Khi cô rút tờ giấy ra, Muộn Gia Niệm đứng cách đó không xa tiến đến bên cạnh cô, cô đoán ra được cô ấy muốn làm gì, không kịp ngăn cản, cô ấy đã đọc lên.
“Hãy chấp nhận hình phạt, gọi cho người cô liên lạc gần đây nhất ở trong WeChat, làm cho hắn hoặc cô ta hỏi cô một câu hỏi, cô phải trả lời đúng sự thật.”
Muộn Gia Niệm đọc xong, tiếng cười đi kèm theo với sự ồn ào.
“Gọi điện thoại! Gọi điện thoại! Gọi điện thoại!”
“Đây đâu phải là ‘truth’ đâu, rõ ràng là ‘dare’ mà?” Kỷ Niệm Sơ vừa hỏi vừa đem tờ giấy trong tay ném trở về, tờ giấy ở trong không trung vẽ ra một đường cong đẹp mắt lại một lần nữa được ném trở về cái hòm, chính xác.
Lương Trừ, một người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng đột nhiên mở miệng nói, “Kỳ thật cái này cũng có tính là ‘dare’ đâu, chỉ là trả lời một câu hỏi thôi mà.”
Đạo diễn cũng đi theo cười ha hả gật đầu, đã đến lúc này rồi, cô đành phải gật đầu, trong lòng nghĩ, người cuối cùng cô liên lạc là ai?
Cố Sâm hay luật sư Bùi? cô quên rồi.
cô nhớ rõ cô và luật sư Bùi đã trò chuyện qua lúc ở trên đường, nhưng Cố Sâm, tối hôm qua tiểu tử này mới vừa trở về, với tính nết của hắn, khẳng định sẽ trở lại tìm mình. nói không chừng, tin nhắn của hắn ta cũng đã gửi đi rồi, tự nhiên cũng có thể biến thành người đầu tiên mình liên lạc.
Là ai cũng được, ngàn vạn lần không phải là luật sư Bùi, xấu hổ chết.
Đội ngũ chương trình giữ điện thoại di động, nhân viên công tác đem điện thoại di động cho cô để cô mở khóa, bấm mở Wechat và bấm gọi.
Mọi người nhìn cô cười, như rất hứng thú với sinh hoạt của nghệ sĩ được nổi lên nhờ fans này.
Hai lần tiếng bíp liền có người bắt máy.
Kỷ Niệm Sơ có chút ngoài ý muốn có người bắt máy nhanh như vậy, nhìn thoáng qua mọi người có bộ dáng đang xem kịch vui, bất đắc dĩ cạn lời.
“Này.”
Bên kia tựa hồ là sửng sốt, giọng nói lạnh lẽo từ trong di động truyền ra, “Sao vậy?”
Giọng điệu của đầu dây bên kia thật thong thả, giọng nói cũng ôn nhu, có một loại cảm giác không nói nên lời.
Luật sư Bùi?
Kỷ Niệm Sơ nghe vậy liền phản ứng lại, tại sao có thể là luật sư Bùi? cô còn tưởng rằng… tưởng rằng là Cố Sâm.
Rốt cuộc không quen lắm, có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, “Luật sư Bùi, anh có câu hỏi hay nghi hoặc gì về tôi muốn hỏi tôi không, hôm nay tôi đều có thể trả lời.”
cô vừa mới nói lời này ra, không ít khán giả vây đứng ở bên ngoài hơi thất vọng.
Luật sư a?
Còn tưởng rằng là người đàn ông thần bí ở chung chứ.
Tuy rằng người xung quanh đều tận lực đè giọng mình xuống, nhưng Bùi Lương Thành vẫn nghe ra được giọng nói ồn ào xung quanh, lại nhớ tới hôm nay cô đi quay tổng nghệ, trầm thấp cười, chậm rãi nói, “Được.”
Kỷ Niệm Sơ ít khi bối rối như vậy, nhìn lướt qua Quý Chân ở bên cạnh đang liều mạng ra hiệu cho cô, chờ Bùi Lương Thành nói.
“cô mất thứ gì sao?” anh chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi hỏi.
Kỷ Niệm Sơ nghe vậy sửng sốt, mất thứ gì? cô nghĩ nghĩ, cô mất quá nhiều đồ vật, nhiều đến nổi đếm cũng chẳng hết.
Chỉ là không nghĩ tới luật sư Bùi sẽ hỏi câu như vậy… Là muốn biết điều gì? Kỷ Niệm Sơ chớp mắt, mang theo một tia không xác định, dò hỏi, “Đại khái…Là có?”
