Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 50




Ninh Vũ Phi không ngờ rằng mình vừa rời khỏi đế đô tinh thì nơi đó liền xảy ra chuyện lớn!

Trùng hợp sao? Theo bản năng, Ninh Vũ Phi cảm thấy đây không phải là trùng hợp.

Hoắc Bắc Thần cố ý đẩy cậu ra, còn Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục dường như cùng có hẹn đến Bala tinh.

Nghĩ lại có khả năng ba người này ngầm tạo lập kế hoạch nào đó, Ninh Vũ Phi bất giác thấy lạnh sống lưng.

Trên màn ảnh còn đang phát sóng trực tiếp tình hình đế đô tinh, Ninh Vũ Phi hoàn hồn, nghiêm túc xem.

Nguyên Lão viện đắc tội Hoắc Bắc Thần, điểm ấy Ninh Vũ Phi vô cùng xác định, Trần Nham làm ra chuyện này không thể làm tan được nỗi hận trong lòng người.

Nếu như chỉ có Trần Nham là cặn bã thì thôi nhưng toàn bộ từ trên xuống dưới của Đại Trần phủ hầu tước đều là sâu mọt, bên trong bẩn thỉu đến mức chỉ cần bóc một, hai lớp vỏ đã lộ ra giòi bọ.

Hoặc là nên nói không chỉ như vậy, Đại Trần phủ hầu tước và Đại Lễ phủ hầu tước chiếm giữ Nguyên Lão viện đã mục rữa bên trong.

Ngân hà đế quốc kéo dài mấy ngàn năm, trong đó thế lực phân tranh chưa bao giờ dừng lại, tuy là đế chế nhưng đế quyền không phải chuyên chế, mà tòan bộ quyền lợi cao nhất đế quốc còn tập trung ở trong nhiều thế lực.

Quý tộc xa xưa đã chiếm lấy Nguyên Lão viện, hoàng thất đế quyền, còn có dân quyền được quý tộc nâng đỡ mà dựng lên Hạ nghị viện.

Mỗi người đều nắm sức mạnh riêng thuộc về mình, ngăn cả lẫn nhau để thúc đẩy đế quốc ngân hà ổn định tiến lên.

Nhưng mấy năm qua, hình thức truyền thừa cổ hóa lại tích lũy vô số cảnh giới nhất định, sau khi bộc phát lại lung lanh hình tam giác vững chắc này.

Đầu tiên là Nguyên Lão viện làm bừa bá quyền, sau đó là hoàng đế ngu xuẩn làm bừa, và bên trong Hạ nghị viện mâu thuẫn nghiêm trọng, ba bên đồng thời xảy ra chuyện mới đưa chiến loạn mấy năm nay, ngoại tộc xâm lấn không ngừng, ngân hà đế quốc bị thương nặng, quân đội chết vài tên đại tướng càng khiến ba phe thế lực hao tổn nghiêm trọng.

Ban đầu mọi người cùng nắm quyền quân đội ngân hà nhưng lần này loạn thành vậy mà không có ai làm chủ được, nếu không có Hoắc Bắc Thần đột nhiên xuất hiện thì e rằng đế quốc ngân hà bây giờ thành ra cái dạng gì cũng khó nói.

Gần hai mươi năm chinh chiến, một nguyên soái chống đỡ một đế quốc nhưng lại càng khiến thế lực giằng co phức tạp.

Nguyên Lão viện liều mạng phái đời con cháu qua chiến dịch Barrington cướp quân công, kết quả vị công tử này quá mức khó coi, một tên đã đứng không nổi lại còn liên lụy đến nhiều người, đã vậy còn thêm hai, ba tên nữa đã đủ đẩy Nguyên Lão viện lên đầu ngọn sóng.

Tuy hoàng đế hoa mắt ù tai nhưng Thẩm Lăng Dục kế nhiệm thái tử đã cấp tốc thu nạp sức mạnh, nắm chắc thế lực trong tay.

