Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 12




Trời chập tối, đèn đuốc Phường Đen rực rỡ lộng lẫy, các loại phi hàng khí hạng sang được coi như đồ rẻ tiền trưng bày ở bên ngoài. Nơi này là nơi phồn hoa nhất của đế đô tinh, là cung điện lãng phí xa hoa nhất của đế quốc ngân hà, bởi vậy mấy chiếc phi hành khí hạng sang kia, người ta không thèm để ý. Có thể tới nơi này, không giàu thì phú, mà phú tới mức nào, giàu đến ra sao, đã không thể dùng tiền vàng để cân đo giá trị bản thân được.

Theo lý thuyết, Ninh Vũ Phi sẽ không dám tới Phường Đen, nhưng lại không thể ngăn nổi cái tên thổ hào Lý Lâm bên cạnh được.

Lý gia chỉ là một tử tước nhỏ, là lấy tiền mua tước vị, lý ra trước giờ không có danh, nhưng cha Lý Lâm lại có khả năng, chiến đấu hơn cả nửa người tạo nên gia nghiệp khiến các đại quyền quý khác không dám khinh thường.

Lý gia không quyền thế, nhưng có tiền, gần như bao trùm tất cả mạng lưới thông tin nghi cư tinh, đủ khiến bọn họ quang vinh thành nhà giàu thứ nhất đế quốc.

Có gia thế như vậy, Lý Lâm lại càng trắng trợn không kiêng dè, chơi game tốn mấy trăm vạn của cha hắn, lông mày cũng không nhíu đến một cái.

Nói đến hắn và ‘Ninh Vũ Phi’ cũng là một hồi nghiệt duyên, hai người cùng học cấp ba, vốn không ai vừa mắt nhau: Lý Lâm cảm thấy Ninh Vũ Phi là quý tộc nhà nghèo, Ninh Vũ Phi cảm thấy Lý Lâm là nhà giàu mới nổi. Lý ra cả hai kẻ như vậy sẽ không thể trở thành bạn tốt, nhưng điều vừa khéo là, bọn họ đều không vừa mắt nhau thì quý tộc và phú hào trong trường lại không vừa mắt hai người họ, một kẻ không có đẳng cấp và một tên quý tộc nhà nghèo.

Hai người đều bị xa lánh, sau một lần ngoài ý muốn, Ninh Vũ Phi ra tay đánh một tên bắt nặt Lý Lâm, lúc này Lý Lâm mới nhìn thằng vào tên “nhà nghèo” này, nhưng vừa tiếp xúc, cả hai quả thật rất hợp nhau. Tích cách hợp nhau, sở thích hợp nhau, còn tìm đường chết cũng chính là cùng đồng tính với nhau, khẩu vị cũng giống nhau… Ừm, cả hai người đều có điểm hám trai, nhìn thấy soái là chân trượt rút. Từ ngứa mắt nhau đến thuận mắt nhau, cả hai người họ thay chuyển ý niệm về nhau chỉ trong hai giờ đồng hồ.

Sau đó… thành một đảng bạn xấu.

Sau khi hai người gần gũi nhau mới phát hiện ra như vậy thật tốt, Ninh Vũ Phi có quyền mà không có tiền, Lý Lâm lại có tiền mà không có quyền, cả hai bổ sung lẫn nhau, quả thật đúng là một đôi trời sinh! Đương nhiên, xét thấy cả hai đều là thụ, nên chỉ có thể làm bạn xấu, chuyện tốt gì gì đó mọi người tưởng tượng đều không theo kịch bản.

Thân phận Ninh Vũ Phi đủ để tiến vào Phường Đen, nhưng tiếc là sau khi cậu tiến vào thì chuyện đầu tiên tính đến chính là đem bán phủ bá tước.

Thân phận Lý Lâm không thể vào Phường Đen, nhưng hắn có thể đi ké xe Ninh Vũ Phi, thuận tiện hung hăng đập tiền, đập vào mấy nhóm quý tộc kia gọi hắn là gia!

Hai người bọn họ không phải lần đầu tiên tới chỗ này, nhưng lại là lần đầu tiên đụng mặt với đại nhân vật như vậy!

Thẩm Lăng Dục và Tạ Cảnh cùng đi với nhau, sau bọn họ còn có sáu, bảy thanh niên khí chất ưu nhã hào hoa khác, chỉ liếc mắt qua cũng đều thấy quen mắt, không nghi ngờ gì nữa, mấy vị này đều là con cháu quý tộc tuổi trẻ tài cao của đế đô.

Đám người bọn họ xuất hiện, toàn bộ người trong Phường Đen đều không nhịn được dừng chân vây xem.

Dù vậy, trong đám công tử này thì người xuất chúng nhất chính là thái tử điện hạ và nghị trưởng sama, một người là “báu vật đế quốc”, một người là “hoàn mỹ nhất dải ngân hà”, bên dưới không ít người ngầm đem cả hai người họ ra so sánh nhưng nói thật, chân chính thấy bọn họ đứng chung một chỗ, mới có thể thán phục với đấng tạo hóa thần kỳ.

