Dám Chạy Xem!

Chương 4




“Bằng không thì như thế nào?” Kỷ Niệm Sơ nhướng mày.

Biểu tình của Quý Chân có chút nghiêm túc, “Tôi sợ chúng sẽ bị người khác đuổi tới.”

“thật sự?”

Kỷ Niệm Sơ phụt một tiếng cười, Quý Chân rất ít khi nói như vậy, đa phần cô rất là chuyên nghiệp, ít khi đùa giỡn, lúc nào nói chuyện cũng giữ ba phần lý trí.

“Buổi tối có việc gì sao?” Quý Chân khởi động xe, nắm tay lại, chuẩn bị đi.

Kỷ Niệm Sơ đang muốn trả lời, lúc này, trong giỏ xách vang lên tiếng điện thoại di đông, cô cười nói, “Tôi nghe máy một chút.”

“Bảo bối, đang làm gì đó?”

“Được, tối nay sao?”

“Được, cậu chờ tớ ở đó.”

Kỷ Niệm Sơ cúp máy, nhìn về phía Quý Chân chớp mắt, cười đến động lòng người, “Lúc nãy thì không có việc gì, nhưng bây giờ thì có rồi.”

“Được, để tôi đoán xem, là Vu Nhiễm?”

Kỷ Niệm Sơ không giấu giếm, thoải mái thừa nhận, “Đúng.”

Quý Chân cười mắng, “Quan hệ của các cô thật tốt. Làm chung một công ty, cùng ở dưới tay một người quản lí, tại sao không học hỏi cô ấy, làm tôi bớt lo đi một chút? Từ lúc vào giới giải trí cũng không có tai tiếng gì, lại là tam kim ảnh hậu, còn cô thì sao?”

( Tam kim ảnh hậu: tam kim ảnh hậu của Trung Quốc là người sở hữu đủ ba giải thưởng điện ảnh lớn là Kim Mã, Kim Tượng, Kim Kê)

“Tôi thật sự không có biện pháp.” Kỷ Niệm Sơ cười không có một chút áy náy, cô vén nhẹ tóc ở bên tai lên.

“Cẩn thận một chút, bây giờ cô có nhiều scandal, đừng để bị người ta chụp được rồi để xảy ra chuyện nữa. Hai ngày nữa cô còn một game show phải quay.” Quý Chân không yên tâm dặn dò.

Kỷ Niệm Sơ vội vàng đáp ứng, cô sợ Quý Chân càng nói càng hăng.

Đột nhiên, cô đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi, “Ngày mai tôi vẫn phải đi gặp phóng viên sao?”

Sắc mặt Quý Chân có chút phức tạp, nghĩ một hồi rồi thở dài, “Tôi định sẽ không đi nữa, mọi chuyện xảy ra như thế này, hơn nữa chuyện này còn có liên quan tới luật sư Bùi…. cô tạm thời đừng lo lắng, tôi sẽ liên lạc với công ty để họ liên lạc với công ty luật.”

Kỷ Niệm Sơ như trút được gánh nặng, “Tôi cũng định vậy, tôi cũng không muốn đi gặp phóng viên, vậy phía bên kia làm phiền cô đi nói giúp tôi được không?”

“cô không cần lo lắng công ty bên kia, cô làm gì thì sếp cũng không có ý kiến gì đâu, chủ yếu là tôi lo cho chuyện của luật sư Bùi.”

“Hôm nay cô với anh ta mới bị dính tai tiếng, mặc dù ảnh chụp không rõ ràng, nhưng những người khác không khó để đoán ra được người đàn ông trong bức ảnh. Chắc chắn điều này sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới công ty luật và anh ta, chúng ta bây giờ nên nghĩ làm sao để bồi thường cho anh ta, sau đó đem chuyện này đè xuống...” Quý Chân vừa nói vừa khởi động xe, “Bây giờ tôi đưa cô về nhà nha?”

Nhắc tới sếp, Kỷ Niệm Sơ suy nghĩ gì đó rồi ừ một tiếng, sau đó cô cũng không mở miệng nữa.

Cảnh Phí, quan hệ của cô và Cảnh Phí, thật là kỳ lạ.

“Tôi nói, cô và sếp cũng không có dính dáng gì nhau, nhưng hắn quá dung túng cho cô. Cho cô tài nguyên tốt như thế,

cô tùy hứng như vậy mà hắn cũng không trách cô, còn nguyện ý lăng xê cho cô.”

“Quý Chân liếc mắt nhìn thấy điện thoại di động đang nhấp nháy, nhíu mày.

“Bởi vì tôi có thể kiếm ra tiền cho hắn nha.” Kỷ Niệm Sơ không để ý cười cười.

“Giờ này chắc hot search lên rồi, chắc có cả vạn người muốn tìm tôi đây.” Quý Chân có chút phiền lòng, trong lòng suy nghĩ nên giải quyết cục diện rối rắm trước mặt như thế nào.

Rất nhanh, Quý Chân đã đánh tay lái quẹo vào tiểu khu Thanh Gia Hoa Uyển.