Mấy quý tộc và bình dân trong Hạ nghị viên cũng được Tạ Cảnh lên đài xử lý gần hết, Tạ Cảnh xử sự khéo đưa đẩy vượt xa người cha Tạ Khâm Vân, nếu không có bốn năm trước Tạ Khâm Vân làm ra chuyện này thì Tạ Cảnh cũng không trở mặt đoạt quyền cha mình như vậy. Cái này cũng xem như là trong họa có phúc, hắn sớm thượng vị, dùng tốc độ nhanh nhất để ổn định nghị viện, không để thế lực của mình làm bậy trong chiến dịch Barrington nên vì thế tổn thất giảm xuống mức thấp nhất.

Bây giờ, Nguyên Lão viện xem ra đã bị tóm.

Toàn bộ chuyện cũ đều bị vén lên, chỉ cần dân chúng phẫn nộ cũng để phun chết họ.

Tác phong làm việc của Hoắc Bắc Thần vẫn luôn nhanh gọn nghiêm khắc, một gậy này đập xuống đủ gõ chết một đống rác rưởi, hắn nắm được một bí mật kinh thiên động địa.

Chuyện đó có quan hệ mật thiết với vụ Thiên Xà bạo động.

Thật ra bình định bạo động Thiên Xà nhiều năm sau, vô số nhà phê bình đều rất nghi hoặc, tại sao chủng tộc Thiên Xà luôn hiền lành lại đột nhiên bùng nổ lên hận ý trắng trợn như vậy, thậm chí không tiếc mà đuổi cùng giết tận loài người.

Cho tới hôm nay, tất cả đều lộ rõ.

Đám cặn bã trong Nguyên Lão viện thế mà lại làm ra một chuyện mất nhân tính!

Thiên Xà tộc đối với nhân loại mà nói, đó là chủng tộc có mị lực.

Bọn họ mỹ lệ, dịu ngoan hơn nữa còn rất có sức cuốn hút, bọn họ trời sinh có năng lực đầu độc lòng người nhưng bởi vì tính cách không tranh với đời nên không sử dụng loại năng lực này. Nhưng dù không sử dụng thì vẫn bị viện nghiên cứu của Nguyên Lão viện phát hiện.

Lúc đó Nguyên Lão viện đã tự cảm thấy thế lực sa sút, vì thế muốn chấn hưng lại nên không tiếc lòng mà tạo nên một vụ thí nghiệm chủng loại vô cùng tàn ác.

Vì muốn có sức mạnh chưởng khống hoàn mỹ này, họ hành hạ chết vô số Thiên Xà tộc khiến chủng tộc hiền lành nhu hòa bức điên lên thành tàn bạo.

Sau mới có Thiên Xà bạo động…

Đây không phải là do người Thiên Xà có dã tâm bạo phát muốn chinh phục đế quốc ngân hà, mà là vì báo thù với đồng bạn chết thảm!

Điều này bại lộ khiến toàn bộ dải ngân hà xôn xao.

Ninh Vũ Phi yên lặng nhìn, trong lòng dâng lên một trận đau nhói.

Đúng vậy, những việc này đủ để Nguyên Lão viện biến mất ở ngân hà đế quốc nhưng Hoắc Bắc Thần cũng tự đem mình kéo xuống nước.

Bình định Thiên Xà bạo động, cái được gọi là kỳ tích phong tướng chiến, từ đó khắc thành một trò khôi hài.

Hắn cứu người không nên cứu, cho nên hôm nay hắn tự đem họ xuống địa ngục.

Ninh Vũ Phi cau mày, tâm tình đột nhiên không tốt, hắn mơ hồ thông suốt một số thứ.

Nguyên Lão viện sụp đổ nhanh như vậy, Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục tuyệt đối âm thầm giúp đỡ trong bóng tối, bằng không dù là Hoắc Bắc Thần cũng không thể thu thập được nhiều chứng cứ trong thời gian ngắn như vậy.

Bây giờ thế cuộc đế quốc thành ra như vậy, Nguyên Lão viện đã trở thành tồn tại chướng mắt, nhanh chóng xóa bỏ mới khiến lòng người thỏa mãn.