Bùi Lương Thành nghe vậy rũ con ngươi xuống, hô hấp cứng lại, di động đang nắm phát run, như là đang chờ cô thẩm phán.
“Tối hôm qua tôi quên cầm chuyển phát nhanh đặt ở cửa bảo vệ… Là cái này sao?” ( )))
Mọi người: “…”
Tác giả: Mọi người: Đừng mà, chúng tôi muốn nghe tin tức của cô và cái người thần bí kia, ai mà muốn nghe câu trả lời sa điêu* này chứ. (tung hoả mù)
Kỷ Niệm Sơ: Phủ nhận ba lần liên tiếp, tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa.
Này là câu trả lời kiểu gì vậy? Mọi người đang sôi nổi bát quái vì tưởng rằng sẽ nghe được gì đó bỗng nhiên câm nín.
Quý Chân nghe xong, trái tim đang lơ lửng rốt cuộc được thả xuống, may mà cô không làm ra chuyện gì, Quý Chân sợ cô nói gì đó làm kinh thiên động địa người khác, lại bắt cô phải đi dọn dẹp hậu sự cho.
Quay xong tiết mục, Qúy Chân và Kỷ Niệm Sơ muốn quay về khách sạn, Quý Chân vừa đi vừa cười, "Cảm ơn đại minh tinh đã không giết chị."
“?”
Kỷ Niệm Sơ không hiểu nhìn cô.
“hiện tại có quá nhiều tin tức bất lợi đối với cô, nếu mà nói sai cái gì thì tôi cũng không giúp được gì nữa, chỉ có thể tạ tội với công ty." Qúy Chân buông tay, có chút bất đắc dĩ. Đột nhiên bước chân dừng lại, giữ chặt Kỷ Niệm Sơ, hỏi, "Người vừa mới gọi điện cho cô, là luật sư Bùi?"
"Đúng vậy." Kỷ Niệm Sơ gật đầu.
Quý Chân cổ quái nhìn thoáng qua Kỷ Niệm Sơ, "Xem ra quan hệ của hai người cũng không tệ lắm?"
Kỷ Niệm Sơ vừa nói hai người chỉ là hàng xóm thôi, nghĩ lại hắn chiếu cố mình như vậy, hơn nữa dạo gần đây cũng xảy ra nhiều chuyện, như ý muốn mà gật đầu, "Cũng không tệ lắm."
“Luật sư chính, đương hồng lưu lượng, bởi vì một vụ kiện tụng lâu ngày mà nảy sinh tình cảm, trùng hợp lại là hàng xóm..." Qúy Chân vừa nói vừa cười, vỗ vỗ bên cạnh Kỷ Niệm Sơ, chế nhạo nói, "Aizz, nói thật, nói thật, như vậy xem ra hai ngươi còn man xứng*.” (xứng đôi nhưng hơi buồn cười)
cô trước sau trêu chọc kỷ Niệm Sơ, chỉ là lần này Kỷ niệm Sơ không tiếp lời cô nữa, Quý Chân ngẩn người, từ trên xuống dưới đánh giá cô một lần, không thể tin được nói, “cô cùng anh ta… không thể nào?”
Quý Chân thấy bộ dạng này của cô, lập tức sửa miệng, “Nhưng mà! Nhưng mà!”
“Tôi cũng không nói cô không thể yêu đương nha, nếu mà muốn yêu đương, cũng không phải lúc này.”
Kỷ Niệm Sơ căn bản không nghe Quý Chân đang nói gì, thất thần nghĩ tới chuyện khác, đi đến xe bảo mẫu, vừa muốn lên xe, ở phía xa liền thấy có một người đàn ông đứng đối diện đường cái nhìn về phía cô cười.
Người đàn ông khoác áo gió màu đen, không cài lại, mà lại mở ra. Lộ ra áo bên trong màu nâu cùng quần máu xám đậm ống đứng đơn giản, trên chân là đôi giày màu trắng thiết kế đặc biệt số lượng có hạn, đôi chân phá lệ thon thả. Vóc dáng người cao, mặt mày anh tuấn đĩnh đạc, làn da khỏe mạnh màu lúa mì, trong ánh mắt mang theo ý cười quen thuộc.
cô nhắm mắt lại, giống như không thể tin được, một lần nữa mở mắt ra, người đàn ông lập tức đi về phía cô.
Lúc này Kỷ Niệm Sơ mới xác định là anh, chạy thật nhanh về phía anh, cười nhào vào lồng ngực anh.
“anh!”
Người đàn ông vững vàng tiếp được cô, cười xoa tóc cô.
Quý Chân ở một bên bị dọa tâm tình xém nữa nhảy ra ngoài, vội vàng kéo hai người lên xe.
