Mảnh trăng lưỡi liềm treo trên cao như hình trái chuối khảm trên ngân hà, vạn phần mê hoặc. Tử Vân các chìm trong ánh nến xinh đẹp, từ phòng trong truyền ra những âm thanh than vãn nho nhỏ.
“Đau quá…” Miên Miên thở dốc, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Vô Tình đang lau vết thương cho mình.
“Sợ đau còn dám chạy đến, ngươi không sợ bị Nhu phi đánh chết sao?” Vô Tình vừa lau vết thương trên người Miên Miên vừa giáo huấn. Trong lòng nàng tuy rất cảm kích nhưng nàng cũng biết rõ Nhu phi vốn rất hung ác, Miên Miên nếu đắc tội với nàng ta thì cuộc sống sau này nhất định sẽ khó bề yên ổn.
“Sợ a, thế nhưng ta không thể trơ mắt nhìn ngươi bị nàng ta đánh chết.” Miên Miên hồn nhiên nói.
“Vì một cung nữ đáng giá sao?” Vô Tình giúp nàng sửa sang lại quần áo dò hỏi.
“Ngươi không phải là cung nữ, ngươi là bằng hữu của ta!” Miên Miên chấp nhất nói rồi lôi kéo tay nàng ta cười.
Vô Tình thấy thế hít sâu một hơi nói: “Nương nương, về sau Vô Tình sẽ cũng đi theo người, tận tâm tận lực bảo hộ người chu toàn dù là phải liều mạng của mình.” Nàng phát thệ.
“Ha ha, đừng gọi ta là nương nương a, không được tự nhiên cho lắm, người kêu ta Miên Miên được rồi. Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì thì ta cũng sẽ bảo hộ cho ngươi!” Miên Miên sửa sang lại quần áo cho đẹp tươi cười với nàng ta, nàng đã đem nàng ta ra khỏi chỗ đó thì nhất định sẽ không để nàng ta phải đau khổ thêm nữa rồi.
“Người là chủ tử của ta, ta là nha hoàn của ngươi, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi.” Nàng kiên định trả lời.
Miên Miên nghe vậy mỉm cười nói, “Kỳ thật…thôi được rồi, chỉ cần ngươi cao hứng là được rồi!” Vốn nàng định nói không cần nhưng thấy nàng ta có vẻ không vui thì đành nhượng bộ.
“Đúng rồi nương nương, người lúc nào lại biết Tuyết vương gia?” A Tình hiếu kỳ hỏi, theo nàng thấy thì tùy tùng của Tuyết vương gia đều là cao thủ.
“n, nói ra thì dài dòng, bất quá hôm nay ta phải cám ơn hắn, hắn luôn ôn nhu như vậy, luôn thần bí xuất hiện đúng lúc…” nói rồi mặt có chút đỏ hồng.
A tình thấy thế nhíu mày hỏi thẳng: "Nương nương, người sẽ không thích hắn a?"
“Ngươi…ngươi nói bậy, ta không có!” nói xong mặt lại càng đỏ hơn.
“Mặt của người bán đứng người a, không thích sao lại xấu hổ như vậy? A Tình không thể không nhắc nhở người, người bây giờ đã là nữ nhân của bệ hạ, ngàn vạn lần đừng thân mật quá với Vương gia, nếu để Nhu phi biết được kết cục nhất định sẽ rất thảm!”
Miên Miên nghe vậy hơi co người nhíu mày nói: “Đáng sợ như vậy sao? Nhu phi tuy rất đáng giận, ta cũng không có ý định trêu chọc gì nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ không nhắm tới ta đâu. Ta vừa hỏi hắn ban ngươi cho ta hắn liền đồng ý lại còn xử lý hai tên thái giám kia như vậy, ngươi không biết hắn rất tốt sao? Thêm nữa, ta cũng chưa có nói là ta là nữ nhân của tên đại mãng xà kia…” chỉ có hắn mới khiến nàng cảm thấy an tâm.
"Ta biết rõ hắn là người tốt, thế nhưng, sự thật là ngươi bây giờ đã là Ngất phi, là chị dâu của hắn rồi!” A Tình không thể không nhắc nàng, nàng đơn thuần như vậy lại không hề biết sự thâm sâu của hậu cung này khiến nàng ta thật lo lắng mà.
Nghe A Tình nói vậy, Miên Miên đau đầu không thôi, nàng hiện tại đã bị đại mãng xà cường bạo rồi, đã không còn tấm thân hoàn bích nữa làm gì còn tư cách yêu thích hắn…thế nhưng nàng rất muốn nhìn thấy hắn, chỉ cần nhìn thấy hắn tim nàng sẽ không ngăn được loạn nhịp. Ô ô đều là tên đại mãng xà chết tiệt kia hủy hoại nàng mà.