Lại càng không nói tới chuyện mấy kẻ đó chết cũng không hết tội.

Cứ như vậy, Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục rời đế đô tinh cũng có lý do.

Bọn họ đang tỏ thái độ, tỏ rõ lập trường của mình cho Hoắc Bắc Thần mới thoải mái ra tay.

Thật ra điều này không có quan hệ gì với Ninh Vũ Phi, Nguyên Lão viện có cừu oán với cậu, ngã là chuyện tốt nhưng không biết tại sao, Ninh Vũ Phi lại không vui mà lại thấy hoảng hốt, khó chịu không nói lên lời.

Tạ Cảnh nhận ra khác thường của Ninh Vũ Phi trước tiên, nhẹ giọng gọi tên cậu: “Tiểu Vũ, em không thoải mái sao?”

Ninh Vũ Phi sững người một lúc mới lên tiếng: “Chắc do lệch múi giờ.” Cậu thuận miệng viện lý do, dù sao lý do không vui đó cậu cũng không biết rõ.

Tạ Cảnh đứng lên nói: “Anh đưa em về nghỉ.”

Lúc này Thái tử lên tiếng: “Tôi đưa em ấy đi.”

Tạ Cảnh quay đầu nhìn hắn, không nói gì, chỉ là trong đôi mắt xám tro biến thành sắc tối.

Thẩm Lăng Dục híp mắt, giằng co một hồi cuối cùng hắn cười lạnh một tiếng. Sau khi dời mắt nhìn về phía Ninh Vũ Phi, nhanh chóng giương lên nụ cười mê người: “Tiểu Phi, em trở về nghỉ ngơi đi, lát nữa anh dẫn em đi hái đào.”

Ninh Vũ Phi không chú ý tới hai người đang ngầm tranh tài, chỉ thấy khiến hai người này không xuất hiện cùng lúc là việc tốt cho nên gật đầu lung tung nói: “Được… Được…”

Thẩm Lăng Dục không cam lòng chăm chú nhìn thêm nhưng cuối cùng vẫn rời đi trước một bước.

Tạ Cảnh vươn tay, ngón tay trắng nõn chạm lên trán Ninh Vũ Phi, sau đó hỏi: “Choáng đầu sao? Anh dẫn em đi khôi phục trị liệu ánh sáng nhé?”

Đây là phương thức trị liệu tiên tiến nhất cũng cao quý nhất hiện giờ, bởi vì Bala tinh có hoàn cảnh đặc biệt nên có liệu phòng ánh sáng, nghe nói không chỉ khiến thân thể khoan khoái giảm bớt mệt nhọc, mà còn có thể tẩy tế bào chết, giảm lão hóa.

Đương nhiên cũng có yếu tố quảng cáo trong đó, nhưng đám người có tiền trong dải ngân hà quả thật trẻ dai hơn người bình thường nhiều…

Trưởng công chúa hơn sáu mươi tuổi, bây giờ nhìn tưởng chừng ba mươi, bởi vậy có thể chứng minh được không ít.

Ninh Vũ Phi rất tò mò với công nghệ cao này nhưng hôm nay cậu không có tâm tình, không khỏi trả lời: “Không cần, em về ngủ một giấc là được.”

“Đi thôi.” Tạ Cảnh lôi kéo Ninh Vũ Phi đứng dậy: “Đi trị liệu ánh sáng cũng có thể ngủ được.”

Nghị trưởng sama nói như vậy, Ninh Vũ Phi cũng thể cự tuyệt, thật ra mình không phải không tự về được nhưng cảm thấy trong lòng mình như có một tảng đá chặn ngang, nếu tự mình về phòng ngủ thì có khi càng thấy ngạt thở, thế thì không bằng ra ngoài giải sầu lát.

Tạ Cảnh an bài luôn rất thỏa đáng chu toàn, Ninh Vũ Phi xuống phi hành khí mới phát hiện trong phòng trị liệu hôm nay mở ra chỉ vì hai người họ.

Được rồi… cũng không quá ly kỳ, dù sao nơi cao cấp như Tinh Thần tháp, Tạ Cảnh còn bao trọn phòng VIP nữa cơ mà.

