén.
Ăn xong một chén cháo, dạ dày đang trống rỗng rốt cuộc cũng dễ chịu, cô dễ chịu thở một hơi, chớp mắt nhìn anh, “Luật sư Bùi, anh chiếu cô tôi như vậy, tôi không biết làm sao để cảm ơn anh mới tốt.”
Bùi Lương Thành nghe vậy, giọng nói hơi khàn, “cô nhất định phải khách sáo với tôi như vậy sao?”
Giọng điệu của anh cực nhỏ, nhỏ đến mức cơ hồ không nghe được.
Kỷ Niệm Sơ giật mình, rõ ràng nghe thì thật là bình thường, vì cái gì, cô cảm giác được giọng điệu của anh nghe như…
Nghe như thật cô đơn.
Bỗng nhiên cô có chút muốn hút thuốc.
Nhưng mà chỗ này không có thuốc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái bình ở trên đầu (bình truyền nước biển á mọi người), rất nhanh sẽ hết.
Bùi Lương Thành nhìn cô một cái, tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của cô, bỗng nhiên đưa cho cô một cái hộp nhỏ, hộp rất nhỏ và tinh xảo, cô có chút nghi hoặc, đưa tay ra tiếp nhận.
“Đây là?” cô vừa hỏi vừa mở ra.
Là một hộp kẹo mềm nhập khẩu được làm rất nhỏ, là hình động vật, mềm mại, trong suốt, nhìn thấy cả nhân bên trong.
“Bây giờ cô là người bệnh, không thể hút thuốc, có thể không hút thì cố gắng không hút.” anh nói, giọng điệu ôn nhu, “Nhưng không thể ăn nhiều đồ ngọt, tôi sợ nó sẽ tương khắc với thuốc.” (thuốc bình thường nha mọi người)
Kỷ Niệm Sơ gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm.
Lúc cô không thể hút thuốc, thì cô thích ăn đường.
Lấy một viên bỏ vào miệng, rất nhanh liền tan ra, khoang miệng tràn ngập vị trái cây.
Người này, như thế nào lại hiểu cô như vậy?
Chỉ nhìn cô một cái, là có thể đoán được cô muốn hút thuốc, còn biết cô thích ăn ngọt.
Bùi Lương Thành.
anh rốt cuộc, là người như thế nào?
- -----------
một lát sau, có bác sĩ tiến vào kiểm tra tình trạng.
“Khi nào tôi có thể xuất viện?” Kỷ Niệm Sơ nhẹ giọng hỏi.
Bác sĩ tựa hồ không nghĩ tới lần đầu gặp mặt lại nói chuyện với Kỷ Niệm Sơ, ngẩng đầu sửng sốt một chút, phản xạ nhìn thoáng qua Bùi Lương Thành, xem xét nói, “Bệnh của cô không nghiêm trọng, tôi bảo y tá mang thuốc tới cho cô, cô lấy thuốc xong có thể đi được rồi.”
“Ân.”
Nghe lời dặn của bác sĩ một chút, bác sĩ đi ra ngoài, Bùi Lương Thành lúc này mới nói, “Về nhà sao? Tôi đưa cô về.”
Kỷ Niệm Sơ vừa muốn lấy di động để gọi điện cho Quý Chân, để cô tới đón mình, nhưng rất nhanh cô nghĩ tới, lúc cô ra cửa thì không tìm được điện thoại, cho nên căn bản là cô không có điện thoại trên người mình.
cô bất đắc dĩ cười cười, “Vậy phiền luật sư Bùi.”
Bùi Lương Thành nghe vậy, con ngươi rũ xuống, ánh mắt có chút nặng nề, nhìn không rõ cảm xúc.
Hai người chờ y tá đưa thuốc tới, đi ra phòng bệnh, vào lúc tiến tới thang máy, Kỷ Niệm Sơ đột nhiên nhìn thoáng qua cách đó không xa có một bóng lưng quen thuộc.