Nghe được câu này, Ninh Vũ Phi như bị dội một chậu nước lạnh, cả người lạnh toát, mất khống chế mà run lên một cái.
Ninh Vũ Phi phản ứng như thế, người luôn ôm cậu sao lại không cảm nhận được? Không cần trả lời, đã có đáp án, trong mắt thái tử điện hạ lập tức mù mịt.
Ninh Vũ Phi hoàn toàn không biết mình đã rơi vào bẫy vào lúc nào, ngày hôm qua còn trong tình trạng mạo hiểm kích thích sao lúc này lại hỏi về chuyện quân đội?
Điều này không khoa học!
Lá gan đều luyện mà ra, xoắn xuýt mấy trăm ngàn chữ… A phi… Là mấy chục lần ‘Lật thuyền hay không lật thuyền’ đã khiến Ninh Vũ Phi thăng cấp hoàn hảo.
Địch không động ta bất động, địch động ta cũng còn có thể chống đỡ.
Vì vậy, Ninh Vũ Phi rất bình tĩnh tiếp cận câu chuyện: “Đúng là nguyên soái đại nhân dẫn dắt bọn em phá vòng vây.”
Vừa nãy Ninh Vũ Phi kể chính là một đột phá vòng vây trong quân Barrington, cậu và Kinh Hình mạo hiểm ra sao để thâm nhập vào căn cứ Barrington rồi kích thích thế nào để trong ứng ngoài hợp để phá sào huyệt này.
Thẩm Lăng Dục hỏi một câu: “Là Hoắc Bắc Thần, đúng không?”
Giống như nối tiếp câu lúc đầu….
Không hề gượng ép! Ninh Vũ Phi tự an ủi mình.
Đúng là Ninh Vũ Phi không nghĩ mình đã bại lộ quan hệ giữa mình và nguyên soái, dù sao cậu và Hoắc Bắc Thần cũng coi như hoàn toàn cắt đứt quan hệ, nếu còn liên lụy thì càng dính thêm rắc rối mà thôi.
Nhưng thái tử điện hạ sẽ dễ lừa thế sao?
Ninh Vũ Phi đoán không ra, cậu chỉ nỗ lực vuốt mao, nỗ lực vuốt, nghĩ trăm phương ngàn kế để an ủi chú mèo lớn hay cắn người này…
“Không kể mấy thứ này nữa nhé? Nói tới nói lui cũng chỉ thế thôi, có rất nhiều thứ em nhớ không rõ, chỉ nhớ lúc đó đều khẩn trương, chiến tranh mà, toàn chuyện không tốt đẹp gì.” Ninh Vũ Phi tổng kết câu chuyện, quay đầu mỉm cười nhìn về phía Thẩm Lăng Dục, lấy lòng nói: “Uống nhiều rượu như vậy rồi, để em đi pha trà tỉnh rượu cho anh nhé?”
Dù không thích mấy loại đó nhưng Ninh Vũ Phi vẫn rất biết chú ý bản thân, uống rượu vừa phải sau đó phải tỉnh rượu.
Trà tỉnh rượu là Dương Nhược Vân dạy Ninh Vũ Phi, phương pháp phối chế rất thú vị, không chỉ giải rượu mà còn điều tiết tinh thần, chỉ uống chút cũng không sao, muốn uống nhiều thì chỉ cần một tách trà thì ngày mai tỉnh dậy sẽ không bị đau đầu.
Nếu thường ngày Ninh Vũ Phi dùng dáng vẻ dịu ngoan ấy nói chuyện thì chắc chắn Thẩm Lăng Dục sẽ vui mừng cười sáng lạn, nhưng lúc này nụ cười hắn nhạt nhòa, độ cong vừa đúng, tầm mắt vừa đúng mà rơi trên người Ninh Vũ Phi lại thấy không đúng.
Nhưng Thẩm Lăng Dục vẫn lên tiếng: “Được, làm phiền Tiểu Phi rồi.”
Ninh Vũ Phi cảm nhận được khác thường nhưng không dám nghĩ nhiều, Thẩm Lăng Dục nói cẩn thận, cậu đứng dậy đi pha trà.
Ninh Vũ Phi đi xa cũng không quay đầu lại, cúi đầu loay hoay nghĩ: E rằng cậu cũng nên tỉnh rượu, đừng hồ nháo tự đào hố chôn mình như vậy.
