Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 59




Ninh Vũ Phi hoàn toàn không ngờ rằng mình còn có thể tỉnh lại.

Xung quanh vang lên âm thanh rất nhỏ, rất nhẹ, không ầm ĩ mà lại có cảm giác ấm áp, thuận theo tim mà trào dâng, dọc theo huyết dịch chảy khắp toàn thân khiến Ninh Vũ Phi cảm thấy khoan khoái và thoải mái chưa từng thấy.

Cậu chưa chết sao?

Sao lại chưa chết?

Ninh Vũ Phi thoáng tập trung tinh thần, kinh ngạc phát hiện, đã không còn Thiên Xà tâm!

Cái thứ đó gần như chiếm đoạt cơ thể cậu, cường thế xâm nhập vào thần kinh cậu… đã không còn…

Tinh thần lực to lớn bản thân phải gánh vác đã biến mất, Ninh Vũ Phi cảm thấy chính mình nhẹ nhàng tiếng hít thở, toàn thân thư thái, không đau đớn thật quá tốt rồi!

Nhưng… Sao có thể!

Tất cả tinh anh toàn viện nghiên cứu đế quốc còn phải bó tay, sao Hoắc Bắc Thần lại làm được?

Tim bỗng căng thẳng, Ninh Vũ Phi nghĩ tới đầu tiên: Làm thứ gì đó, Hoắc Bắc Thần đã phải đánh đổi thứ gì đó!

Điều này quá mức khó khăn cho nên Ninh Vũ Phi không kìm được mà nghĩ nhiều.

Ninh Vũ Phi vội mở mắt, đập vào mắt là ánh sáng nhu hoàn, một lúc sau cậu híp mắt mới thích ứng nổi.

Ngay sau đó một giọng nói kinh hô khiến Ninh Vũ Phi bất ngờ: “Tiểu Phi tỉnh rồi! Lâm bác sĩ, Tiểu Phi mở mắt ra rồi!”

Giọng nữ ôn nhu vì quá kích động mà lạc giọng, Ninh Vũ Phi ngẩn người, quay đầu nhìn thấy Dương Nhược Vân.

Viền mắt Dương Nhược Vân đỏ ửng, ngay khi hai người chạm mắt thì bà che miệng khóc ra tiếng: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi, Tiểu Phi… Thật sự là quá tốt rồi!”

Vì quá kích động nên điều trào dâng trong ngực đều không biết nên nói gì.

Ninh Vũ Phi nhìn bà, mũi chua chua, trong mắt dâng một tầng hơi nước, cậu mấp máy môi, tâm tình phức tạp lại cực kỳ chân thành hô một tiếng: “Mẹ…”

Dù cho tìm về tất cả ký ức, dù cho biết mình không phải con trai ruột của Dương Nhược Vân nhưng mười lăm năm công ơn nuôi dưỡng đã vượt qua tất cả liên hệ máu mủ.

Vô cùng cám ơn mẹ, sống hai đời, Dương Nhược Vân cho Ninh Vũ Phi một sự ấm áp khát khao của một người mẹ.

Dương Nhược Vân lo lắng đề phòng lâu như vậy, rốt cục nghe đến Ninh Vũ Phi gọi một tiếng ‘mẹ’ thì khóc không thành tiếng.

Ninh Vũ Phi đau lòng, nhớ tới sức khỏe thì cảm thấy không nhúc nhích được, cũng không còn khí lực, trên người quấn không ít thứ.

Lúc này cửa phòng đẩy ra, Lâm Lam toàn thân áo trắng đi về phía Dương Nhược Vân, ôn thanh nói: “Dì à, yên tâm đi, Vũ Phi không sao rồi, dì đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, cứ mệt mỏi như vậy, cháu sợ sức khỏe của dì chịu không nổi.”

Ngay sau đó, lục tục lại có người đi tới, Ninh Vũ Phi ngẩng đầu nhìn, bỗng cảm giác như mơ.

Ninh Tử An, Ninh Vũ Tường.

Cậu cho rằng sẽ không còn gặp được người nhà, không ngờ sẽ có ngày này.