Dõi theo bóng lưng của Kỷ Niệm Sơ, rồi mới lái xe rời đi.

- -------------

Văn phòng.

Bùi Lương Thành ngồi ở trong văn phòng, nghe trợ lý báo cáo xong, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, gật đầu lãnh đạm nói, “Tôi biết rồi, anh đi đi.”

Trợ lý khó hiểu nhíu mày, đang chuẩn bị nói cái gì đó, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Bùi Lương Thành, quyết định xoay người rời đi.

anh cầm lấy quyển sách đang để ở bên cạnh, chậm rãi mở ra, lấy ra tấm ảnh kẹp ở trong sách.

“Niệm Sơ…”

Trong miệng lẩm bẩm cái tên này, trầm thấp.

“Lần này em còn muốn chạy sao?”

anh thấp giọng nỉ non, cười hai tiếng, không che dấu ánh mắt si mê mà nham hiểm.

Hai cô gái đang chen chúc nhau ở trong phòng bếp pha cà phê, thì thầm to nhỏ.

# Hư thực xuất hiện người yêu sống chung của Kỷ Niệm Sơ

# Cảnh Phí bị xanh

Đề tài này vẫn giữ y nguyên ở top bảng, đằng sau là chữ “Hot” màu tím đỏ.

“cô nhìn xem, Kỷ Niệm Sơ chưa bao giờ thiếu đàn ông.”

“Đúng vậy, hôm qua mới vừa dính scandal với tổng giám đốc Cảnh Phí, hôm nay lại là một người khác. Mặc dù nhìn hình không rõ ràng, nhưng tôi có thể khẳng định người đàn ông này không thua gì Cảnh tổng đâu!”

“Haiz, cô nhìn kĩ xem, người đàn ông này sao tôi có cảm giác…” Ngô Phỉ Phỉ do dự nói, phóng to sườn mặt của người đàn ông trong bức hình lên, hình như có chút quen mắt.

Nhưng nhìn quen ở chỗ nào, cô không thể nói được.

“cô nói như vậy, tôi cũng có cảm giác người đàn ông này giống một người mà chúng ta quen.” cô trợ lý khác nãy giờ không nói gì thì đột nhiên lên tiếng tiếp lời, một ý tưởng trong đầu chợt lóe lên.

Nhưng cô chỉ nói một nửa câu, không dám nói nửa câu còn lại.

Bùi Lương Thành vừa vặn đi ngang qua các cô, các cô nhìn lướt qua, lập tức đứng dậy, thấp giọng nói, “Luật sư Bùi.”

“Ừ.” Bùi Lương Thành chưa từng liếc nhìn các cô một cái, gật đầu, xoay người đi vào phòng họp,

Hai cô liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đáy mặt hiện ra một tia quỷ dị.

“không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, sao có thể là luật sư Bùi được chứ.” Ngô Phỉ Phỉ nhớ lại Bùi Lương Thành ngày nào cũng vác một bộ mặt đi làm, đột nhiên lắc đầu.

Tôn Mặc Nhiên đặt cốc cà phê đang khuấy xuống, đồng ý nói, “Tôi cũng cảm thấy vậy, mỗi ngày chúng ta đều thấy luật sư Bùi, tôi muốn mặc thêm một cái áo nữa, lạnh chết tôi rồi! anh ta là người như vậy, lãnh đạm lại tự hạn chế, tại sao có thể có tai tiếng với Kỷ Niệm Sơ được? Huống chi hôm nay Kỷ Niệm Sơ mới tới công ty của chung ta lần đầu tiên, nếu mà chuyện này có thật, đối với tính cách của luật sự Bùi, anh ta đã sớm đá cô ấy ra ngoài từ lâu rồi.”

“cô nói không sai, người giống người mà thôi.” Ngô Phỉ Phỉ gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt này, không thể không đồng ý hơn.

- ------------------

Màn đêm buông xuống.

Kỷ Niệm Sơ ăn mặc kín mít, từ trên xuống dưới chị lộ ra nửa khuôn mặt, đi vào quán bar, thoáng nhìn thấy hình bóng quen thuộc, lúc này cô mới tháo nón xuống.

cô đưa mắt nhìn lên, cách đó không xa là một khuôn mặt thanh thú, quần áo thời thượng đang ngồi ở trên ghế sô pha. Ngón tay thon dài đang cầm ly thủy tinh đế dài, nháy mắt với cô, trong mắt hiện lên ý cười.

“Bảo bối, cậu bị làm sao vậy?” Sao đột nhiên tìm tớ uống rượu?”

Kỷ Niệm Sơ vừa hỏi vừa đi lại, ngồi ở bên cạnh cô gái đó.

Nhìn lướt qua cái bàn, một đống chai rượu nằm ngồn ngang, có mấy bình champagne, bình rượu đỏ đã được mở, chưa tới một nửa.

“không có việc gì không thể tìm cậu uống rượu sao?” Giọng điệu Vu Nhiễm mềm mại, trầm thấp, giống như đang làm nũng.

cô vứt mị nhãn về phía Kỷ Niệm Sơ, cầm lấy một cái ly đổ rượu vang đỏ vào, đưa cho cô ấy.