"Tiểu tổ tông của tôi ơi, đây là đường cái, là đường cái nha, cô còn nhớ thân phận của chính mình sao?” Quý Chân ngồi ở ghế lái, vẻ mặt hận sắt không thành thép nhìn Kỷ Niệm Sơ.
một bên vừa nói vừa khởi động xe, “Tài xế có việc đã đi trước… Về khách sạn?”
Kỷ Niệm Sơ cũng không thèm để ý Quý Chân, kéo cánh tay của Kỷ Cẩm Dương, đôi mắt cười cong cong giống như trăng non, “Quý Chân, giới thiệu với cô một chút, đây là anh của tôi.”
Quý Chân cảm thấy hai ngừoi đúng là có điểm giống nhau, nghi ngờ nói, “anhruột?”
“anh để yêu.” Kỷ Cẩm Dương khẽ cười một tiếng. (yêu ở đây là người yêu nha mọi người ơi mọi người ơi.)
Quý Chân nghe vậy tay lái run lên, cuống quít dẫm chân ga, phía trước có một chiếc xe dừng lại, vừa lúc lại là đèn đỏ, khoảng cách ai cũng rất gần, thiếu chút nữa tông nhau.
Sợ tới mức cô luống cuống tay chân, vội vàng dẫm phanh lại một lần nữa, tắt máy.
Quý Chân vội vàng cầm điện thoại bên cạnh chuẩn bị xuống xe xem xét, Kỷ Niệm Sơ trừng mắt nhìn Kỷ Cẩm Dương, cũng định đi xuống xe, lại bị Quý Chân ngăn cản.
một hồi lâu, Qúy Chân trở lại lên xe, vừa lên xe liền lau mồ hôi trên trán, “Mẹ nó, phía trước là xe McLaren p1.” (Siêu xe nha mọi người, nhìn đẹp.)
“May mà không đụng trúng, bằng không tôi bị lột da mất.”
Phía sau cũng có một chiếc xe dừng lại, khoảng cách cũng rất gần, thiếu chút nữa đụng phải xe cô.
“Kỷ Cẩm Dương, cái con cẩu này, thiếu chút nữa xảy ra tai nạ liên hoàn rồi đấy, đây là quản lí của em, anh đừng có hại tụi em.” Kỷ Niệm Sơ bị cảnh tưởng trước mắt này làm thất thần hồi lâu, khó mà không chửi tục được. (Hông lẽ để con chó mọi người, nghe thô quá)
cô vừa nói xong, hạ cửa sổ xe xuống một chút, liếc mắt nhìn chiếc xe đằng sau, là chiếc Bentley Intercontinental.
Hình như có chút quen mắt, gặp qua nhiều lần rồi.
đang muốn mở miệng hỏi Qúy Chân một chút, McLaren phía trước đột nhiên có một người phụ nữ bước xuống, đi đến bên xe Quý Chân gõ cửa.
Kỷ Niệm Sơ đang nói chuyện với Kỷ Cẩm Dương, nghe giọng nói lúc này mới quay đầu nhìn thoáng qua.
Này không phải là Lương Trừ mới vừa quay tiết mục cùng với cô sao?
Tại sao cô ta lại ở đây?
Quý Chân hiển nhiên cũng nhận ra người đi tới, hạ cửa sổ xe xuống.
Lương Trừ nhìn thấy người ngồi ở ghế lái là Quý Chân đang ngẩn người lập tức phản ứng lại, sửa lại nón ở trên đầu một chút, giơ lên khuôn mặt tươi cười, “Là chị thật à? thật trùng hợp.”
“Kỷ tiền bối cũng ở đây sao?” Lương Trừ vừa nói vừa quay đầu nhìn ghế sau, quả nhiên, thấy Kỷ Niệm Sơ ngồi ở ghế sau, chỉ là, bên cạnh cô còn có một người đàn ông xa lạ.
Kỷ Niệm Sơ biết Lương Trừ đang nhìn cô, cũng hướng về phía cô nhàn nhạt cười, “Chào cô.”
“Nếu là Kỷ lão sư nói thì không có việc gì cả, còn tưởng rằng người nào không có mắt đụng phải xe tôi, đây là xe Cảnh thiếu mới đưa tôi chưa được bao lâu.” Lương Trừ vừa khoe khoang vừa nói, giọng điệu còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “Cảnh thiếu”.