Thẩm Lăng Dục ngồi dựa trên ghế tựa đỏ sẫm, mắt nhìn chăm chằm vào bóng người bận rộn kia, vóc dáng người ấy thon dài, bờ vai không tính rộng nhưng đường nét lại rất đẹp, còn có vòng eo dẻo dai, hai chân thẳng tắp, cơ thể cân xứng khiến quân phục thiếu tướng càng có tư thế oai hùng hiên ngang.
Đứa trẻ trong hồi ức đã trưởng thành một người đàn ông suất khí như vậy, nhưng dù là bộ dạng nào thì Thẩm Lăng Dục cũng không dời mắt.
Đây là người hắn thích, vô cùng thích, từ thân thể đến tính cách, dù là ai cũng không thể thay thế được.
Đây là mong muốn của hắn.
Tại thời điểm Thẩm Lăng Dục cần nhất thì người ấy xuất hiện, tại lúc hắn khát vọng nhất thì người đó ở bên, nhưng cố tình vận mệnh không chịu để hắn như ý, nhất định phải chế ra vô số đau khổ, thử thách hắn nhẫn nại, kích thích thần kinh của hắn làm cho Thẩm Lăng Dục luôn đứng trên vách đá chênh vênh!
Nhưng Thẩm Lăng Dục không buông.
Từ một khắc bị dằn vặt mà bò ra khỏi vũng bùn lầy ấy, hắn biết mình muốn thứ gì.
—— Không ai bằng địa vị và người ấy.
Thiếu một thứ cũng không được!
Ninh Vũ Phi bê trà tỉnh rượu trà lại đây, lúc đó thái tử đã khôi phục như thường, vung lên nụ cười rất hào hứng nhìn cậu.
Ninh Vũ Phi nhìn hắn như vậy thì hơi khẽ thở ra một hơi: “Anh thử đi, lúc đầu uống có hơi đắng nhưng sau sẽ ngọt hơn…”
Ninh Vũ Phi chưa nói dứt lời thì thái tử điện hạ đã hơi nghiêng về phía trước, bưng trà uống một hớp.
Ninh Vũ Phi nở nụ cười, muốn nâng tách trà tới trong tay nhưng cậu vừa mới đi một bước thì Thẩm Lăng Dục đã nắm cằm cậu, dâng nước trà lên hôn.
Ninh Vũ Phi đột nhiên mở to mắt, trong đáy mắt thái tử điện hạ có tia trêu chọc, ngoài miệng cực kỳ nóng bỏng, nhẹ nhàng đẩy vào trong môi Ninh Vũ Phi, mùi vị đắng chát nhàn nhạt lan tràn khuếch tán tại đầu lưỡi cả hai, đúng như Ninh Vũ Phi đã nói trà này lúc vào miệng hơi đắng như dư vị lại ngọt đến run người.
Giống như nụ hôn này hưởng qua đắng chát và bất đắc dĩ, sau đó thưởng thức được vị ngọt và thoải mái tràn trề.
Vừa kết thúc nụ hôn, Thái tử ôm lấy Ninh Vũ Phi, cái trán vùi vào hõm cổ cậu dùng sức cọ cọ, thở dài nói: “Em đấy!”
Chỉ hai chữ lại như nói ra thiên ngôn vạn ngữ, có một số lời không thể nói ra, không thể biểu đạt thâm ý cũng không giấu nổi tâm tư…. Tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài tiêu tán trong không khí, khiến người ta không dám nhìn, không đành lòng chạm cũng không thể lơ là.
Ninh Vũ Phi ngơ ngác đứng, bởi vì nụ hôn vừa nãy mà tách trà không cần vững mà đổ một chỗ, tách vỡ tan.
Thái tử điện hạ cẩn thân dời Ninh Vũ Phi qua một bên, cúi người thu mảnh sứ vỡ.
Ninh Vũ Phi hoàn hồn, vội vàng nói: “Để em.”
Thái tử mỉm cười: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận cắt tay.”
Ninh Vũ Phi nào dám không động thật, mắt thấy sắp động vào mảnh sứ vớ thì thái tử bỗng nhớ đến điều gì đó, nắm lấy tay cậu không cho Ninh Vũ Phi chạm vào.