Hai người đàn ông đều đỏ vành mắt, tuy không khóc lớn như Dương Nhược Vân nhưng mừng rỡ và mệt mỏi trong mắt đều biểu lộ mấy ngày nay họ đều bất an và lo lắng.

Vì Lâm Lam còn muốn tiến hành kiểm tra cơ thể Ninh Vũ Phi nên mọi người còn chưa kịp nói nhiều thì đã lần lượt ra khỏi phòng.

Lâm Lam không nói hai lời, ấn một cái xuống bụng Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi bị đau.

Lâm Lam hỏi: “Đói bụng không?”

Lời gã vừa dứt, Ninh Vũ Phi lập tức cảm nhận được đói bụng…

Rất đói! Sao lại đói như thế! Quả thật có thể nuốt vào một đầu con voi! Đã ngủ bao lâu rồi? Đã bao lâu không ăn cơm?

Thấy Ninh Vũ Phi như vậy, Lâm Lam cũng hiểu rõ, gã vừa mở máy trị liệu cho cậu, vừa nói: “Có thể đứng dậy nhưng phải chậm chút, ngủ đã ba tháng, tuy vẫn duy trì được hoạt tính bắp thịt nhưng xương cốt thì…”

“Gì?” Ninh Vũ Phi mở to mắt: “Ba tháng?!”

“Tôi ngủ lâu vậy sao?”

Ba tháng này Lâm Lam cũng chưa được ngủ ngon giấc nhưng cũng coi như không phụ lòng giao phó mà kéo con người này từ quỷ môn quan trở về, gã hơi mệt mỏi, thở dài nói: “Ba tháng đã là gì chứ? Không ngủ luôn đã là tốt rồi.”

Ninh Vũ Phi còn kinh ngạc, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, chân thành nói: “Cám ơn anh.”

Ninh Vũ Phi biết ba tháng này khẳng định Lâm Lam vẫn luôn canh chừng trong phòng bệnh, không có gã thì cậu nhất định không sống nổi.

Lâm Lam khoát tay áo: “Đừng cám ơn tôi, không có nguyên soái đại nhân thì đánh chết cậu cũng đừng nghĩ tới chuyện mở mắt ra.”

Nghe đến hai chữ này, tim Ninh Vũ Phi bỗng căng thẳng, liên thanh hỏi: “Anh Lâm, ‘Lệ huyết’ là gì? Đại nhân sao lấy thứ đó, anh ấ…”

Lâm Lam thở dài: “Cậu tự đi mà hỏi hắn ấy.”

Ninh Vũ Phi khựng người, ngay sau đó run run hỏi: “Nguyên soái đại nhân… Hiện tại ở nơi nào?”

Lâm Lam trả lời: “Sắp về rồi…”

Lời gã vừa dứt thì cửa phòng lại mở ra.

Ninh Vũ Phi giống như tâm linh cảm ứng, quay đầu nhìn sang, sau đó cả người đều ngơ ngẩn.

Một bộ quân trang đen phẳng phiu, chiếc mũ màu xám che đi mái tóc đen mượt, người đàn ông dường như mới từ bên ngoài trở về, quanh thân còn mang theo hơi lạnh càng tôn lên khí chất cường đại, khí chất mạnh mẽ lập tức lan tỏa chiếm đoạt toàn bộ gian nhà.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt đen thẳm khóa lấy người trên giường, khí thế ác liệt đột nhiên dừng lại, nụ cười nhẹ cong lên bên khóe môi hắn, giọng nói của hắn ấm áp như hòa tan băng tuyết: “Tỉnh rồi?”

Hai chữ quá bình thường, một câu hỏi quá bình thường giống như trong hai năm trước kia, vô số buổi sáng khi Ninh Vũ Phi tỉnh dậy nhìn thấy Hoắc Bắc Thần đi tập thể dục trở về, nhận được một câu hỏi giản đơn như vậy.

Trong phút chốc, cảm xúc bỗng nhiên xông lên đầu khiến Ninh Vũ Phi khóc nói thành một cậu không hoàn chỉnh: “… Các, các h.. hạ…”

Lâm Lam đứng dậy rời đi, Hoắc Bắc Thần cởi áo choàng, ngồi xuống bên giường, một tay vươn ra ôm lấy thanh niên tiều tụy vào trong lòng: “Tỉnh là tốt rồi, đừng khóc.”

