Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 3




Sóng này chưa yên, sóng kia đã nổi, Ninh Vũ Phi thật sự chưa chuẩn bị tâm lý một ngày làm quen hai chàng!

Thái tử điện hạ là một người tương đối dễ đối phó, mà cậu ứng phó đến kiệt cả sức, ngày mai lại còn phải đi gặp “Người đàn ông hoàn mỹ nhất dải ngân hà”… Ninh Vũ Phi nghĩ thôi cũng thấy mình rất nhanh bị xẹp thành một đống!

Tuy máy truyền tin chỉ người trong cuộc mới nghe thấy, nhưng thần sắc Ninh Vũ Phi chuyển biến quá rõ rệt, nên Ninh Vũ Tường nhận ra hỏi: “Sao thế? Thân thể không ổn chỗ nào sao?”

Hắn sao có thể ngờ rằng em trai mình bị nghị trưởng đại nhân dọa đến chết điếng, chỉ nghĩ là thân thể em trai không khỏe mà thôi.

Ninh Vũ Phi hoàn hồn, vội vàng nói: “Không… em chỉ nhớ ra một chuyện.”

Ninh Vũ Tường thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”

Ninh Vũ Phi sao dám nói thật, chỉ đành nói dối: “Là một chuyện trong quân đội.”

Ninh Vũ Phi nói đến cùng cũng là một thiếu tướng, cấp bậc này không thấp, lên hai sao, đặc biệt khi cậu tham gia chiến dịch Barrington, tuy nói là đại thắng trở về, nhưng người Barrington tàn bạo hung mãnh, những năm đó gặp phải chuyện gì, cũng thật là khó nói hết.

Ninh Vũ Tường nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi nhu hòa, vò lên tóc cậu nói một câu: “… Em vất vả rồi.”

Không duyên không cớ được anh trai ôn nhu xoa đầu (thực tế là rất thô lỗ), Ninh Vũ Phi ngượng ngùng, cũng may đổi chủ đề, lừa qua.

Cơm tối người một nhà dùng phi thường vui vẻ.

Ninh Vũ Phi tuy tâm sự nặng nề, nhưng cũng buông lỏng rất nhiều. Món ngon cậu chưa từng ăn qua, người nhà cậu chưa từng có… đều xuất hiện. Nụ cười trên khóe môi Ninh Vũ Phi không cách nào dừng được.

Tiếc là, trên đầu treo lủng lẳng một thanh đao, à không… là ba thanh đao!

Kết thúc bữa tối, Ninh Vũ Phi muốn nghỉ sớm làm lý do để trốn trong phòng, nhanh chóng phản hồi tin nhắn: “… Hôm nay em hơi mệt.”

Rất nhanh, giọng nói đối phương kề sát bên tai: “Nghỉ ngơi cho tốt, trưa mai anh chờ em ở Tinh Thần tháp.”

Lần này Ninh Vũ Phi không cách nào chối được nữa, đành kiên trì nói: “Được.”

Giọng nói nghị trưởng đại nhận thật êm tai khiến người người tim đập loạn xạ: “Tiểu Vũ, ngày mai gặp.”

Ninh Vũ Phi dừng một chút, nửa ngày mới trả lời: “Ngủ ngon… Học trưởng.”

“Mộng đẹp.” Bởi vì tâm tình tốt, thanh tuyến Tạ Cảnh khẽ nâng cao, âm sắc vốn mê người vì vậy càng thêm mê hoặc nhân tâm, Ninh Vũ Phi là một đại nam nhân cũng không nhịn được mà thoáng đỏ mặt…

Giọng nói có thể làm người ta mang thai, quả là danh bất hư truyền!

Ninh Vũ Phi đóng máy truyền tin, hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại.

Tuy rằng ngày mai mới hẹn gặp nhưng Ninh Vũ Phi một đêm không ngủ. Hôm sau tỉnh dậy, tinh thần uể oải đến nửa ngày mới phục hồi.

Khi ở thế kỷ hai mốt, cậu rất ít khi thức đêm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi luôn ổn định, nên đột nhiên không ngủ được, thật có chút uể oải. Cũng may là tố chất thân thể ‘Ninh Vũ Phi” rất tốt, một đêm ngủ không ngon cũng không bị thâm mắt, soi gương, làn da non đến mức có thể bấm ra nước, nơi nào có thể nhìn ra là một đêm không ngủ?

Ninh Vũ Phi rửa mặt, thay quần áo xuống lầu, người một nhà đã đông đủ trên phòng ăn nói chuyện phiếm.

Ninh Vũ Tường nhìn thấy cậu đi xuống, thì nói: “Ăn cơm thôi, lát nữa dẫn em đi triển lãm cơ giáp.”