Ninh Vũ Phi hơi nghi hoặc: “Không sao, là do em không cẩn thận.”
Đôi mắt Thẩm Lăng Dục lóe lên, một lúc sau hắn cười nói: “Chỗ này để anh đi, qua pha anh tách trà khác.”
Ninh Vũ Phi đành phải đứng dậy đi pha trà.
Ninh Vũ Phi quay người rời đi, mâu sắc Thẩm Lăng Dục gom lại, tầm mắt theo dõi cổ cậu không nhúc nhích.
Chỗ ấy rõ ràng còn dấu đỏ vô cùng diễm lệ, màu đỏ như máu chảy… Đó là nơi hắn từng cắn qua, tuy lúc đó vì tức giận nên hơi dùng sức nhưng không nên lưu lại vết tích quá rõ ràng như vậy.
Thẩm Lăng Dục cau mày, tại lúc Ninh Vũ Phi xoay người thì dời đi tầm mắt, nghiêm túc nhặt mảnh vỡ trên mặt đất.
Nửa giờ sau, bọn họ đến Bala tinh.
Bởi vì lệch múi giờ nên khi đến Bala đã là đêm khuya, tuy họ không thấy buồn ngủ nhưng vì ngày mai còn đi chơi nên vẫn lựa chọn ngủ một giấc.
Kỳ quái là Ninh Vũ Phi lại cảm thấy rất mệt, đại khái tối hôm qua ngủ không ngon, sáng còn giằng co một trận, lại còn uống rượu nên buồn ngủ mông lung, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì lên giường ngủ.
Ninh Vũ Phi ngủ đến ngon nhưng có người trắng đêm không ngủ.
Tạ Cảnh gần như đến Bala tinh cùng lúc với họ, chẳng qua là đến bến cảng khác nên không gặp gỡ.
Hắn luôn luôn xử lý chính vụ, từ tinh hạm thẳng tới nơi ở đều không ngừng truyền tin liên hệ với người.
Trợ thủ Lý Tung bên Tạ Cảnh thấy vậy thì nói: “Đại nhân, ngài đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi, có nên…”
Tạ Cảnh cắt ngang: “Không sao.”
Lý Tung nhớ tới lời dặn của trưởng công chúa, không khỏi nói: “Lúc này đúng lúc là đêm khuya Bala tinh, ngài ngủ một giấc đi, ngay mai đến đảo thì chơi có thể thư thái hơn.”
Nghe gã nói câu này, Tạ Cảnh nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ phi hành khí.
Bala tinh là tinh cầu vô cùng xinh đẹp, diện tích rất lớn nhưng phạm vi Nghi Cư nhỏ hẹp, khu trung tâm chỉ có một vùng nhỏ, thế nhưng nơi đó có phong cảnh vô cùng mỹ lệ.
Lúc này đi tới vành đai bên trái nên che khuất ánh mặt trời, thành phố này như ngâm mình trong màu xanh lam xinh đẹp.
Có một loại sinh vật đặc thù trên Bala tinh, nó như đom đóm lại nhỏ hơn rất nhiều, trông không khác gì một con vi khuẩn, mắt thường không thể nhận ra nhưng khi tụ tập thành một đám lớn thì lại trở thành một màu sắc tuyệt đẹp.
Đây cũng là một thứ độc đáo của Bala tinh, đặc biệt khi nhà khoa học nghiên cứu phát hiện loại vi sinh vật này có thể gột rửa phổi con người thì càng trở thành nơi danh lam thắng cảnh mọi người đều đến.
Tạ Cảnh tới quá không ít lần nhưng mỗi lần đều ngắm ngẩn người.
Không phải vì nó đẹp đến cỡ nào, mà là vẻ đẹp của nó liên quan đến hồi ức trong đầu.
Đó là ngày tháng một đời hắn không thể quên, học kỳ chưa nghỉ phép, hắn và Ninh Vũ Phi ở trên tinh cầu này tròn ba ngày.
Không phải hồi ức gì đặc biệt nhưng nghĩ lại luôn khiến lòng người thư thái.
Tiếc là… người không ở, phần thư thái ấy cũng không tìm về được.
Thu hồi tầm mắt, Tạ Cảnh trầm giọng nói với Lý Tung: “Đi xuống đi.”