Ninh Vũ Phi cảm thấy bản thân quá khó coi, không cách nào khắc chế được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.

Vốn tưởng rằng sẽ không còn cơ hội, vốn tưởng rằng sẽ không còn được gặp hắn, vốn tưởng rằng một màn chật vật kia chính là chia tay vĩnh viễn của cả hai.

Nhưng ai ngờ được, cậu có thể tỉnh, có thể sống sót, có thể… Thoát khỏi Thiên Xà tâm.

Đột nhiên nghĩ tới đây, Ninh Vũ Phi ngẩng đầu, gấp giọng hỏi: “Cuối cùng là sao chứ? Thiên Xà tâm bị tróc ra sao? Sao có thể? Lệ huyết là gì? Các hạ, anh đi ‘Vết tích vũ trụ’ sao? Nơi đó…”

Ninh Vũ Phi hỏi còn chưa xong thì Hoắc Bắc Thần đã cười khẽ ngắt lời cậu: “So với mấy thứ này, tôi còn muốn nghe em nói về thứ khác hơn.”

Ninh Vũ Phi ngơ ngác, có chút không phản ứng lại.

Mà Hoắc Bắc Thần lại không cho Ninh Vũ Phi cơ hội hỏi, hắn cúi đầu, ngậm lấy bờ môi nhạt màu đã khát vọng từ lâu.

Ninh Vũ Phi đột nhiên mở to mắt, nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc khiến thần thái hoảng hốt nhưng ngay sau đó, đầu lưỡi lửa nóng mò vào như liệt hỏa lập tức đốt cháy thảo nguyên khô héo, khiến cảm xúc mãnh liệt bùng lên kích thích người tê dại da đầu.

Ninh Vũ Phi thử thăm dò đáp lại.

Chiếm được sự đáp trả, Hoắc Bắc Thần vươn tay giữa lấy đầu Ninh Vũ Phi để nụ hôn càng thêm sâu hơn càng thêm nóng bỏng hơn, càng thêm chặt chẽ, càng thêm không còn khoảng cách, nhưng.. không đủ, còn chưa đủ… Đáy lòng kêu gào khát vọng mong mỏi muốn tiếp xúc nhiều hơn nữa, muốn vuốt ve cơ thể này, muốn hôn môi, muốn đặt cậu dưới thân mình, hưng phấn gào khóc.

Kết thúc nụ hôn, Ninh Vũ Phi thở hồng hộc, Hoắc Bắc Thần lại không thoả mãn.

Thật ra thân thể Ninh Vũ Phi không mắc bệnh nặng, chỉ là ngủ quá lâu nên còn chưa kịp thích ứng.

Mà lúc này, Ninh Vũ Phi ngồi trên đùi Hoắc Bắc Thần, cảm nhận được rõ dục vọng nóng rực của đối phương đã cứng như thép.

Dù hai người đã làm qua vô số lần, Ninh Vũ Phi vẫn còn ngượng ngùng.

Dù sao… Trạng thái không giống nhau, dù sao… Không còn Thiên Xà dẫn.

Nhưng Ninh Vũ Phi muốn tiếp tục, cậu thử vươn tay thăm dò —— tuy rằng lý trí cảm thấy điểm này không đúng lắm, thời gian cũng không đúng, nhưng… cậu muốn làm tiếp.

Tại thời gian hoàn toàn thanh tỉnh, tại thời điểm vượt qua cái chết, cậu muốn chạm vào hắn, muốn kéo hắn lại gần hơn, muốn làm-tình với hắn, muốn dùng phương thức kịch liệt nhất để xác nhận, đây không phải là mơ.

Chỉ là tay còn chưa chạm được, Hoắc Bắc Thần đã cởi bỏ áo Ninh Vũ Phi, tỉ mỉ hôn lên cơ thể cương cứng của cậu.

Ninh Vũ Phi khẽ run lên, thả lỏng, hơi ngửa ra sau, chủ động đưa chính mình lên.

Hoắc Bắc Thần hôn cậu hơi ngừng lại, sau đó nhẹ nhàng cắn lên điểm nhỏ, khàn giọng nói: “Đừng câu dẫn tôi.”

