Trong mấy tấm hình mà mấy cô nàng kia chụp lén, không có tấm nào có bóng dáng của Văn Thanh cả.
Chương Minh nghĩ, có lẽ là do từ lâu cậu đã quen với việc ẩn nấp, ngay khi mấy cô nàng này ấn chụp thì cậu đã nhanh chóng trốn vào đám lá xanh để ngụy trang.
Thế nhưng chỉ vì vài câu trêu đùa mà hắn đã đi đường chính xuống núi, có lẽ hắn cũng có chút giật mình sợ hãi.
"Phụt".
Chương Minh vùi đầu trong cánh tay mà cười.
Hắn nhếch khóe miệng lên làm lộ ra hàm răng trắng sáng nhưng chỉ trong chốc lát hắn liền lấy tay che đi.
Gió thổi bay chiếc rèm cửa màu trắng lên, ánh nắng len lỏi chiếu vào phòng, rọi lên những hạt bụi đang bay trong không khí.
Chương Minh giữ nguyên tư thế này một lúc lâu, không biết là đang ngẩn người hay ngủ rồi nữa, khi hắn ngẩng đầu lên trên mặt vẫn đang còn ý cười.
Giáo viên Ngữ Văn đứng trên bục giảng nói: "Cuộc sống của chúng ta luôn cần ánh sáng; bất kể nó đến từ điều gì, ở đâu thì ánh sáng này vẫn sẽ luôn ủng hộ chúng ta, giúp chúng ta tìm được phương hướng của chính mình....!giống như nó được viết trong bài thơ hiện đại này."
Hắn nhắm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua mí mắt, giữa những sắc đỏ hỗn loạn hắn chợt thấy một vệt xanh lục mảnh bị gió nâng tới bên chiếc rèm cửa màu trắng.
Cậu thanh niên nhỏ gầy hoảng sợ bỏ chạy vòng qua tường sân; lá đu đủ xanh đột ngột duỗi ra đụng vào khiến cho con chó giật bắn mình, người nhát gan thì hét ầm lên, con mèo thấy vậy thì chạy trốn vào góc cây khác.
Cậu chạy trong ánh sáng chói lóa giữa đại dương xanh biếc.
Ánh mặt trời chói chang chiếu trên đầu hắn khiến hắn thậm chí có thể nhìn thấy màu tím trong huyết quản đang chạy ra sinh mệnh mà bản thân hắn chạy trốn cũng là một loại lưu động.
Tiếng thở dốc hòa lẫn cùng tiếng côn trùng kêu vang, cả thế giới đều bị cuốn vào vòng xoáy xanh lục.
Mùi cỏ cây, mùi đất hòa cùng cơn mưa nặng hạt đã cuốn trôi toàn bộ những mảng màu sắc khác còn sót lại trong hắn.
Đến khi kịp phản ứng lại thì tất cả đều đã bị nhuộm thành màu của cậu.
Ánh sáng quá mãnh liệt khiến hắn không mở mắt nổi, hắn lấy tay dụi dụi khóe mắt, không hiểu tại sao lại dụi ra một chút nước mắt.
Hắn híp đôi mắt hơi đỏ lại, ma xui quỷ khiến lại viết xuống tờ nháp hai chữ: "Văn Thanh."
Tờ giấy nháp đã bị đâm thủng, hai chữ ấy rõ ràng mềm mại làm sao, nhưng lại được đôi tay rắn chắc nóng bỏng của hắn viết ra.
Hắn nghĩ hắn là gió, hắn nghĩ hắn yêu gió
Hắn nghĩ hắn là cây, hắn nghĩ hắn yêu cây
Một cơn gió thổi đến, chiếc rèm cửa màu trắng tung bay đến trước mặt Chương Minh khiến hắn liền bất động
Bạn học nữ ngồi phía sau không nhịn được dùng bút chọc nhẹ vào lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Nè Chương Minh, lúc cậu ngẩn người nhìn cũng thật đẹp trai đó nha."
Sau đó là một trận nhỏ giọng phụ họa.
Dòng sông được tạo bởi thứ ngôn ngữ kia vẫn đang chảy, còn hắn đã dừng bước bên bờ sông từ lâu rồi.
"Tôi nhớ cậu." Gửi tin nhắn này xong, hắn lại úp mặt vào khuỷu tay, nhắm mắt suy nghĩ xem Văn Thanh sẽ phản ứng như thế nào.
Hắn còn trẻ, còn rất nhiều tiết học Ngữ Văn để nhớ đến người mình thích, còn biết bao mùa hè để yêu, còn bao tháng ngày để tròn chữ hiếu.
Tiếng chuông tan học vang lên, hắn liền nhanh chóng xách cặp lên chạy.
Buổi sáng Văn Thanh chạy trên đường chính, bỏ qua bức tường ở sân trong, chạy trong ánh sáng giữa khu rừng xanh biếc.
Đẩy cánh cửa cũ kĩ nặng nề kia ra, hắn liền ném cặp sách, túm lấy người đi đôi giày màu trắng đang đứng bên cửa sổ, nhanh chóng lột quần cậu ra, ngồi xổm xuống liếm láp mà không hề báo trước.
Tim hắn đập mạnh như điên, nhưng không phải là do chạy nhanh; hơi thở phun vào hạ thể trần trụi của Văn Thanh; đầu lưỡi hắn và âm vật Văn Thanh đụng vào nhau.
Văn Thanh hơi co lại, hắn liền véo nhẹ mông cậu, đưa lên trước mặt.
Hắn đụng vào, sống mũi cao thẳng chặn lại hai quả trứng, đôi môi khẽ mút lấy âm thần, hai tay đùa nghịch tiểu huyệt ở phía sau.
Van Thanh có chút luống cuống mà kêu lên, bọn họ liền đến bên cửa sổ.