Hiển nhiên là không có ý muốn ngủ.
Trong mắt Lý Tung vằn lên lo lắng nhưng không dám nhiều lời.
Bốn tiếng liên tục kết thúc việc trên người, Tạ Cảnh đứng lên, đi về phía cửa sổ.
Tạ Cảnh ở là dinh thự Tạ gia ở nơi đây, một lâu đài cao cao tại thượng trên không, từ trên không nhìn xuống có thể nhìn thấy cả một tinh cầu như một khối ngọc thạch lấp lánh đang lưu động thứ màu sắc mỹ lệ.
Tạ Cảnh cúi đầu nhìn, trong con ngươi mê người phản chiếu ánh xanh lam, tuy nhiên vẫn không che giấu nổi mệt mỏi trong đó.
Ba mươi tiếng đồng hồ… Bốn mươi tiếng đồng hồ, thời gian dài nhất của hắn là bao lâu không ngủ?
Tạ Cảnh không nhớ rõ nhưng hắn biết công tắc để mình ngủ yên ở nơi đâu.
Nhưng, người đó không ở bên cạnh hắn.
Tạ Cảnh hít một hơi thật sâu, lấy máy truyền tin tìm đến một cái tên trọng yếu nhất rồi lại chần chờ không chạm.
Ba giờ sáng, chắc người đó còn đang ngủ say.
Trong đầu thoáng hiện lên dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê của chàng trai khi chưa tỉnh ngủ, khóe môi Tạ Cảnh hơi giương lên, hắn thu hồi máy truyền tin, đi rót một ly rượu rồi ngồi trong căn phòng tối chờ đến hừng đông.
Hôm sau, tinh thần Ninh Vũ Phi tốt hơn vị kia nghĩ nhiều.
Ninh Tử An và Dương Nhược Vân còn đang mơ mơ màng màng, bởi vì tối hôm qua căn bản không ngủ nên lúc nào còn mờ mịt.
Ninh Vũ Phi ngủ một giấc nên tinh thần sảng khoái, làm nóng người muốn ra ngoài đi chơi.
Vừa hay lúc đó thái tử điện hạ tới, hắn mặc một bộ quần áo thể dục đơn giản, áo cánh màu vàng nhạt và quần dài xanh đậm, đặc biệt là dưới ánh nắng mặt trời thì vóc dáng hoàn mỹ kết hợp với nụ cười mê người trông không khác gì nguồn sáng di động, đi tới đâu sáng tới đó.
Sáng sớm gặp ‘người đẹp’, ai cũng sảng khoái.
Ninh Vũ Phi cười nói: “Điện hạ ngủ ngon không?”
Thẩm Lăng Dục liếc Ninh Vũ Phi một cái, cười nói: “Rất tốt, trà em pha không thể không kể công.”
Ninh Vũ Phi trả lời: “Vậy thì phải cám ơn mẹ rồi, là mẹ dạy cho em.”
Nói nói, thái tử đã đi tới, tuy đại sảnh không người nhưng vì thông với nhà ăn nên khi nói chuyện đám người Ninh Tử An đều nghe thấy.
Một lúc sau họ đi ra chào hỏi thái tử.
Thái tử nói: “Giờ vẫn còn sớm, dì và dượng cứ nghỉ ngơi chút đi, mấy người trẻ tuổi chúng con đi chơi trước một lát…” Nói rồi, hắn nhìn về phía Ninh Vũ Tường, cười nói: “Anh Tường cũng đi chơi cùng đi.”
Ninh Vũ Tường lạ giường nên tối qua gần như cả đêm không ngủ, giờ trong đầu vựng vựng nên từ chối.
Đương nhiên thái tử sẽ không miễn cưỡng hắn: “Nếu vậy thì mọi người nghỉ ngơi đi, lát nữa chơi sau cũng được.”
Ninh Vũ Phi chào cha mẹ và anh hai rồi đi ra ngoài với thái tử.
Người nhà vừa đi, thái tử đã cuốn lấy bên người Ninh Vũ Phi, một nụ hôn nóng bỏng hạ xuống.
