Editor: VịtK
“Làm sao vậy, có gì thì từ từ nói.”
“Cậu ngủ rồi sao?” Vu Nhiễm nghe thấy giọng cô giống như đang ngủ, rốt cuộc cũng nhớ tới muốn hỏi cô.
Sợ cô lo lắng, Kỷ Niệm Sơ thấp giọng cười, “Còn chưa, rốt cuộc có chuyện gì vậy, trà xanh gì?”
Vu Nhiễm kể đầu đuôi ngọn nguồn xong, Kỷ Niệm Sơ đỡ cái trán, có chút bất đắc dĩ quở trách cô, “Cậu nha, thật là, một khi gặp bác sĩ Hoắc thì chỉ số thông minh liền bị âm.”
“Cậu ở đó đợi tớ xíu, chút nữa tớ sẽ tới.” cô nói xong, cúp máy, đi tìm quần áo mặc vào.
Tựa hồ là nhớ tới cái gì, lại kiếm số điện thoại và gọi cho Cảnh Phí.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền tới âm thanh đinh tai nhức óc, Kỷ Niệm Sơ nhanh chóng đưa điện thoại ra xa, chán ghét nhìn thoáng qua.
“Uy, làm gì?” Cảnh Phí ở bên này đang vui vẻ, sợ cô không nghe được giọng mình nói, lớn tiếng quát về phía di động.
“Sếp lớn ngủ rồi sao?” Kỷ Niệm Sơ theo thói quen thì hỏi, vừa dứt lời cô liền muốn tự tát vào mặt mình một cái, đây không phải vô nghĩa rồi sao, cô sửa lời lại, hỏi lần nữa, “hiện tại có rảnh không?”
“Bây giờ tôi đang vội sung sướng, có chuyện gì mà cô gọi muộn vậy?” hắn vừa nói xong, DJ trên đài không biết đang nói gì, mang theo tiết tấu, ở bên cạnh lại hò hét một đợt rồi một đợt, tiếng thét chói tia, không khí này làm hắn cũng nhấc tay lên theo.
Kỷ Niệm Sơ cố nén xúc động muốn quăng cái điện thoại xuống, gằn từng chữ một, “Vu Nhiễm bên này đã xảy ra chuyện, bây giờ đang ở bệnh viện, anh mau nghĩ cách điều một người tới đường Nam Phong quán bar Kim Tôn để tra xét.”
Cảnh Phí cái gì cũng không nghe thấy, vẻ mặt hắn mờ mịt hướng về phía điện thoại ‘A’ một tiếng, lại hỏi, “cô nói cái gì? một chữ tôi cũng không nghe được.”
“Mẹ kiếp.” Kỷ Niệm Sơ nhịn không được thô bạo chửi một tiếng, cúp máy.
Cảnh Phí nhìn điện thoại không thể hiểu tại sao bị cắt, từ trong sàn nhảy đi tới toilet, tính gọi lại cho Kỷ Niệm Sơ. anh đi tới, rất nhanh đã tới toilet, dưới chân bỗng trượt, bàn chân không đứng vững, cả người đều chuí về phía trước.
Lúc này, một cánh tay kịp thời ôm hắn lại, che chở cho hắn, giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai hắn, “Cẩn thận, mặt đất trơn trượt.”
anh tựa hồ dựa vào trái tim của người nọ, bên tai truyền đến âm thanh trái tim nhảy lên mạnh mẽ, theo hô hấp của đối phương mà cơ ngực chậm rãi phập phồng mãnh liệt, làm cho thân mình của hắn cứng đờ.
"không có việc gì, anh..."
Cảnh Phí vừa cúi đầu vừa nói, một bên đứng thẳng thân mình lại, muốn lùi lại một chút, anh thật sự không có thói quen quá thân mật với người lạ.
anh bất ngờ không kịp phòng ngự giương mắt lên, lại lập tức dừng lại, trong nháy mắt, trong lòng lướt quamột suy nghĩ.
Tao **.
Kiều Lang nhìn thấy người đó ngẩng đầu lên, cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Cảnh Phí ở đây, đồng dạngtrong lòng mắng một tiếng, nhanh tay buông hắn ra.
Mình. Ngày, tại sao anh ta lại ở đây.
Lúc này Cảnh Phí không được ai đỡ, lại bị hắn cố tình buông ra, hoàn toàn ngã trên mặt đất, rất lâu cũngchưa thể đứng lên được.