5 rưỡi chiều, nắng vẫn chói và nóng như vậy.
Cậu rất sợ bị phát hiện, thanh âm xin tha nhẹ như một chú mèo nhỏ.
Chương Minh càng lúc càng ngứa ngáy hơn, bình thường màn dạo đầu phải mất một thời gian dài mới có thể trực tiếp cho vào.
Còn hôm nay, thấy Văn Thanh như vậy, hắn không nhịn được mà giữ lấy cây gậy đang cương cứng, mở hoa huy*t ẩm ướt của cậu ra rồi cứ thế mà cắm vào sâu trong cùng.
Văn Thanh nắm chặt lấy tay Chương Minh nhưng vẫn bị đâm đến lảo đảo, cậu đành phải dựa lưng vào khung cửa sổ.
"A...!Chương Minh, đừng ở đây..."
"Tôi muốn làm, rất muốn làm, để tôi làm cậu." Thiếu niên ghé vào lỗ tai cậu thở dốc, giọng nói cầu xin khoái cảm nửa đắng nửa ngọt, có vẻ cứng rắn mạnh mẽ nhưng thật ra lại rất yếu ớt.
Văn Thanh nhẹ nhàng đưa tay ngăn cản hai vai hắn sau đó liền ôm lấy lưng hắn, cho hắn một cái ôm hoàn chỉnh.
Như được động tác này cổ vũ, Chương Minh liền giữ lấy eo cậu, nhấc đôi chân nhỏ gầy của cậu lên vắt sang bên hông hắn, bắt đầu rút ra cắm vào liên tục.
Mỗi lần đều rút hẳn ra ngoài cùng rồi lại đâm vào thật sâu mỗi khi hoa huy*t sắp khép lại, mạnh mẽ đâm vào điểm G của Văn Thanh khiến cậu sướng đến không chịu nổi, mồ hôi chảy ròng ròng, khóe mắt liền đỏ lên.
Cậu không dám phát ra tiếng nào, chỉ có thể thở dốc bên tai Chương Minh khiến hắn càng lúc càng cứng hơn.
Văn Thanh si mê mà leo lên người hắn nói: "Lại to thêm nữa rồi..."
Gió thổi tung tấm rèm trắng lên, động tác của họ lúc ẩn lúc hiện.
Những lúc bị lộ ra dưới ánh mặt trời, Văn Thanh sẽ sợ hãi mà ôm chặt lấy hắn, hoa huy*t co rút lại.
Chỉ khi bị rèm cửa che khuất, Văn Thanh mới thả lỏng người, sự ngọt ngào mềm mại được rèm cửa bao bọc lại.
Mỗi lần như vậy, chỉ có Chương Minh là càng ngứa ngáy hơn.
Từ bên ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy hai người ăn mặc chỉnh tề, hai thân thể đang dựa vào cửa sổ mà vận động, thân thể chuyển động theo từng nhịp điệu.
Cậu bị người thanh niên vòng tay qua ôm vào trong ngực mà làm đến hồn bay phách lạc.
Động lòng thì liền muốn làm tình, làm tình sẽ càng thêm động lòng.
Hắn cắm vào hoa huy*t phía trước nhưng vẫn không quên an ủi tiểu huyệt phía sau, đẩy ngón tay lên phía trước, dương v*t phía trước của Văn Thanh liền dựng thẳng lên.
Ngay lúc đó hắn liền rút dương v*t dính đầy d*m thủy cùng tinh dịch ra, cắm vào tiểu huyệt phía sau.
Văn Thanh không chịu được sự kích thích, dùng tay che miệng rồi hét lên.
Tiếng rên rỉ vô cùng sáng khoái cũng bị cưỡng chế lại.
Đâm được một lúc lâu, hắn lại vươn tay đến hoa huy*t phía trước mà sờ mó.
Khoái cảm tích lũy quá lâu liền dâng lên như thủy triều.
Cậu duỗi đầu lưỡi đỏ mọng khẽ liếm lấy vành tay Chương Minh, nhỏ giọng nói: "Muốn anh bắn vào bên trong...!Đâm vào...!bắn hết cho tôi đi..."
"Thật con mẹ nó thiếu ** mà."
dương v*t bị tiểu huyệt cắn mạnh, ngón tay ở hoa huy*t phía trước đột nhiên gia tăng tốc độ.
Văn Thanh khóc lóc rên rỉ, phía trước cùng phía sau đồng thời đạt đến cao trào.
Chương Minh cũng bị mút chặt đến mức bắn tinh, hắn cắn mạnh vào cổ Văn Thanh, hung hăng mà trồng một quả dâu tây.
Một tay đem cậu ôm vào ngực, một tay kéo rèm cửa sổ lại.
Văn Thanh rên rỉ nhẹ sau khi cao trào bị hắn giấu đi.
Hai người bọn họ đều mồ hôi nhễ nhại, cả người đều ngã xuống giường.
Văn Thanh run run quay người sang, vừa vặn đụng phải tầm mắt của Chương Minh...!Cả hai đều không ai lên tiếng.
Tiếng thở dốc nhẹ đi, tầng tầng lớp lớp mây trên bầu trời chuyển dần từ đỏ sang xám.
Cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Gió thổi tung rèm cửa lên mang theo tiếng ve kêu râm ran, tựa như nhạc nền của sóng điện giữa hai người họ.
Qua một lúc lâu,
"Chương Minh"
"Hửm?"
"Đêm nay ở lại đây đi."
"Được."
Kim đồng hồ báo thức đứng yên chỉ vào một trang lịch đã ố vàng
Lập Hạ, ngày mùng 6 tháng 5.
Trời nhiều mây, nhiệt độ không khí 28℃, ngày chuyển về mùa hè..