Ninh Vũ Phi khẽ hừ một tiếng, khó nhịn mà nói rằng: “… Em muốn làm.”

Động tác Hoắc Bắc Thần hơi ngừng lại nhưng rất nhanh, nụ hôn nóng bỏng ập tới, bàn tay châm lửa khắp nơi, dễ dàng khiến Ninh Vũ Phi trầm luân vào trong bể dục.

Bị kích thích đến khi bắn đi ra, thể nghiệm khoái cảm khiến đại não Ninh Vũ Phi trống rỗng, tinh thần hoảng hốt…

Nhưng rất nhanh, Ninh Vũ Phi phát hiện Hoắc Bắc Thần đang mặc áo lại cho cậu, Ninh Vũ Phi lập tức nóng nảy nói: “Còn muốn…”

Đôi mắt đen thẳm của Hoắc Bắc Thần cong cong nhìn Ninh Vũ Phi: “Muốn cái gì.”

Ninh Vũ Phi đỏ mặt nhưng vẫn cắn răng nói: “Làm đến cùng được không, em muốn…”

Hoắc Bắc Thần nhéo nhẹ lên má Ninh Vũ Phi, khàn khàn ẩn nhẫn nói: “Thân thể em còn phải dưỡng thêm.”

Trong lòng Ninh Vũ Phi nóng rực, càng muốn làm thêm, cậu cúi đầu nhìn, cuống họng hơi động, mở miệng nói: “Không sao mà, em không sao, các hạ, em muốn…”

Hoắc Bắc Thần dõi theo cậu: “Thật sự muốn?”

Ninh Vũ Phi ngoài miệng nói lớn nhưng tầm mắt lại hoảng hốt, mặt hồn thấu nhưng vẫn kiên quyết gật đầu: “Vâng.”…(post:thatloanbatnhao.wp.com)

Mạnh mẽ bị làm đến hôn mê bất tỉnh, Ninh Vũ Phi tại lúc cao trào thì ôm chặt lấy Hoắc Bắc Thần, vội nói: “Em thích anh, có thể gặp anh thật là tốt…”

Phần tình cảm ấy hình thành từ lúc nào, Ninh Vũ Phi đã nhớ không rõ nhưng khi lấy lại ký ức thì thời gian hai năm đó được khuếch đại vô hạn, Hoắc Bắc Thần trở thành hình ảnh đầu tiên trong tất cả cuộc sống của cậu.

Có tài cán gì mà cậu có thể nắm giữ đoạn tình đẹp như vậy.

Có tài cán gì mà cậu có được một người yêu thành thục bao dung như vậy.

Thật sự rất cảm kích, cậu còn có cơ hội cẩn thận, quý trọng tất cả những thứ này.

Tuy rằng ý muốn Hoắc Bắc Thần phát tiết một chút nhưng mãi đến khi Ninh Vũ Phi mệt ngất đi, Hoắc Bắc Thần cũng không thể thư giải.

Tư vị căng cứng này càng khó chịu hơi lúc nãy nhưng Hoắc Bắc Thần lại không hề tức giận, trong con ngươi hắn vẫn dấy lên hỏa diễm dục vọng, khóe môi lại nhếch lên nụ cười thâm tình sủng nịch, hắn giơ tay ngắt nhẹ lên gò má thanh niên đang ngủ say, xúc cảm mềm mại ấm áp khiến tâm tình chập trùng trong ba tháng nay của Hoắc Bắc Thần cuối cùng cũng chân thật bình định.

Có thể còn sống, là tốt rồi.***(post:thatloanbatnhao.wp.com)

Hôm sau, Ninh Vũ Phi bị mùi cơm nức mũi làm tỉnh.

Ninh Vũ Phi mở mắt, không cảm thấy mệt mà chỉ thấy hơi ảo não.

Cậu còn nhớ cuối cùng nguyên soái còn không thể phát tiết, cơ thể của mình thật sự nên luyện thêm, thế này là quá yếu rồi, đúng là đỡ không nổi một đòn.