"Nương nương nghỉ ngơi đi!" A Tình nhìn nàng, nhẹ than một tiếng nhắc nhở.
"Đúng rồi, đêm nay bệ hạ sẽ không đến đúng không?" Miên Miên đột ngột quay qua nàng hỏi.
A Tình nghe vậy cau mày hỏi: “Nương nương là người muốn hắn đến hay không đến?”
“Tất nhiên là không muốn hắn đến!” Miên Miên không hề do dự đáp.
"Vậy nô tỳ chúc mừng nương nương đã được như nguyện, vừa rồi Đức Công công đến nói bệ hạ đêm nay sẽ ở lại chỗ của Nghi phi.” Nói rồi lo lắng nhìn Miên Miên, nàng có thể biết nữ nhân nhất định sẽ không thích nam nhân của mình qua đêm với một nữ nhân khác a.
"Thật vậy? Hắn không đến sao? Thật sự không đến?" Miên Miên kích động la lên.
"Nương nương ngươi đây là?" Vô Tình có chút khó hiểu khi thấy Miên Miên cao hứng như vậy.
"Ta muốn đi gặp Tuyết vương gia!" nói xong liền đứng dậy đem quần áo sửa sang lại tốt chuẩn bị xuất phát.
“Nương nương, chuyện này không được, người nửa đêm tìm đến nếu như bị bệ hạ biết…” Vô Tình ngừng lại muốn để tự nàng biết lấy.
Miên Miên hơi sửng sốt một lúc, đúng vậy, nàng sao có thể? Lần trước tên đại mãng xà kia trông thấy liền cường bạo nàng, nếu lần này nàng lại cùng Tuyết vương gia ở cũng một chỗ liệu có giết luôn nàng không? Miên Miên nghĩ rồi cười ngây ngô nói: “Ha ha, không có việc gì, chẳng phải hôm nay nói sẽ không đến đó sao, chúng ta không cần sợ, ra ngoài thôi nào!” nói xong liền giở trò làm nũng với Vô Tình rồi chạy vội ra ngoài.
Vô Tình ngây người rồi cũng bất đắc dĩ cười cười đi cùng nàng, nàng ta ngây thơ thì đã có nàng tính cách hộ, bất kể thể nào nàng cũng sẽ bảo vệ nàng ta, trừ phi có chuyện xảy ra nếu không thì nàng sẽ không rời đi.
--- ----Huyết Tuyết cung-------
"Bệ hạ không ở lại sao? Chẳng phải người nói sẽ ở lại đây với thiếp đêm nay sao?” Thi Hàm nhìn hắn chuẩn bị rời đi nội tâm rất là khó chịu.
"Ngự y nói, bệnh của nàng cần tĩnh dưỡng thêm, trẫm ở chỗ này sẽ làm phiền nàng nghỉ ngơi." Dạ Mị khẽ vuốt mặt của nàng sủng nịch nói.
“Thiếp không có chuyện gì, thiếp…” Thi Hàm không biết nên nói gì, nàng muốn hắn ở lại, thật sự rất muốn.
“Nàng yên tâm, chờ nàng khỏe hơn rồi trẫm sẽ hảo hảo bồi nàng. Tiểu Lam, chiếu cố nương nương của ngươi!”
"Nô tỳ tuân lệnh!" Tiểu Lam vội cúi người đáp.
“Thi Hàm nhớ nghỉ ngơi sớm, ngàn vạn lần không nên để mệt người, trẫm khi khác lại tới thăm nàng!” nói rồi nhẹ hôn trán nàng quay lưng đi.
“Bệ hạ…” Thi Hàm thấy hắn đi thống khổ nghẹn ngào gọi.
"Nương nương, người không sao chứ?" Tiểu Lam thấy nàng ta sắp ngã vội vàng đi đến đỡ.
Nghi phi lắc đầu, "Vịn ta đến hoa viên ngồi một chút!" trong nòng nàng khó chịu quá, nàng muốn ra vườn hít thở không khí trong lành.
“Nương nương chậm một chút!” Tiểu Lam vội vàng cẩn thận từng chút một dìu nàng ra ngoài tiểu viện.
“Muội muội muộn như vậy đến thăm tỷ tỷ, sẽ không quấy rầy tỷ tỷ chứ?” Nhu phi cười cười đi đến bên cạnh Nghi phi.
Nghi phi thấy thế chỉ cười mà không nói gì.