Ninh Vũ Phi trở tay không kịp, trong lòng còn có phần 囧, tuy nơi này không phải đế đô tinh nhưng cũng thắng địa đế đô tinh, người qua kẻ lại rất nhiều, nhỡ bị người nhìn thấy…
Đang nghĩ như thế thì cậu đối diện tầm mắt với một người đàn ông đứng đó không xa.
Ánh ban mai tại Bala tinh rất đẹp, ánh mặt trời màu vàng nhạt như cát vàng mềm mại rơi xuống hòa cùng vi sinh vật màu xanh lam trong khố khí, kích thích tạo ra một mộng cảnh lộng lẫy, mà lúc này ánh hào quang xinh đẹp đều trở thành hình lên như cánh tinh linh mỏng quấn đến bên người đàn ông kia.
Hắn mặc rất đơn giản, sơ mi nhạt màu, quần dài màu mực tô điểm cho đôi chân thon dài, vóc dáng vốn hoàn mỹ không tỳ viết lại càng được triển lộ, càng không nói tới ngũ quan tuấn mỹ đó dưới ánh nắng ban mai trở nên nhu hòa, quá mức đẹp mắt.
Ninh Vũ Phi chỉ liếc mắt nhìn thôi đã cuống quít dời mắt, sau đó đẩy thái tử điện hạ.
Sáng sớm đụng nhau, cậu đã dự kiến được mấy ngày sau sẽ lâm vào nước sôi lửa bỏng như thế nào rồi!
Thẩm Lăng Dục bị đẩy thì không vui nhưng rất nhanh hắn ý thức được đằng sau có người.
Sau khi quay người thì thái tử điện hạ cười còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời: “Chào buổi sáng, anh họ.”
Ánh mắt Tạ Cảnh dừng trên môi Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi cúi đầu chào: “Chào buổi sáng, học trưởng.”
Tạ Cảnh không lên tiếng.
Mâu sắc Thẩm Lăng Dục lóe lên, kề sát trên cổ Ninh Vũ Phi thân mật hôn một cái: “Có lẽ anh học cũng không thích ứng được lệch múi giờ đi, hôm qua tôi và Tiểu Phi ngủ rất ngon nha!”
Lời này quá chọc người rồi!
Ninh Vũ Phi vội vàng ngẩng đầu, lập tức tiến vọng vào con ngươi màu xám của Tạ Cảnh, sâu sắc cảm nhận được mây đen giăng kín trong đó.
Hộ giá hộ giá, Ninh Vũ Phi vội giải thích: “Cái đó… Hôm qua hơi mệt nên ngủ…”
Lời còn chưa dứt lời thì Ninh Vũ Phi ý thức được giải thích như vậy thì tốt nhất là không nên giải thích còn hơn!
Sao thái tử điện hạ có thể buông tha cơ hội tốt như vậy? Hắn mỉm cười, ý tứ sâu xa nói: “Đúng thế, uống chút rượu nên ngủ rất ngon.”
Đây là nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội!
Uống rượu, mệt, ngủ ngon, hai người!
Ninh Vũ Phi muốn đào hố chôn mình!
Nhưng lúc này, nghị trưởng sama thể hiện phong độ hoàn mỹ, trên mặt hắn không đổi, thậm chí không trả lời đối thoại của họ mà chỉ ôn nhu nhìn Ninh Vũ Phi, dùng thanh âm khiến vạn ngàn thiếu nữa rít gào để hỏi: “Em dùng bữa sáng chưa?”
Ninh Vũ Phi ngơ ngác.
Tạ Cảnh tiến lên, đặc biệt tự nhiên nắm chặt tay cậu: “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn.”
Thẩm Lăng Dục híp mắt, nắm chặt tay khác của Ninh Vũ Phi: “Không làm phiền anh họ, tôi sẽ dẫn em ấy đi.”
Từ đầu đến cuối Tạ Cảnh đều không trả lời Thẩm Lăng Dục nhưng lúc này Tạ Cảnh cũng nhìn hắn, trong mắt không che lấp lãnh ý: “Em ấy muốn đi cùng ai cũng không cần điện hạ cậu làm quyết định dùm.”
Thẩm Lăng Dục không chịu yếu thế, cười nhạo nói: “Vậy anh để em ấy lựa chọn đi.”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của thái tử điện hạ, hàn ý trong con ngươi Tạ Cảnh càng sâu.
Nếu không có chuyện bốn năm trước thì thái tử có tư cách gì xen ngang vào giữa họ!