Lúc này Ninh Vũ Phi mới nhớ lời tối qua anh hai đã nói, tuy lúc đó cậu không trả lời nhưng chắc chắn Ninh Vũ Tường cho là cậu muốn đi.

Thật ra cậu cũng muốn đi… Chỉ là cậu nên đi kiểu gì!?

Ninh Vũ Phi thắt tâm nói: “Anh hai, hôm nay em không đi được.”

“Hả? Có chuyện sao?” Ninh Vũ Tường hỏi.

Ninh Vũ Phi nào dám nói: “Lãnh đạo nhà anh hẹn em, em không muốn đi cũng không dám không đi…”, nên cậu lấy lí do qua loa để che lấp, “Trong đội có một số chuyện, gọi đến thông báo em trưa nay qua một chuyến.”

Lí do này bách chiến bách thắng, quả nhiên Ninh Vũ Tường nghiêm mặt nói: “Chính sự quan trọng, để lần sau anh dẫn em đi chơi vậy.”

Ninh Vũ Phi thở dài: “Vâng.”

Cậu vẻ mặt mất mác, Ninh Vũ Tường chỉ cho rằng cậu tiếc nuối không thể đi xem cơ giáp chiến, căn bản không nghĩ nhiều.

Thời gian đến giữa trưa càng lúc càng gần, Ninh Vũ Phi càng lúc càng ngồi không yên, lề mề nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết tâm nhấc chân ra khỏi cửa.

Tuy nói đây là lần đầu tiên cậu chân chính bước ra khỏi cửa từ lúc xuyên tới giờ, nhưng có ký ức chính là có chỗ tốt: Cậu biết cách điều khiển phi hành khí, biết Tinh Thần tháp ở chỗ nào, thậm chí còn biết nhân vật nghịch thiên kia đến cỡ nào!

Thời đại ngân hà, nhân loại phát triển vượt bậc, đặc biệt là có nhiều tinh hệ thăm dò, tình hình tài nguyên cạn kiệt của các đại lục giảm bớt, thậm chí còn cường thịnh hơn cả trước nay.

Ninh Vũ Phi ở thủ đô của đế quốc ngân hà, vẫn là trái đất nhưng khác hoàn toàn với trái đất của mấy ngàn năm trước.

Tài nguyên khô cạn? Không cản trở mà dốc toàn lực khai thác các hành tinh khác, điên cuồng bù trên thêm dưới, đến bây giờ, tài nguyên trái đất đã gấp mấy trăm so với trước kia.

Có thể ở thủ đô tinh, đã là không giàu thì phú, mà có thể vào trung tâm tinh thần tháp thì chính là không giàu thì phú của không giàu thì phú.

Theo lý thuyết… Ninh Vũ Phi là con trai của một bá tước hư danh, cả đời cũng đừng nghĩ đến việc được ăn một bữa trong Tinh Thần tháp, nhưng mà cậu đã đến, hơn nữa… ừm, còn đến ít nhất là mười lần.

Không cần nghĩ, đều là cùng với vị nghị trưởng đại nhân kia.

Tại sao muốn hẹn hò ở đây? Chỉ vì ban đầu khi Ninh Vũ Phi than một câu: “Nơi này thật quá đẹp, hơn nữa đồ ăn ở đây cũng rất ngon, thật khó mà tưởng tượng!”, vì vậy vị nghị trưởng – sama vung tiền như rác, bao toàn bộ tầng cao nhất trong tinh thần tháp, thành nơi hẹ hò riêng tư của hai người.

Đây rốt cuộc là cái khái niệm gì vậy? Cái gọi là vung tiền như rác không phải là từ ngữ khoa trương, nói sơ qua không chừng, Tạ Cảnh còn không tiếc tiền mua hẳn một tinh cầu thích hợp cho mình… Có lẽ nói vậy còn chưa đủ thân lâm kỳ cảnh*, Ninh Vũ Phi tự tính toán một chốc: Như vậy vẫn tốt hơn so với thế kỷ hai mươi mốt, một đại gia mua cả một thành phố hơn đứt một đại gia mua một phòng riêng khách sạn.

(Thân lâm kỳ cảnh: Lạc vào cảnh giới kỳ lạ.)

Loại hành vi này, có phải nhiều tiền đến bại não rồi hay không!

Nghĩ thoáng qua, Ninh Vũ Phi hơi run chân.

Thái tử điện hạ quả thật là phi thường cao quý, mà nghị trưởng – sama này thì chân chính cầm quyền lực tài chính của cả đế quốc trong tay!

Xuống phi hành, Ninh Vũ Phi nhìn chằm chằm vào tòa tinh thần tháp tinh mỹ, trong lòng thán phục đến mức không từ nào miêu tả được.