Kỷ Niệm Sơ chuẩn bị xong thì ra cửa, trực tiếp đi đến bãi đỗ xe ngầm lái chiếc xe mà đã lâu cô chưa đụng tới.
Xe của cô là một chiếc Audi R8 màu xanh ngọc, so với chiếc Mc Lauren của Cảnh Phí thì giá thấp hơn, xem như cũng ít khoe khoang lại.
cô có không ít xe, nhưng đây là xe mà lúc cô mới trở về từ Philadelphia ở Mỹ, là quà sinh nhật của mẹ cô, cho nên cô rất quý trọng, cũng rất thích.
cô rất ít khi lái xe, đột nhiên bây giờ lái cũng có chút không thích ứng kịp, lúc tới bệnh viện Nam Cẩm, vừa muốn gọi điện cho Vu Nhiễm, rất xa liền thấy chiếc Aston Martin màu đỏ cực kỳ phong cách ngừng ở cửa bệnh viện.
Rất xa liền thấy Vu Nhiễm đang dựa vào xe, cúi đầu bấm điện thoại, cái nón trên đầu che khuất khuôn mặt cô, còn mang theo khẩu trang, nhìn không rõ khuôn mặt của cô, nhưng cô cơ hồ liếc mắt một cái nhìn ra được.
Kỷ Niệm Sơ cất điện thoại vô rồi lái xe qua đó, liền thấy cô ngẩng đầu nhìn về phía này.
Vu Nhiễm đứng lên, chạy về phía đường cái đối diện, mở cửa ghế phụ ra liền ngồi vào.
cô vừa vào cửa liền nghiêng thân mình ôm Kỷ Niệm Sơ thật chặt, giọng điệu vừa tức giận vừa thương tâm, nói không ra một câu hoàn chỉnh, “Niệm Sơ, tớ thật phiền phức…”
Kỷ Niệm Sơ vỗ nhẹ vai cô, nhận mệnh kéo cô ra, trầm mặc nói, “Nhiễm Nhiễm, cậu từ từ đã, chỗ này không đậu xe được, để tớ lái vào bãi đỗ xe đã.”
“Ừ.” Vu Nhiễm buông cô ra, một lần nữa ngồi xuống.
Hai người đỗ xe xong, cũng không xuống xe, hạ cửa kính xuống, ngồi ở trong ghế nói chuyện. Kỷ Niệm Sơ thuần thục lấy ra một gói thuốc nhỏ trong cóp xe phía dưới, bật lửa, lẳng lặng hút.
“Bây giờ bọn họ còn ở bệnh viện?” cô vừa hút vừa hỏi.
“Ừ.” Vu Nhiễm rầu rĩ ừ một tiếng, giọng điệu cực kỳ mất mát.
cô không cần nguỵ trang ở trước mặt Kỷ Niệm Sơ, cũng không cần phải cố tình tỏ ra bình tĩnh, cô chỉ cảm thấy thật uỷ khuất.
“Đừng lo lắng, tớ đã gửi tin nhắn cho Cảnh Phí rồi, hắn thấy được sẽ đi tra xét liền, đó là chỉ là chuyện bình thường thôi, chỉ cần đợi sự việc được làm rõ.” Kỷ Niệm Sơ nhàn nhạt nói, gió đêm thật lạnh, thổi sợi tóc cô tung bay, bấm nút kéo cửa sổ lên một chút.
cô cũng không lo lắng chuyện có người theo dõi, Cảnh Phí quen biết rất nhiều người, loại người nào cũng có, chỉ là việc theo dõi mà thôi, cũng không khó. Chỉ là cô có chút lo lắng cô bị giới truyền thông hay tài khoản marketing đã biết, hoặc bị người có tâm viết, cố ý bôi đen cô.
“Cho tớ một cây.” Vu Nhiễm đột nhiên muộn thanh nói.
Kỷ Niệm Sơ kinh ngạc nhướng mày, “Cậu cũng muốn?”
Vu Nhiễm chưa bao giờ hút thuốc, trước kia còn có ý đồ lừa cô hút, kết quả bị lời nói lý lẽ chính đáng của cô cự tuyệt, cho dù ở trong cái giới giải trí lớn cái này bị nhuộm lâu như, nhưng ở phương diện tâm tư của cô rất thuần khiết.
cô rút một cây đưa qua, nhìn Vu Nhiễm bật lửa, đột nhiên hút một ngụm, sau đó bắt đầu ho khan kịch liệt, nước mắt đều chảy ra.