Mà bốn năm trước… trong lồng ngực Tạ Cảnh truyền đến một trận đâm nhói… Hắn không nên tìm Thẩm Lăng Dục.
Tạ Cảnh nhắm mắt, thấp giọng nói: “Đừng làm khó em ấy, mọi người đi thôi.”
Một câu này khiến Ninh Vũ Phi ngẩn ra cũng lập tức chọc giận Thẩm Lăng Dục.
Con mẹ nó đủ thủ đoạn, lấy tiến làm lùi, giả bộ đáng thương cái rắm!
Nhưng Thẩm Lăng Dục hiểu rõ hơn so bất cứ ai, Ninh Vũ Phi mềm lòng như thế nào.
Nếu để Tạ Cảnh đi như thế thì chắc chắn Ninh Vũ Phi sẽ rất hổ thẹn, về sau Tạ Cảnh lại giả vờ giả vịt, khó bảo toàn Ninh Vũ Phi sẽ không bị hắn dỗ đến tình cũ bốc cháy.
Đôi mắt Thẩm Lăng Dục ám trầm, tỉnh táo cất giọng nói: “Vậy thì cùng đi, vừa hay anh học cũng chưa dùng bữa.”
Cùng đi?!
Ninh Vũ Phi nghe thấy câu này thì suýt nữa xoay người bỏ chạy!
Cùng đi ăn sao? Đây là đi ăn sáng hay đi uống độc dược vậy!
Nhưng… nếu bắt Ninh Vũ Phi lựa chọn thì cậu cũng không thể làm nổi.
Mẹ nó! Trái ôm phải ấp cái quóe gì, ai muốn thì tự đi mà hưởng, chân tâm lão tử HOLD không nổi!
Tay trái Ninh Vũ Phi được nghị trưởng sama nắm, tay phải trong tay thái tử điện hạ, kẹp giữa hai nam thần khiến vạn ngàn thiếu nữ rít gào, trong đầu Ninh Vũ Phi lại chỉ có một ý nghĩ: Tôi chọn tử thần!
Không gì khéo hơn là thái tử và nghị trưởng chọn cùng một nhà hàng.
Nói cũng không tính là khéo, dù sao nơi hai người họ muốn đến nhất định là nơi tốt nhất, mà dùng nơi tốt nhất cũng phải cân nhắc khẩu vị của Ninh Vũ Phi thế nên chọn cùng một nơi cũng không ngoài ý muốn.
Sau khi vào chỗ, toàn bộ quá trình Ninh Vũ Phi đều cúi đầu, tim thấp thỏm không ngừng.
Chuyện gọi món ăn như vậy đều không cần qua tay Ninh Vũ Phi, Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục cũng không cần đến menu mà thuận miệng đều nói mấy món Ninh Vũ Phi thích ăn.
Một người một câu, một người lại một câu, ai so với ai càng hiểu rõ khẩu vị Ninh Vũ Phi.
Tất cả đồ ăn đều bị mò thấu, bạn nhỏ Ninh Vũ Phi chỉ có nước muốn chui xuống bàn, may mà nhân viên phục vụ là người máy trí năng, nếu không chắc chắn cậu sẽ bị người ta dùng ánh mắt giết chết…
Nhưng dù vậy cậu vẫn đứng ngồi không yên!
Không lâu sau một bàn thức ăn đưa lên, Ninh Vũ Phi nhìn cũng không cần nhìn cũng biết đây là mỹ vị làm cậu thèm ăn nhỏ dãi.
Nhưng… Nào dám ăn? Ăn cái nào mới thoải mái?
Dù đồ ngon đến mấy thì dưới tình huống này cũng không khác gì nhai sáp!
Nghị trưởng sama theo thói quen chuẩn bị đồ ăn cho Ninh Vũ Phi, động tác thành thạo, thần thái tự nhiên và tất cả tư thái dù thất thần nhưng vẫn phối hợp của Ninh Vũ Phi khiến Thẩm Lăng Dục ủ dấm trong bụng.
Hắn đơn giản buông đũa xuống, cất giọng nói: “Tiểu Phi, anh muốn ăn xốp bơ đào.”
Ninh Vũ Phi lập tức ngẩng đầu.