“không phải còn chưa đụng sao? Tôi đã chụp ảnh hiện trường đầu tiên để lấy bằng chứng.” Quý Chân nghe không lọt tai cách cô ta nói cho qua chuyện, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, “Nếu thật sự có tổn thất cái gì, cô có thể trực tiếp liên hệ với tôi để tìm công ty bảo hiểm bồi thường, dừng xe ở chỗ này để mà nói chuyện thì cũng ảnh hưởng không tốt lắm, đi trước.”
Lương Trừ thấy vậy, biết cũng không chiếm được tiện nghi gì từ miệng Quý Chân, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Kỷ Niệm Sơ, cười nói, “Như vậy, hẹn gặp lại Kỷ tiền bối.”
Quý Chân khởi động xe chạy đi, khuôn mặt tươi cười của Lương Trừ nhanh chóng suy sụp, ánh mắt nặng nề nhìn phương hướng xe rời đi, rồi mới trở về xe mình.
Cảnh Phí ngồi ở trên ghế phụ không chút để ý lướt điện thoại, nhìn thấy Lương Trừ trở về mới nhấc mí mắt lên, có chút không kiên nhẫn, “Có chuyện gì mà đi xuống lâu vậy?”
“trên xe là Kỷ tiền bối và người quản lí Qúy Chân.” Lương Trừ khởi động xe, vừa lái vừa thấp giọng nói.
Vừa dứt lời, Cảnh Phí đang lướt điện thoại dừng một chút, lúc này mới giương mắt nhìn cô một cái.
“Kỷ Niệm Sơ?” Cảnh Phí có chút kinh ngạc.
Lương Trừ thấy rằng mỗi khi mình nhắc tới Kỷ Niệm Sơ, Cảnh Phí mới bằng lòng liếc nhìn cô một cái, cô càng tức giận, lơ đễnh nói, “Có phải hay không lúc không đề cập tới cô ấy, anh còn chẳng buồn liếc mắc nhìn tôi một cái.”
“Sao có thể như vậy?” Cảnh Phí ném điện thoại sang một bên, nắm bàn tay cô qua, đôi mắt đào hoa nhìn cô cười, “Tôi là sếp của cô ấy, quan tâm các nghệ sĩ dưới tay nhiều hơn một chút cũng không có việc gì, ngoan, đừng nóng giận.”
“cô ấy đụng vào xe cô sao?” Cảnh Phí không đợi cô mở miệng, lại hỏi.
Lương Trừ lắc đầu, “không có.”
“Vậy cô tức cái gì, nếu mà đụng thật tôi liền đưa cô thêm một chiếc nữa không phải là được rồi sao.” Cảnh Phí thưởng thức bàn tay của cô, không chút nào để ý nói.
Lương Trừ nghe lời này xong như cũ vẫn không vui vẻ nổi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Phí, lại thấy hắn đang xem điện thoại.
“Lúc nãy thấy Kỷ tiền bối đang ngồi bên cạnh một người đàn ông, nhìn qua hình như quan hệ cũng không bình thường.” Lương Trừ vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Cảnh Phí, nghe vậy, quả nhiên Cảnh Phí nhướng mày. Nhéo tay cô, cô nhíu mày một cái, như cũ thanh sắc bất động mỉm cười, “Kỷ tiền bối quen biết thật nhiều người, quả nhiên tôi là hậu bối thật không thể bằng được.”
Mẹ nó, lại gây chuyện để lão tử đi dọn dẹp.
không phải là Bùi nhị thiếu đi?
Cảnh Phí ở trong lòng hung hăng mắng Kỷ Niệm Sơ hai lần, quay đầu nhìn Lương Trừ, nhướng mày, “Quen biết tôi còn chưa đủ? cô còn nghĩ tới chuyện quen biết thêm ai?”
Lương Trừ rút bàn tay ra, xoắn xoắn sợi tóc bên tai, “nói giỡn thôi mà, anh tưởng thật sao?”
Hai người tới khách sạn, Cảnh Phí đưa Lương Trừ tới cửa phòng, Lương Trừ lôi kéo hắn, chớp mắt, nhỏ giọng nói, “thật sự anh không muốn vào ngồi một chút sao?”
“không được, lát nữa tôi có tiệc rượu, mấy người bạn của tôi muốn gặp để bàn chuyện làm ăn. cô nghỉ ngơi trước đi, về bộ phim mới đó, tôi sẽ kêu người đưa kịch bản cho cô.” Cảnh Phí không chút để ý nói xong, hướng về phía cô cười, xoay người rời đi.
__________________________________________________________________________________
Editor: Hello mọi người, tuần sau mình thi nhiều nên mình sẽ đăng hai chương 14 với 15 vào thứ 7 chủ nhật nha, chúc mọi người một ngày tốt lành. (๑˃̵ᴗ˂̵)و