Kỷ Niệm Sơ thở dài, đột nhiên không biết làm sao để an ủi cô, kinh nghiệm ở phương diện cảm tình của chính mình cơ hồ là bằng không, cũng không so với Vu Nhiễm hiểu nhiều ít, hơn nữa Hoắc Chính Phàm là người thế nào cô thật sự đoán không ra.
“Đêm nay qua đêm ở nhà tớ đi, cậu tìm tài xế lái xe cậu chạy tới gara của tiểu khu nhà tớ.”
“Ừ.” Vu Nhiễm chỉ do dự trong nháy mắt, liền gật đầu đồng ý.
Thời điểm hai người về đến nhà, cũng đã tới hai ba giờ sáng, Vu Nhiễm lăn lộn ở trên giường thật lâu, trong đầu một lần nữa hiện ra hình ảnh Hoắc Chính Phàm lôi kéo con trà xanh dưới đất trong mưa, hắn còn che dù cho cô ta.
Ba năm, hắn cũng chưa từng che dù cho mình, hôm nay lại làm cho cô chính mắt thấy hắn che dù cho cái tên bạch liên hoa kia.
Trong lòng cô thăng trầm, không biết qua bao lâu, cô mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
- -------------
Hoắc Chính phàm ở bên này xử lí chuyện của Vưu Thi Hoài xong, từ bệnh viện đi ra, phát hiện chiếc xe đậu ngay cửa đã không còn, đi xung quanh tìm một vòng cũng không phát hiện.
Hẳn là đã về nhà rồi, anh do dự, cũng lái xe trở về.
Trở về gia viên Nữu Tân, anh mở cửa, trong phòng quạnh quẽ, ở ngay tủ giày còn có một cuốn sách chuyên ngành mà anh không cẩn thận lỡ đánh rơi vào sáng nay khi ra cửa.
anh cũng không nghĩ tới, Vu Nhiễm không trở về.
Vu Nhiễm rất thích sạch sẽ, sẽ có một khoảng thời gian cô sẽ ở nhà thu dọn sạch sẽ, cũng không thích thuê người giúp việc, mà thích chính mình tự sửa sang lại.
cô sẽ vì hắn mà sửa sang, sắp xếp sách tham khảo và sách chuyên ngành một cách gọn gàng, ngay từ đầu anh cũng không thích như vậy, nhưng thời gian dài, thế nhưng cũng từ từ quen dần.
anh đứng tại chỗ trong chốc lát, không biết đang suy nghĩ cái gì, liếc mắt đánh giá phòng khách trống trải không người, mới chậm rãi đi về phòng ngủ.
- --------------
Vu Nhiễm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vang lên một lần lại một lần, đột nhiên xốc chăn ngồi dậy, nổi giận đùng đùng lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường rồi bắt máy.
Mới vừa ấn xuống nút chấp nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng, bên kia liền truyền tới giọng nói nôn nóng pha với lửa giận truyền tới, “Bây giờ cô đang ở đâu, tôi gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy sao cô vẫn không bắt máy?”
“Có chuyện gì vậy chị?” Vu Nhiễm nhìn thoáng qua tên trên màn hình điện thoại, hữu khí vô lực hỏi.
Dụ Giai Vân bị cô hỏi ngược lại một ngụm lão huyết đều phải ngạnh ra tới, “cô không thấy hot search sao? Còn dám hỏi tôi có chuyện gì!”
“không có ạ, để em xem liền, lát nữa em sẽ gọi chị sau.” cô ngơ ngác nói xong, cúp điện thoại.
23 cuộc gọi nhớ, trong lòng Vu Nhiễm căng thẳng, vội vàng bấm mở, lại phát hiện toàn bộ đều là Dụ Giai Vân gọi, không có anh.
một cái cũng không có.
Rốt cuộc cô đang chờ mong điều gì? không phải trong lòng cô đã sớm có đáp án rồi sao? Nhưng mà vẫn không che dấu được sự mất mát ở trong lòng.
cô buông điện thoại xuống lại phát ngốc một chút, mới chậm rãi bấm vào Weibo, ba hot search đầu tiên đều là về cô, chói loá.