Con người luôn theo đuổi hưởng thụ ngàn vạn năm sẽ không thay đổi.

Khi bước vào không gian ảo mộng Ninh Vũ Phi vốn không vui vẻ bất giác thả lỏng hơn.

Thật rất … Rất thư thái!

Rõ ràng không phải ở trong nước lại như có chất lỏng mềm mại quanh quẩn bên người, thứ đó không cản trở hô hấp mà có thể tự do đi vào trong khí quản rồi tiến vào huyết dịch, từ vòng tuần hoàn thở ra hít vào…

Chà chà, Ninh Vũ Phi phục rồi, hoàn toàn bại phục, có tiền chính là tốt, có tiền trong thế giới tương lai thì càng tốt! Không gì là không hưởng thụ được!

Thấy Ninh Vũ Phi buông lỏng, khóe môi Tạ Cảnh ngậm ý cười, ánh mắt càng nhu hòa.

Hắn ngắm Ninh Vũ Phi, từ đầu tới cuối không hề dời đi.

Khi vào trong phòng trị liệu thì phải đổi quần áo đặc thù, đó là một loại quần áo mỏng, dù là trường bào kiểu mẫu nhưng lại mỏng đến mức có thể trông thấy rõ màu da bên trong.

Đặc biệt là phần cổ áo tản ra, trong lúc lơ đãng có thể trông thấy phần da lộ ra, Tạ Cảnh nhìn, rất muốn chạm thử.

Hắn khát vọng nhiệt độ cơ thể này, khát vọng sự an bình, càng khát vọng tiếng hít thở vững vàng ấy, tiếng tim đập ung dụng… nó như một điệu khúc yên giác tuyệt đẹp để Tạ Cảnh thả lỏng hoàn toàn.

Phòng trị liệu ánh sáng… Thật ra mỗi nơi có Ninh Vũ Phi đối với Tạ Cảnh mà nói cũng như ở trong phòng trị liệu ánh sáng.



Đến khi Ninh Vũ Phi thanh tỉnh thì không còn thấy buồn ngủ thêm, vốn cậu cũng đã ngủ quá nhiều rồi.

Vào lúc này cậu mới nhận ra tầm mắt của Tạ Cảnh, cúi đầu nhìn quần áo thì không khỏi ngượng ngùng.

Tuy mặc kín kẽ nhưng quá mỏng, từ góc độ của hắn cũng đều nhìn thấy đường nét cơ thể Tạ Cảnh.

Mặc quần áo thì trông gầy nhưng cởi quần áo thì rất liêu….

Khụ khụ… Cơ bụng này…

Dừng dừng! Đừng nhìn loạn!

Ninh Vũ Phi hắng giọng một cái, cảm thấy nên nói gì đó để giảm bớt không khí xấu hổ này.

Ninh Vũ Phi suy nghĩ một chút tìm kiếm một câu chuyện.

Chỉ là, mấy lời đến mép đều thấp thỏm, thích hợp nói sao? Nhưng vẫn muốn hỏi.

Nói thật, hôm nay tâm tình cậu không tốt, đối với việc tranh chấp của thái tử và nghị trưởng cũng không thể tách rời quan hệ.

Đều biết rõ họ có chuyện che giấu mà việc đó họ đều biết nhưng cậu lại không biết.

Ninh Vũ Phi không hỏi, có thể sẽ vĩnh viễn không biết.

Tại sao không hỏi?

Bây giờ Ninh Vũ Phi cũng thông minh, thật ra cậu có thể…

“Học trưởng.” Ninh Vũ Phi cân nhắc rồi mở miệng: “Lúc sáng nay, anh có lời chưa nói xong là có ý gì?”

Ninh Vũ Phi đột ngột hỏi ra lời, Tạ Cảnh hoàn hồn: “Gì cơ?”

Ninh Vũ Phi chỉ thấy bị điện giật, thanh âm nghị trưởng sama quá mê người nhưng cậu phải ổn định lại, hắng giọng một cái, tiếp tục nói: “Chuyện bốn năm trước, thái tử điện hạ xông vào phủ thân vương… Là có nguyên do gì?”