Nhưng nếu đã không còn Thiên Xà tâm, không còn phải gánh tinh thần lực nặng nề thì cơ thể Ninh Vũ Phi có thể từ từ khôi phục.

Đang nghĩ như thế, thanh âm Dương Nhược Vân vang lên: “Nhanh tới dùng cơm, mẹ làm cháo cho con nè, Lâm bác sĩ nói bây giờ con cần phải bồi bổ, chờ qua hai tháng là có thể khôi phục như thường!”

Ninh Vũ Phi ngồi xuống, nhìn mẹ mình bê một bát cháo mềm thơm ngát, không khỏi cười nói: “Mẹ, con xuống ăn là được.”

Dương Nhược Vân nói: “Cần gì phải phiền thế, ăn tại đây đi.”

Ninh Vũ Phi nào có thể ăn trên giường, vội xuống giường nhưng động một chút thì nơi phía sau bị lôi kéo một chút, cũng… đau.

Quá lâu không có làm, tuy ngày hôm qua Hoắc Bắc Thần động vô cùng khắc chế nhưng đại gia hỏa kia có quy mô thế nào Ninh Vũ Phi nhớ rất rõ, không nhúc nhích cũng đã làm người ra chịu không nổi, càng không nói tới…

Khụ khụ, Ninh Vũ Phi không dám nghĩ tới.

Dương Nhược Vân nhìn tư thế của Ninh Vũ Phi thì đã biết chuyện gì xảy ra, bà đỏ mặt nhưng nhịn không được mà sẵng giọng: “Tuổi trẻ cũng không thể như vậy, tự mình phải dưỡng chính mình! Mẹ thấy nguyên soái đại nhân không phải người hồ đồ, chắc chắn là con…”

Vạn vạn không thể ngờ tới mẹ sẽ trách cứ chuyện này, Ninh Vũ Phi quả thật có xúc động muốn đào lỗ chui thân.

Dương Nhược Vân thấy Ninh Vũ Phi như vậy, thu câu chuyện, không khỏi thở dài.

Trong lòng Ninh Vũ Phi bỗng dưng căng thẳng, có phần chột dạ.

Năm đó yêu đương với nghị trưởng, còn chưa kịp nói rõ thân phận Tạ Cảnh thì Ninh Tử An và Dương Nhược Vân đều bảo trì phản đối. Bởi vì thân phận không ngang hàng, họ sợ Ninh Vũ Phi chịu thiệt… Bây giờ nghĩ lại là do duyên cớ Thiên Xà tâm, họ sợ Ninh Vũ Phi bị lợi dụng.

Tuy nói bây giờ không còn Thiên Xà tâm nhưng về vấn đề thân phận thì vẫn khiến họ lo lắng đi.

Nhưng Ninh Vũ Phi không biết nên giải thích ra sao với hai người, nhưng cậu cũng không muốn giải thích, nói nhiều không bằng chứng minh bằng thời gian đi.

Bản thân hạnh phúc, cha mẹ sẽ yên tâm.

Ninh Vũ Phi vừa định nói rõ tâm ý của mình thì không ngờ Dương Nhược Vân lại mở lời: “Con không cần nghĩ nhiều, chuyện con và nguyên soái đại nhân, mẹ và cha sẽ không phản đối.”

Ninh Vũ Phi ngơ ngác, nhạy bén nhận ra bên trong có chuyện.

Dương Nhược Vân quay đầu, nhìn Ninh Vũ Phi nhẹ giọng nói: “Tận mắt nhìn thấy nó vì con làm nhiều chuyện như vậy, bất cứ ai cũng không có tư cách để nghi ngờ.”

Ninh Vũ Phi nhất thời khẩn trương, cậu vẫn muốn biết, muốn hỏi, cuối cùng cũng có người chịu nói cho cậu biết.

Dương Nhược Vân không che giấu, từ góc độ của bà mà nói ra lời này càng khiến Ninh Vũ Phi xúc động nhân đôi, ấm áp bên trong trào dâng quá nhiều.

Cậu muốn gặp Hoắc Bắc Thần, rất muốn gặp hắn.

Hương cháo thơm ngát không đoái hoài, Ninh Vũ Phi xuống giường nói: “Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến.”