Đây tuyệt đối không phải thứ mà con người thời đại cậu có thể sáng tạo ra.

Tuy ở trên trái đất, dù chỉ là một tòa tháp, nhưng lại dán hai chữ “tinh thần” cũng phát triển đến cực hạn rồi.

Không nhìn thấy trụ cột, tìm không thấy vật chịu lực, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có thể thấy vô số ánh sao lấp lánh trong không trung, mà tạo hình tháp lại giống như một ngôi sao lập tức rơi xuống thế gian, hình ảnh vĩnh viễn cố định ở đó. Cảnh đẹp biết chừng nào, không thân lâm kỳ cảnh, không có cách nào dò ra một phần nghìn.

Mà giữa mỗi một ngôi “sao” được liên kết với nhau cũng thật có sáng tạo, các phi hành khí đến tháp như những vệt sáng bạc, không ngừng trượt đến trượt đi, giống như một màn mưa sao băng tuyệt đẹp.

Ninh Vũ Phi nhìn đến líu lưỡi, nhưng dù sao cậu cũng đến nhiều lần, cũng coi như quen đường quen nẻo, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, rất nhanh đến tầng cao nhất tinh thần tháp.

Nếu bình thường, nghị trưởng đại nhân sẽ không đến sớm như vậy, dù sao hắn nắm trong tay toàn bộ nội các, nói là công việc bề bộn cũng không quá gì là quá.

Nhưng hôm nay, Ninh Vũ Phi mới vừa vào cửa, đã thấy thân ảnh thon dài đứng ở phía trước cửa sổ.

Quần áo sẫm màu tinh xảo đến từng mũi kim, duy chỉ có hoa văn ở viền cổ tay áo như màu hoa violet, không kiêu ngạo mà lại thêm phần tao nhã và quý khí khảm sâu trong xương cốt, khiến người người liếc mắt nhìn cũng không nhịn được mà thẳng lưng, không tự chủ mà thu liễm cử chỉ của mình, cố gắng muốn bắt chước theo một phần.

Nghị trưởng nội các bây giờ vô cùng trẻ tuổi, 28 tuổi địa vị chấp chưởng cao, toàn thân khí chất càng là cao quý vượt trội, được khen là “người đàn ông hòan mỹ nhất dải ngân hà”, tuyệt đối không phải nói dối.

Xuất thân của hắn hoàn mỹ, gia đình hoàn mỹ, từ năng lực đến dung mạo và cả khí chất đều đạt đến từ ‘hoàn mỹ’ theo đúng nghĩa.

Dù là vị ‘Ninh Vũ Phi’ trước kia cũng tuyệt đối không thể tượng tượng nổi, chính mình lại có một ngày cùng hắn nói chuyện yêu đương.

Đương nhiên nếu tin tức này lộ ra ngoài, dù cậu không có hai bạn trai khác thì đoán không chừng cũng sẽ bị toàn bộ giới trẻ trong ngân hà truy sát đến chân trời góc biển.

Mà chết người là, vị nghị trưởng trước mắt này lúc nào cũng nghĩ cách truyền bá thông tin về quan hệ hai người họ ra ngoài.

Ninh Vũ Phi thừa kế ký ức của nguyên chủ, đương nhiên cũng biết việc này đáng sợ thế nào, nên cậu mới kiên trì đến gặp mặt… Thật sự là không trêu chọc nổi, chỉ có thể dỗ dành.

Tội ác này, Ninh Vũ Phi thật một đầu còn lớn hơn cả hai đầu.

Nhìn thấy cậu tiến vào, khóe môi Tạ Cảnh khẽ giương lên, cặp mắt đào hoa mê người hận không thể câu dẫn đi linh hồn người khác, âm thanh êm tai như tiếng mỹ nhân ngư than nhẹ, công phu nắm bắt lòng người tuyệt đối đạt điểm tối đa.

“Tiểu Vũ, thân thể em thế nào rồi?”

Được quan tâm nhiều lần như vậy, Ninh Vũ Phi cũng là thắt tâm, chỉ có thể trả lời: “Đã không có chuyện gì, hữu kinh vô hiểm.”

Tạ Cảnh đến gần cậu, cụp mắt, ánh mắt lơ đãng lướt qua đầu ngón tay của cậu.

Ninh Vũ Phi tim lộp bộp một tiếng.

Quả nhiên… Sau một khắc, nụ cười trên khóe môi của nam nhân thu liễm, thanh âm đè thấp, mang theo chút lơ đãng lại rõ ràng để ý mà hỏi: “Không thích sao? Chiếc nhẫn kia.”

Nhẫn, nhẫn! Cậu quên đeo nhẫn!

Đệt… Là cái nào vậy? Nghị trưởng – sama đưa cho cậu là… cái nhẫn nào vậy?