Không sai, Ninh Vũ Phi có hai vấn đề nhưng có thể trao đổi hỏi, vô luận là đáp án gì đều không bằng trực tiếp hỏi đối phương.

Chỉ tiếc, điểm khôn vặt của cậu sao Tạ Cảnh lại không phát hiện ra?

Hắn cười cười, trong tầm mắt đều là bao dung và thâm tình: “Anh nghĩ em nên hỏi ban đầu anh tiếp cận là vì cái gì chứ.”

Trò vặt bị chọc thủng, Ninh Vũ Phi cũng không cảm thấy lúng túng mà còn hiếu kỳ, cũng rất muốn biết lúc hai người họ tranh chấp là vì cái gì.

Tạ Cảnh cũng có chuẩn bị, hắn hơi cúi đầu đối diện với Ninh Vũ Phi, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Chuyện bốn năm trước anh không muốn nói ra, em muốn biết thì có thể hỏi thái tử nhưng nghi hoặc khác của em, anh có thể giải đáp.”

Ninh Vũ Phi có chút bất ngờ nhưng cảm thấy cũng không tồi, cậu muốn nghe Tạ Cảnh nói gì.

“Học trưởng, lúc đó anh vì cái gì mà tiếp cận em?”

Giống như Thẩm Lăng Dục nói, chỉ là cứu một lần đã thích thì quá buồn cười. Phải biết, đời này Tạ Cảnh bị tập kích vô số lần, tuy lần đó khá đặc thù nhưng nói vậy mà khiến Tạ Cảnh động tâm thì quá mức gượng ép.

Tạ Cảnh dừng một chút, nửa ngày mới khẽ cười nói: “Quả thật không phải vì một lần tập kích đó, nhưng anh muốn nói là lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã thích thì có buồn cười không?”

Ninh Vũ Phi nghe hiểu ý trong lời hắn nhưng lại không hiểu, nghĩ một lúc mới đùa nói: “Học trưởng… em lớn lên trông cũng soái nhưng không đến nỗi khiến anh nhất kiến chung tình.”

Mỗi ngày soi gương đều nâng cao mắt thẩm mỹ của nghị trưởng sama sao có thể nhất kiến chung tình với cậu, nghĩ thôi đã thấy buồn cười!

Tạ Cảnh cũng cười theo nhưng rất nghiêm túc mà nói rằng: “Em rất đẹp, vô cùng đẹp, đừng tự ti.”

Ninh Vũ Phi cười khổ nói: “Học trưởng, đừng đùa em được không?”

Tạ Cảnh còn muốn giải thích.

Ninh Vũ Phi đơn giản hỏi một câu: “Anh cảm thấy em và thái tử điện hạ ai đẹp mắt hơn?”

Tạ Cảnh không chút do dự nói: “Đương nhiên là em.”

Ninh Vũ Phi: “…” – Lời này truyền đi, chắc chắn cậu bị vạn fan của thái tử cầm gậy đập chết!

Được rồi, e rằng không nên so với thái tử, cả hai người họ không hợp mệnh.

Ninh Vũ Phi không biết xấu hổ hỏi thêm: “Học trưởng, vậy anh cảm thấy em và anh, ai đẹp mắt hơn?”

Tạ Cảnh trực tiếp nở nụ cười, không do dự nói: “…Em.”

Ninh Vũ Phi ý thức được một vấn đề tàn khốc, chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của người đàn ông hoàn mỹ khác người!?

Đẹp mắt chính là xấu, mà xấu mới là đẹp mắt…

Nhưng tiểu sinh cũng không khó coi a _(: з” ∠)_.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Vũ Phi vẫn cảm thấy Tạ Cảnh đang đùa mình!

Cứ lượn quanh như thế thì không chừng càng lượn càng xa, hiếm khi Ninh Vũ Phi kê bậc thang nói: “Học trưởng không muốn nói thì thôi, em cũng không hỏi nữa.”