Dương Nhược Vân vốn muốn để cậu ăn xong, nhưng thấy dáng vẻ cần thiết của Ninh Vũ Phi thì không đành lòng ngăn cản: “Đi đi.”

Ninh Vũ Phi rời phòng.

Thế mới biết, cậu đang ở Vân Chưng tinh hệ.

Ba tháng trước, Hoắc Bắc Thần xông vào ‘Vết tích vũ trụ’, từ trong chủng tộc đáng sợ mà đoạt lấy ‘Lệ huyết’.

Đây là một thứ đồ vô cùng cường hãn, tác dụng của nó là nuốt chửng tinh thần thể.

Lệ tộc là tử địch Thiên Xà tộc, từ lúc sinh ra đã mang tử địch.

Vì đồ ăn chúng sinh tồn dựa vào tinh thần Thiên Xà tộc.

‘Vết tích vũ trụ’ giáp giới ‘Thiên Xà vòng’ cho nên hai tộc đánh nhau không ngừng.

Người Nguyên Lão viện quả thật không tìm ra phương thức tróc ra Thiên Xà tâm, bởi vì Thiên Xà tâm trừ sinh dục thì không cách nào tróc ra.

Nhưng nó có thể bị thôn phệ, năng lực dùng ‘Lệ huyết’ nuốt hết toàn bộ, điều này đủ để lay động thứ cường đại trong toàn bộ ngân hà.

Nhà khoa học Nguyên Lão viện dù sao cũng không nỡ lòng hủy diệt Thiên Xà tâm, cho nên họ sẽ không vận dụng ‘Lệ huyết’.

Thế nhưng Hoắc Bắc Thần lại không thèm để ý tới thứ đồ quái quỷ này, cho nên hắn mới tìm được phương thức cứu Ninh Vũ Phi.

Nhưng dù vậy, Hoắc Bắc Thần cũng bỏ ra cái giá nặng nề.

Lệ tộc quanh năm ở ‘Vết tích vũ trụ’ nhưng không có nghĩa bọn họ nhỏ yếu, mà là ngược lại, họ cường hãn không địch thủ.

Trung Sách thượng tướng mai phục quanh ‘Vết tích vũ trụ’ bốn tháng mới tìm ra cơ hội duy nhất.

Hoắc Bắc Thần vừa mới giải độc đã mặc áo giáp ra trận, cướp lấy ‘Lệ huyết’ dù rằng chỉ có một phần cứu mạng.

Ninh Vũ Phi đi thẳng đến phòng sửa chữa cơ giáp, nhìn thấy ‘Chiến Thần hào’ sữa chữa ba tháng cũng chưa trở lại bình thường, không khỏi chua xót viền mắt.

Một vị thần đánh đâu thắng đó lại trở thành bộ dạng như thế này, có thể tưởng tượng ra tình hình trận chiến lúc đó có bao nhiêu kịch liệt.

Mà Hoắc Bắc Thần…

Cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng tìm thấy nguyên soái đại nhân.

Hắn vừa mới xử lý xong quân vụ, đang muốn trở về khu nghỉ ngơi thì thấy Ninh Vũ Phi trước mặt, nhíu mày hỏi: “Sao lại ra đây? Dùng bữa chưa?”

Ninh Vũ Phi không nói hai lời, đi tới, cẩn thận chạm vào cánh tay trái của hắn.

Hoắc Bắc Thần hơi run, nhẹ giọng nói: “Không sao, qua ba tháng là khỏi.”

Ninh Vũ Phi hoàn toàn không kiềm được. Hoắc Bắc Thần vì cứu cậu, mất đi một cánh tay, dù kỹ thuật bệnh viện có hoàn mỹ tạo ra một cánh tay tương xứng, thế nhưng… mất chính là mất… dù thế nào cũng không thể xóa đi chấn thương này.

Giọng cậu nghẹn ngào, âm điệu run không thành hình nhưng cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, bởi vì cậu cảm thấy tất cả lời nói đều là vô dụng.

Hoắc Bắc Thần kéo Ninh Vũ Phi qua, ấn vào trong lòng, bỗng thở dài nói: “Em còn nhớ chuyện mười lăm năm trước không?”

Mười lăm… Năm trước?