#Vu Nhiễm tai nạn xe cộ# tin nóng
#Vu Nhiễm ở quán bar# tin nóng
#Kỹ thuật lái xe của Vu Nhiễm# tin nóng
# Kỹ thuật diễn của Kỷ Niệm Sơ# tin nóng
Ảnh chụp kia là chiếc Aston Martin màu đỏ phá lệ chói mắt trong màn đêm, chụp cũng không rõ, cô đeo khẩu trang đội nón, nhưng nếu cẩn thận nhìn, thì cũng có thể miễn cưỡng nhận ra cô.
Có người gõ cửa, Vu Nhiễm ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, chỉ thấy Kỷ Niệm Sơ đang đẩy cửa đi vào, vẻ mặt cô mờ mịt hỏi, “Niệm Sơ, cậu thấy hot search rồi sao?”
“Thấy rồi.” Kỷ NIệm Sơ nói xong, đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, đưa tay xoa giữa hai mày.
“Khẳng định là cái tên trà xanh kia. Đồ kỹ nữ đi mua hotsearch, Niệm Sơ, quả nhiên tớ xem thường cô ta.” Vu Nhiễm ném điện thoại qua một bên, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại.
Kỷ Niệm Sơ thở dài, hận sắt không thể thành thép, “Rốt cuộc sếp lớn đang làm cái gì vậy? Tớ đã gọi cho hắn bảo hắn điều tra theo dõi rồi, kết quả vẫn bị người khác làm.”
“Sếp lớn quả nhiên không thể tin cậy được… Quên đi, tớ vẫn không nên trông cậy vào hắn làm gì, cậu đã nói chuyện với chị Giai Vân rồi sao?”
“Ừ, chị ấy mới vừa gọi cho tớ, rất tức giận.” Vu Nhiễm bất đắc dĩ nói.
“Vô nghĩa, tính tình của chị Giai Vân bạo như vậy, chị ấy tức giận vậy cũng là chuyện thường tình.” Kỷ Niệm Sơ nói xong, lấy điện thoại tìm số Cảnh Phí rồi gọi điện cho hắn.
Chuông vang hồi lâu mà vẫn chưa ai tiếp, tự động cắt đứt cuộc gọi, Kỷ Niệm Sơ nhíu mày, gọi lại lần nữa.
“Sếp lớn thấy việc đã bại lộ, cảm thấy có lỗi khi tờ nhờ việc anh ấy?” Kỷ Niệm Sơ cười khẽ, nghe tiếng cúp máy trong điện thoại.
Mẹ nó, tôi lại gọi.
Hôm nay cô cũng không tin là có quỷ, nhất định phải gọi được, để xem hắn rốt cuộc đang làm cái gì.
Ở cuộc gọi thứ ba, đầu dây bên kia rốt cuộc cũng bắt máy, sau đó lại truyền tới giọng người đàn ông xa lạ, giọng điệu của người đàn ông rất không kiên nhẫn, giọng nói lạnh nhạt, còn có hơi ủ rũ.
“Này?”
Mặt của Kỷ Niệm Sơ ngốc lăng đưa điện thoại ra trước mặt mình, xác nhận đối tượng mình đang nói chuyện, “Chào anh, tôi tìm Cảnh Phí.”
Đầu dây bên kia có chút khựng lại, không mở miệng nữa, Kỷ Niệm Sơ cũng không vội, liền chờ đợi. Qua một hồi lâu, mới nghe thấy đầu dây bên kia vang lên ‘rầm’, giống như có cái gì rơi xuống, ngay sau đó, lại một giọng nói chói tai truyền tới.
“Đệch mợ! Sao anh lại ở đây?”
Kỷ Niệm Sơ: “…”
không sai, giọng này là của Cảnh Phí, cô trợn trắng mắt, cố nén xúc động muốn mắng người, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, “Sếp đang nghe tôi nói sao?”
“Sếp?”
“Đây, đây, đây, có chuyện gì thì nói nhanh đi.” Giọng nói quen thuộc của Cảnh Phí truyền đến.
Kỷ Niệm Sơ nắm chặt điện thoại, bị khí thế của hắn không biết nên nói cái gì mới tốt, tạm dừng hai giây, mới gằn từng chữ một, hỏi, “Tối hôm qua tôi gửi tin nhắn cho anh con mẹ nó anh không thấy sao?”