Quả nhiên vừa nói lời này thì Tạ Cảnh ngẩn người, sau khi thu lại ý cười, hắn nhẹ giọng nói: “Thật ra anh chưa từng để ý bộ dạng em thế nào.

Ninh Vũ Phi yên lặng phun tào: Lời này thì cậu tin nha, nhìn cái dáng vẻ kia của nghị trưởng là biết, đúng là không cần phải để ý nha, dù sao muốn tìm một người có thể so sánh với hắn đều là chuyện quá khó khăn rồi.

Tạ Cảnh trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng, nhưng lời nói đầu lại có phần đột ngột và xa xôi khiến người ta không dò được hắn đang muốn nói cái gì.

“Từ lúc anh sinh ra thì anh không đơn giản chỉ là ‘Tạ Cảnh’ mà là người thừa kết Đại Tạ phủ hầu tước, là nghị trưởng nghị viện tương lại, trách nhiệm cần gánh vác gần như đều bị áp lên vai…”

Ninh Vũ Phi không ngờ mình sẽ nghe một lời nói như vậy.

Tạ Cảnh dùng âm thanh nhẹ nhàng từ tốn như dòng suối trong suốt miêu tả thời thơ ấu và con đường trưởng thành của hắn.

Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục là hai phương hướng đối lập nhau.

Một người là cơm ngon áo đẹp, hưởng hết vạn ngàn sủng ái, từ sinh ra đã vô cùng cao quý. Còn một người lại chịu nhục từ nhỏ, từ bé đã hứng chịu vô số lần mắng chửi và đánh đập, dù là hoàng tử cao quý lại sống như một đứa trẻ ăn mày.

Cảnh ngộ của Thẩm Lăng Dục khiến hắn thống khổ bất kham là chuyện bình thường, nhưng cuộc sống của Tạ Cảnh lại không như vẻ vô ưu vô lự như mắt thường nhìn thấy.

Trên thực tế, tuổi thơ của Tạ Cảnh bề ngoài vẻ vang nhưng bên trong căng thẳng bức người phát điên.

Dù Tạ Cảnh có một người mẹ yêu thương mình, có một người cha quyền cao chức trọng, là người thừa kế duy nhất của Đại Tạ phủ hầu tước nhưng cũng chính vì hào quang này mà Tạ Cảnh bị giao quá nhiều kỳ vọng, quá nhiều hi vọng, cũng chính vì loại đặc tính này mà từ nhỏ đã phải gánh quá nhiều trách nhiệm.

Hắn nhất định phải ưu tú, nhất định phải hoàn mỹ, nhất định phải cường đại để chống đỡ tất cả.

Quá nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào hắn, quá nhiều quyền lợi phân tranh tại lúc hắn chưa hiểu chuyện không ngừng rót vào thế giới của hắn, quá nhiều âm mưu quỷ kế tại lúc hắn chưa thể tự bảo vệ mình mà không ngừng diễn quanh người.

Đại Tạ hầu tước đại biểu cho nghị viện, mà nghị viện là nơi phức tạp nhất trong ba phe thế lực của đế quốc ngân hà.

Đại Tạ hầu tước là quý tộc đi ra độc lập từ Nguyên Lão viện, bằng sức ảnh hưởng của dân chúng mà nhấc lên, gây dựng danh tiếng Hạ nghị viện đồng thời sáng lập ra một ‘quý tộc tân hưng’ có thể phát triển thành Thượng nghị viện.

Bên trong hai quyền lợi này phải được giữ cân bằng, các đời Đại Tạ hầu tước đều phí sức tâm tư, vắt hết óc, trả giá vượt xa hơn cả Nguyên Lão viện và kẻ nắm quyền hoàng thất.

Nhưng không như vậy thì không được, không cam lòng phụ thuộc vào Nguyên Lão viện, không cam lòng dưới sự khống chế của hoàng thất cho nên họ mở ra một lối đi riêng, tìm được một con đường như vậy.