Sao lại sáng tạo ra một người đẹp như vậy, sao có thể để hai người họ cùng nhau xuất hiện trên một thế giới này!

Thiếu nữ xung quanh đều nhìn đến phát ngốc, liếc trái liếc phải, mắt đều hóa thành bong bóng hình trái tim bay ra ngoài!

Mà lúc này có một thiếu nữ bên cạnh Ninh Vũ Phi nhịn không được mà thốt lên kinh ngạc: “Trời ạ, nếu có thể được hai vị đại nhân này thích, quả đúng là hạnh phúc muốn chết!”

Ninh • bị cả hai thích • Vũ Phi nghe nói như thế, trong lòng một ngàn câu fuck your mother bay ra!

Hạnh phúc cái khỉ! Muốn chết ngược lại thì đúng!

Dọa người thì tốt lắm à! Bắp đùi cậu đều mềm theo tiết tấu, run theo nhịp điệu, mềm run thành hành khúc đi tìm chết rồi đây này!

Không biết có phải do ảo giác hay không, cậu cảm thấy Thẩm Lăng Dục và Tạ Cảnh trước sau đều bất động thanh sắc liếc mắt nhìn cậu.

Ninh Vũ Phi không dám nhìn ai, cuống quýt cúi đầu, liều mạng bóp cánh tay Lý Lâm, không bấm không xong, cậu đang bất an a!

Cũng may… hai người họ đều không nói gì, không làm gì, chỉ nhếch khóe môi cười, vô cùng dịu dàng vào Phường Đen.

Mãi đến khi hai người đàn ông làm mù mắt người kia biến mất, xung quanh mới tràn đầy tiếng thổn thức.

Lý Lâm hoàn hồn, hắn bị bấm đến phát đau, trừng Ninh Vũ Phi một cái: “Có thở được không đó? Nhìn thấy trai đẹp là quên hết, phẩm hạnh của cậu như vậy, đến bao giờ mới được gả đi hả?!”

Hồi còn ở cấp ba, hai người họ thường ngồi xổm ngắm nhóm hotboy, khi đó Ninh Vũ Phi còn trẻ tuổi, thích đến mức căng thẳng, căng thẳng thì muốn bấm người, Lý Lâm đã tập mãi thành quen.

Ninh Vũ Phi nghe thấy lời này, khóe môi giật một cái, tâm tình rất phức tạp: Lâm gia, bạn gay của cậu không ngố đến mức đó, đâu phải không ai thèm lấy? Giờ bạn gay cậu gả đi ba lần, cậu có tin không? Tin không? Có tin không hả?

Cậu thật sự muốn nắm lấy một người để kêu gào một trận!

Đáng tiếc… không thể mở miệng mà, móa nó!

Lý Lâm không chú ý tới tâm tình của Ninh Vũ Phi, chỉ cười “ha ha”, tổng kết lại: “Thái tử cùng nghị trưởng đúng là cực phẩm, còn đẹp hơn cả trong ảnh, vóc dáng hai người họ tốt như vậy, mặc quần áo đều mê người như vậy, nhất định lúc thoát ra thì…”

Ninh Vũ Phi cạn lời.

Lý Lâm là điển hình của tên dâm tặc có tà tâm, trên miệng không mã hóa, gì gì cũng dám nói, nhưng thật ra đến bây giờ lại vẫn là…

Nghĩ đến bản thân cũng không có chỗ hiểu rõ, Ninh Vũ Phi cũng thật thắt tâm.

“Chúng ta về đi, đêm nay Phường Đen nhất định là rất loạn.” Hai người kia đi vào, dù ở trên tầng riêng tư cao nhất, không hề lộ mặt nhưng sàn nhảy chắc cũng bị người ta dẫm nát…

Hiệu ứng người nổi tiếng, vô luận ở thời đại nào đều rất khủng bố.

Lý Lâm đâu có chịu: “Nhiều người mới náo nhiệt! Đi, đêm nay không say không về!”

Không say không về than cái shit, ba chén đã quỳ ra bã mà còn thích ra vẻ hùng hồn!

Ninh Vũ Phi không muốn vào nhưng thấy điệu bộ đó của Lý Lâm, đoáng không chừng cũng đừng nghĩ đến chuyện về nhà. Cậu mà đi, Lý Lâm sẽ không vào được. Đời trước Ninh Vũ Phi không có lấy một người bạn, mà Lý Lâm lại là bạn tốt của ‘Ninh Vũ Phi’, cậu tiếp nhận cuộc đời của hắn, cũng phải chịu trách nhiệm, không cớ gì lại khiến Lý Lâm không vui.

Kiên trì đi vào, Lý Lâm còn đang liên tục lải nhải: “Chẳng trách cái tên Cô Vũ Cảnh Tâm lại mê nghị trưởng đến thế, nhìn dung mạo khí độ của nghị trưởng kìa, đúng là ai nhìn cũng muốn quỳ! Sao có thể sinh ra một người như vậy, thật là… Chậc chậc, mỗi ngày nhìn đoán chừng phải tinh tẫn nhân vong.”