Thái tử điện hạ dõi theo cậu, cười đặc biệt mê người: “Em đút cho anh được không?”
Lòng bàn tay của Ninh Vũ Phi toàn mồ hôi… Hắn… Hắn…
Tạ Cảnh vẫn luôn duy trì phong độ hài lòng cũng bị khiêu khích trắng trợn chọc giận: “Điện hạ, chú ý thân phận của ngài.”
Thẩm Lăng Dục chính là muốn Tạ Cảnh tức giận, tên hồ ly này quá xảo quyệt, không tức giận thì sao vạch được bộ mặt thật?
Hắn lười biếng ngửa về sau, trả lời: “Thân phận gì? Tôi muốn Tiểu Vũ đút cho tôi, có gì không đúng sao?”
Tạ Cảnh đột nhiên ngước mắt, âm thanh lạnh như hồ băng: “Cậu là anh họ của em ấy, là huyết thống chân chính.”
“Vậy thì sao?” Thẩm Lăng Dục đối diện với hắn, gay gắt đáp trả: “Đừng nói là anh em họ, dù là anh em ruột thì đã sao? Tôi yêu em ấy, muốn em ấy, không gì có thể cản được!”
Bộp một tiếng, Tạ Cảnh buông đũa xuống, đôi mắt xám nhạt màu nổi lên tức giận: “Yêu? Cái thứ cậu yêu chỉ là ngoài miệng thôi sao?”
Lời này ẩn thâm ý bên trong, Thẩm Lăng Dục nheo mắt gằn từng chữ: “Trên đời này không ai yêu em ấy hơn tôi.”
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, hoa lệ ưu nhã trong phòng ăn như bị hút hết không khí, cảm giác ngột ngạt khiến người hít thở không thông.
Trong lòng Ninh Vũ Phi lẻng kẻng vài tiếng.
Nhưng lúc này Tạ Cảnh lên tiếng, thanh tuyến mê người mang vẻ châm chọc: “Bốn năm trước cậu xông vào phủ thân vương, thật sự chỉ là vì cứu Tiểu Vũ?”
Không ngờ hắn dám nhắc tới chuyện này, khí áp quanh thân Thẩm Lăng Dục thấp đến kinh người, trong mắt chợt lóe điên cuồng, âm sắc băng lãnh: “Vậy anh vì cái gì mà tiếp cận Tiểu Phi? Đừng nói là dỗ người, cứu người một lần thì bèn yêu ngay lập tức? Anh họ à, trên đời này người muốn anh yêu cũng không hề ít.”
Rõ ràng trong lời họ đều có thâm ý, Ninh Vũ Phi nghe được lại lạnh lòng thấu xương.
Giống như có cái gì đó mà Ninh Vũ Phi không biết, thứ đó cậu tuyệt đối phải biết, cậu…
Tạ Cảnh nhìn chằm chằm vào thái tử, gằn từng chữ: “Mặc kệ mục đích ban đầu của tôi là gì nhưng từ khi tôi quyết định theo đuổi em ấy, thì đó chính là muốn một đời một kiếp, đời này tuyệt đối không phụ em ấy!”
“Thôi đi!” Lăng Dục hoàn toàn không áp chế được lửa giận: “Nếu không phải Tiểu Phi có thể cho anh…”
Mắt thấy có thứ gì đó phải vạch trần thì trên tinh mạc phòng ăn chợt lóe, giọng nói lo lắng của người chủ trì vang lên: “Tin khẩn: Đại Trần, Đại Lễ hầu tước đều bị bắt, bức màn đen mà nguyên lão viện đế đô tinh giấu diễm đã bị bại lộ hoàn toàn!”
Kèm theo âm thanh đó, là một bóng lưng người đàn ông xuất hiện ở trên màn ảnh.
Quân trang đen tuyền phẳng phiu, khí thế cường hãn, dù chỉ là một bóng lưng cũng làm cho người ta lập tức nhận ra thân phận hắn.
Hoắc Bắc Thần.
Nhìn hắn, Tạ Cảnh và Thái tử bỗng nhiên tỉnh táo, bọn họ đối diện, từ trong mắt lẫn nhau thấy được tin tức đồng dạng.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Diễm Thiếu: *thắp nến * Chúng ta hãy cùng thắp nến cho nguyên soái đại nhân nào:v