Kỷ Niệm Sơ cầm lấy, đưa lên miệng nhấp môi, đầu lưỡi có chút chua xót, lạnh lạnh, rất nhanh, vị rượu và hương thơm lan tỏa ở trong miệng cô.

“Rượu này uống không tồi.”

“Đương nhiên rồi, tớ đợi cậu đến rồi mới khui đó.” Vu Nhiễm lắc lắc ly rượu, uống một hơi cạn sạch, tiếp lời cô.

Kỷ Niệm Sơ uống từng chút từng chút đến hết ly, bên cạnh đột nhiên không có giọng nói nào.

cô nhìn qua, thấy Vu Nhiễm híp mắt nhìn chằm chằm ly rượu tới phát ngốc.

“Cậu và bác sĩ Hoắc cãi nhau?” Kỷ Niệm Sơ nhẹ giọng hỏi.

Vu Nhiễm lắc đầu, nói nhỏ, “không.”

cô ghé lại gần nhìn sát mặt Vu Nhiễm, chỉ thấy khuôn mặt Vu Nhiễm hơi hồng, thân hình nghiêng trái nghiêng phải.

Nếu người khác nhìn thấy được, tuyệt đối không thể tin được đây là tam kim ảnh hậu Vu Nhiễm trong giới giải trí, người mà trong suốt mấy năm liền không ngừng nhận được những giải thưởng.

Từ lúc vào giới giải trí tới nay cô ấy không có một cái tai tiếng nào, lại điệu thấp, chỉ công khai với công chúng là đang yêu đương với người bạn trai 3 năm không ở trong giới giải trí.

Vu Nhiễm đối với đoạn tình yêu này bất đồng hoàn toàn với thái độ của cô, nhưng các fan điện ảnh của cô đều chúc phúc.

Nếu nói Kỷ Niệm Sơ là nghệ sĩ nữ nổi tiếng, thì Vu Nhiễm chính là trụ cột của giới giải trí, giới nghệ sĩ.

Trong giới giải trí này, những tam kim ảnh hậu không đến 30 tuổi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Bộ dáng của cậu như thế này, cậu nói không cãi nhau, cậu nghĩ tớ sẽ tin cậu sao?”

cô cười cười, nói tiếp, “nói tớ nghe một chút đi, sao cậu lại như vậy?”

“thật sự là không có việc gì, lâu rồi không gặp cậu, chỉ muốn tâm sự với cậu chuyện trên trời dưới đất.” Vu Nhiễm cười ha hả nói, uống thêm vài ly.

Rất nhanh đã thấy được đáy của bình rượu vang đỏ.

Nhớ tới chuyện ngày hôm nay xảy ra, cô chớp đôi mắt, dựa đầu lên vai Kỷ Niệm Sơ, có chút tò mò hỏi, “Đúng rồi, sao hot search hôm nay lại như vậy, người đàn ông kia là ai?”

“Chỉ gặp mặt hai lần, trùng hợp là hàng xóm kế bên nhà tớ, câu trả lời này có vừa lòng cậu không?” Kỷ Niệm Sơ cũng không để ý giọng điệu trêu chọc của cô, mở mình bình champagne trên bàn ra, uống một ly rồi lại một ly.

Tửu lượng của cô rất tốt nên cô không sợ mình sẽ bị say.

Huống gì cô cũng đâu uống cùng người lạ, đơn giản vì ngồi kế cô là Vu Nhiễm, nên cô mới dám uống như vậy.

“Tớ không hài lòng, có ảnh chụp hay không?” Vu Nhiễm dựa người mình vào người Kỷ Niệm Sơ, say xong ợ một cái, lẩm bẩm nói.

“Tớ muốn nhìn thấy, người bỏ rơi Cảnh Phí là người như thế nào.”

Biết là cô ấy đang nói giỡn, Kỷ Niệm Sơ nghiêm mặt nói, “không có.”

“Cậu a.” Vu Nhiễm có chút mơ hồ, nhưng vẫn tiếp tục trêu chọc cô một câu rồi một câu, không bỏ qua cho cô.

“Ai có thể ngờ được, Kỷ đại minh tinh mỗi ngày đều có một đối tượng scandal tình ái khác nhau, lại ngây thơ đến ngay cả mối tình đầu cũng không có.”

Vu Nhiễm vừa nói vừa cười.

“Cậu... cái con ma men này, đừng có mà nói bậy.” Kỷ Niệm Sơ lắc đầu cười, giọng điệu trầm thấp.

*Xin chào mọi người, hiện giờ thì chưa có ai có thể beta được truyện này kể từ chương này trở đi. Nên câu văn sẽ nghe lủng củng một tí với có nhiều chỗ có thể chỉ đúng 70 đến 80% nghĩa thôi. Nếu có gì sai sót mong các bạn bỏ qua, mong các bạn hay nhắc nhở mình. Mặc dù truyện này mình không up chương đều nhưng mình sẽ đi tới cùng chương 78. Mong các bạn ủng hộ mình, mình sẽ ra chương đều nhất có thể.