Không thể nghi ngờ đây chính là con đường chính xác, nắm chặt lòng dân mới chính thức tọa lên chỗ đứng bất bại của mình.

Thượng Hạ nghị viện xác thực phát triển đến ngang hoàng thất, có thể chống lại Nguyên Lão viện nhưng bên trong mâu thuẫn lại diễn ra kịch liệt, càng ngày càng không hài hòa, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bạo phát.

Đến đời Tạ Khâm Vân đã căng thẳng đến mức bất cứ lúc nào có thể đứt rời, điều Khâm Vân có thể là chỉ là nỗ lực duy trì nó.

Cho nên Tạ Cảnh phải trở thành người thừa kế vô cùng quan trọng.

Hắn ưu tú, nghị viện hội nâng cao một bước, hắn không tốt thì tất cả đều thua.

Lưng đeo trọng trách như vậy, từ lúc còn nhỏ Tạ Cảnh đã nhận phải áp lực cực lớn, trong đó có quá nhiều vấn đề phải suy xét kỹ mà suy nghĩ thôi lại đủ khiến người ta tê dại cả da đầu.

Tạ Cảnh trưởng thành vô cùng ưu tú, hoàn mỹ đến mức không ai có thể soi mói nổi, hơn nữa trời sinh hắn đã có thiên phú diễn thuyết đủ để động viên và khống chế lòng dân.

Không nghi ngờ chút nào, hắn chính là một vị lãnh tụ có thể dẫn dắt Hạ nghị viện đi đến đỉnh cao…. Nhưng hắn có một bí mật không ai biết, một bí mật không thể nói ra.

Trong cuộc sống căng thẳng như vậy khiến Tạ Cảnh hình thành một căn bệnh thống khổ không chữa trị được.

Thanh âm Tạ Cảnh giảm thấp hơn rất nhiều nhưng vẫn rõ ràng vang bên tai Ninh Vũ Phi: “Tiểu Vũ, em có thể tượng tưởng nổi không? Liên tiếp mất ngủ một tháng, cảm giác đó là gì?”

Câu nói này hỏi khiến da đầu Ninh Vũ Phi tê dại.

Hơn một tháng… Liên tục… Không thể ngủ!

Đừng nói là thời gian dài như vậy, chỉ ba ngày thôi cũng đủ bức điên cậu rồi!

“Anh không biết bắt đầu từ khi nào, trước khi gặp em, trong sinh mệnh hơn hai mươi năm của anh, thời gian ngủ quá ít gần như không đáng kể.”

“… Em có thể hiểu được cảm giác ngủ liên tục được bốn tiếng đồng hồ đã mang cho anh kinh hỉ như thế nào không? Đó là cảm xúc không từ nào diễn tả nổi.”

“Nhưng em cho anh, anh lại không biết tại sao, một lần cắm trại đó chúng ta bất ngờ được phân trong cùng một phòng ký túc, ở bên cạnh em, nghe tiếng hít thở của em, tiếng nhịp tim của em, anh đã ngủ, đó là cảm giác anh chưa từng trải nghiệm qua trong đời.”

“Thật ra cần gì phải là đợt tập kích đó? Cần gì em phải cứu anh một mạng? Chỉ như vậy thôi cũng đủ để anh không cách nào buông tha em.”

“Lần cắm trại đó anh mãi mãi không thể nào quên, vĩnh viễn không thể nào quên tư vị có thể mỗi đêm được chìm trong giấc ngủ.”

“Đến bây giờ anh vẫn không rõ được nguyên nhân nhưng có thể xác định là, từ kh gặp em, anh mới có thể an tâm ngủ.”

“Từng chiếm được rồi lại mất đi, điều đó so với việc không thể nắm giữ thì càng thống khổ hơn nhiều, nếu chưa từng gặp em thì có lẽ anh sẽ tiếp tục sống như vậy, nhưng một khi đã gặp thì không thể chịu nổi lần thứ hai mất đi.”

Cho tới bây giờ, cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng hiểu rõ sau ba năm chia tay, tại sao một Tạ Cảnh mạnh mẽ như vậy lại suy sụp đến trình độ đó…