Ninh Vũ Phi không còn khí lực để phun tào, trong lòng cậu rất phức tạp, không ai có thể lĩnh hội được!

Bình luận xong về nghị trưởng sama, Lý Lâm cũng không buông tha Thẩm Lăng Dục: “Thái tử điện hạ cũng thật dụ người, cậu nhìn thấy lúm đồng tiền nhỏ của anh ấy không? Anh ấy cười đúng là mê hồn mà! Nói tới, thái tử chính là mẫu người tôi thích đi? Anh tuấn suất khí, gái trị nhan sắc nghịch thiên lại có điểm đáng yêu, vóc người tốt như vậy, vai rộng eo thon, đôi chân dài miên man… Chết mọe! Nhất kiến chung tình rồi!”

Hắn lải nhải lải nhải, Ninh Vũ Phi lại không coi là thật, quen biết cái hàng này tám, chín năm, người được hắn xếp vào danh sách “nhất kiến chung tình” đã dài thành hàng vòng quanh đế đô rồi!

Lý Lâm bình luận một phen lại lắc đầu thở dài nói: “Cũng không biết ai có phúc được hưởng bọn họ đây.”

Ninh Vũ Phi không ngờ tới câu nói được, ‘có phúc’? Ha… ha ha!

Nói chuyện đến lúc tới cửa, Ncp sợ tới mức suýt nữa thì quỳ rạp xuống, đến khi tỉnh táo lại, cậu lại bình tĩnh hơn nhiều.

Cũng là ‘Ninh Vũ Phi’ trước lanh lợi, đã sớm phòng bị thật tốt, dặn dò qua hai người kia, đối với chuyện bên ngoài tuyệt đối không thể để lộ.

Mà Thẩm Lăng Dục vàTạ Cảnh đều thỏa mãn nhu cầu của cậu, đương nhiên sẽ không làm chuyện chọc giận cậu.

Cho nên… Dù Ninh Vũ Phi ở Phường Đen chao đảo nhưng tâm vẫn vững như thạch bàn, biết sẽ… không xảy ra chuyện gì đâu.

Chỉ là… cậu nghĩ quá đẹp rồi, kịch bản tử xưa tới này đều đã không theo hệ thống nữa rồi.

Sau khi uống một chén “hoa hồng ước hẹn” trị giá bằng nửa chiếc phi hành khí, thì trong vũ trường truyền đến một giọng nữ thanh thúy: “Chắc các vị đều biết, đêm nay thái tử điện hạ và nghị trưởng các hạ đều đến Phường Đen.”

Trong vũ trường lập tức bạo phát tiếng hoan hô kinh người, tất cả đều hưng phấn cực độ, chỉ có Ninh Vũ Phi lộp độp một tiếng trong lòng.

Giọng nói của nữ nhân kia cũng rất hưng phấn, trong trẻo mang âm run run kích động: “Vì để mọi người tận hứng, thái tử điện hạ mời tất cả mọi người một ly “hoa hồng hẹn ước”, nghị trưởng các hạ mời mọi người một ly “phi hồng chi tâm”!!”

Cô vừa dứt lời, phía dưới im lặng một giây rồi bạo phát một tràng tiếng hoan hô!

Phường Đen quả nhiên là hội sở đỉnh cấp, tuy giá trị hai ly rượu này đủ để một nhà bình thường sinh hoạt một nă, nhưng đối với họ mà nói, tiền căn bản không phải vấn đề, chỉ là chút rượu mà thôi.

Một người là thái tử điện hạ, một người là nghị trưởng các hạ.

Người đến Phường Đen đa phần đều là giới trẻ, mà giới trẻ hiện nay ở dải ngân hà, không ai không sùng bái họ.

Cho nên mới nó, họ kích động đến mức muốn lật tung Phường Đen!

Người xung quanh hỗn loạn đến mức này, Ninh Vũ Phi lại càng thấp thỏm bát an, cậu thấy… không ổn!

Mà rất nhanh, dự cảm của cậu thành sự thật.

Tay trái một ly “hoa hồng hẹn ước”, tay phải một ly “phi hồng chi tâm”, rượu không phải trọng điểm, trọng điểm là tờ giấy dưới đáy ly!!

Có thể tưởng tượng ra được, hôm nay hai vị này đều mang theo người, không tiện dùng máy truyền tin cho cậu, nên, không hẹn mà cùng xài một chiêu này.

Sao bây giờ? Gặp ai đây?

Sắc màu trên mặt Ninh Vũ Phi như ánh đèn Phường Đen, muôn màu muôn vẻ!

Lúc này, trên tầng cao nhất Phường Đen, Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục gần như cùng lúc đứng dậy.

Thẩm Lăng Dục nhìn hắn, trong mắt có ánh sáng lấp lóe: “Anh họ muốn đi ra ngoài sao?”

Tạ Cảnh mỉm cười như gió xuân ấm áp mà hỏi ngược lại: “Điện hạ cũng vậy?”