Ninh Vũ Phi ngơ ngác.

Thanh âm Hoắc Bắc Thần rất thấp, khàn khàn mang theo hồi ức ấm áp: “Khi đó em cứu một người, chăm sóc một tháng.”

Ninh Vũ Phi đột nhiên trợn to mắt, đoạn ký ức đó sao cậu sẽ quên, khi đó Ninh Vũ Phi mất đi trí nhớ, còn tưởng rằng mình vừa mới xuyên qua, mỗi ngày đều cẩn thận lập mưu tính kế cho tương lai mai sau, bận đông bận tây, chỉ lo tiết kiệm không đủ, tiền kiếm không nhiều, sau này lớn lên không tìm được bạn gay tốt… Khụ khụ…

Suốt ngày bận bịu như con ong mật, nhất thời không có rảnh rỗi.

Mãi đến khi Ninh Vũ Phi ra ngoài ‘khảo sát’ trở về thì nhặt được một quân nhân sắp chết.

Thật sự không ngờ tới, một người nằm một tháng, không nói không rằng đã rời đi lại là Hoắc Bắc Thần.

Ninh Vũ Phi quá kinh ngạc: “… Là anh thật sao?”

Hoắc Bắc Thần cười: “Không phải tôi thì còn có người thứ ba biết chuyện này sao?”

Tuyệt đối sẽ không có! Thời điểm đó Ninh Vũ Phi rất cẩn thận, sao có thể để người khác biết chuyện nguy hiểm này.

Nhưng cậu vẫn không cách tin nổi: “Điều đó… thật trùng hợp.”

“Đúng, thật trùng hợp.” Hoắc Bắc Thần nhẹ giọng nói: “Bốn năm trước tại Đại Hoang tinh hệ, lần đầu tiên tôi gặp được em thì cũng cảm thấy… thật trùng hợp.”

Bởi vì lời ngắt quãng này, tâm tình Ninh Vũ Phi bình tĩnh xuống, cậu nhớ tới chuyện mười lăm năm trước, đột nhiên hỏi: “Lúc đó sao anh không lời mà biệt?”

Việc này canh cánh trong lòng Ninh Vũ Phi đã lâu, cậu cứu người đã không có hồi báo nhưng dù sao cũng phải báo một tiếng chứ! Không nói không rằng đã biết mất là thế nào chứ?

Điều này sẽ khiến người ta lo lắng a, Ninh Vũ Phi đã luôn mơ ước về vóc dáng một binh đại ca lâu lâu lắm rồi.

Ai ngờ cậu hỏi lên như vậy, Hoắc Bắc Thần nhướng mày nói: “Tôi để lại thông tin trong hệ thống ‘Táo Tây’, em không thấy?”

Ninh Vũ Phi nửa ngày mới phản ứng ra Táo Tây là ai… Hóa ra đó là người máy bảo mẫu lúc đó cậu tạm mua.

Ninh Vũ Phi không khỏi đỡ trán, đây thật đúng là hiểu lầm chết người mà.

Khi đó trong đầu Ninh Vũ Phi là ký ức thế kỷ XXI, còn chưa thích ứng được với cuộc sống tinh tế, sao còn nhớ ra trong ‘bụng’ người máy bảo mẫu có chứa thông tin hay không.

Hoắc Bắc Thần hỏi: “Em không thấy?”

Ninh Vũ Phi vô cùng tiếc nuối, bộ người máy bảo mẫu kia đã sớm bị hỏng, hỏng không thấy xác.

Cậu rất tò mò, rất muốn biết lúc đó Hoắc Bắc Thần nói gì với mình, không khỏi hỏi: “Anh còn nhớ mình để lại tin nhắn gì không? Nói cho em nghe đi?”

Đương nhiên Hoắc Bắc Thần còn nhớ, hắn cụp mắt nhìn đôi mắt sáng long lanh của Ninh Vũ Phi, nhịn không được mà hôn lên trán cậu, nói: “Chỉ là một câu cám ơn và tạm biệt đơn giản mà thôi, nhưng…” Hoắc Bắc Thần nở nụ cười, chậm rãi nói: “Tôi để lại tất cả tiết kiệm của mình cho em.”