"Các nàng... Các nàng chết rồi hả?" Miên Miên sợ hãi nhìn về phía Vô Tình, biểu tình như muốn nói cho nàng biết thật là dọa chết người rồi, đang yên đang lành sao lại chết ngay trước mặt nàng chứ.
Vô Tình nghe vậy đứng lên xem xét vết thương trên người không thèm nhìn nàng một cái. Miên Miên thấy thế vội càng đứng dậy chạy tới lôi kéo nàng ta: “Ngươi muốn đi đâu? Hiện nay chỗ này nguy hiểm chúng ta vẫn là nên trốn đi a…”
Vô Tình nghe vậy lườm nàng nói: “Đã sợ chết mà còn dám mạnh miệng?”
“Đó không phải việc quan trong, ngươi hiện tại đang bị thương nặng nha, ngươi vịn ta mà đi, có việc gì ta giúp ngươi…”
"Vì sao phải giúp ta?" Vô Tình như trước nhàn nhạt hỏi
“Bởi vì ngươi không phải người xấu a!” Miên Miên thành thật nói.
Nghe vậy Vô Tình khóe miệng kéo ra thành tia cười: “A, thật là một lý do ngu ngốc, người như ngươi không thích hợp ở trong cung, nói không chừng sẽ có ngày giống như các nàng ta!”
“n…” Miên Miên cắn chặt bờ môi gật gật đầu, nàng biết a, thế nhưng nàng không có cách nào làm ngơ a.
“Về sau vẫn là nên bớt lo chuyện bao đồng đi!” Nói xong liền bỏ đi để lại Miên Miên vẫn mờ mịt trông theo.
Một lúc sau, nàng hít sâu một hơi, vẫn là nên tranh thủ quay lại hoán tẩy phòng a, phải gấp rút chuẩn bị kế hoạch xuất cung thôi. Nghĩ tới đây, nàng vội vã chạy đi.
Vô Tình thấy nàng đã rời đi liền từ phía sau đại thụ đi ra, ánh mắt nhìn chăm chú theo bóng lưng Miên Miên phía trước, một người đơn thuần như nàng ta không nên ở trong chốn thâm cung này, tính cách này sẽ khiến nàng ta gặp nguy hiểm, thậm chí mất mạng. Đứng được một lúc Vô Tình thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt đi đến bốn cỗ thi thể, thấp mắt nhìn các nàng ta nói: “Là các ngươi tự tìm lấy!” Nói xong lạnh lùng quay người đi.
“Ồ? Đây là nơi nào a?” Miên Miên sau một hồi rẽ trái quẹo phải cũng không biết mình đang đi đâu, không được rồi, nàng phải tìm người hỏi thôi, nếu không về trễ ma ma mới tới sẽ tức giận a! Nhưng mà tại sao nguyên cả đoạn đường dài thế mà không có thấy lấy một cung nữ thái giám nào cả, chẳng lẽ nàng là đã đi tới lãng cung rồi?
“Khục khục…”, đúng lúc này một tiếng ho khan truyền tới khiến Miên Miên chú ý, nàng vội vã theo hướng âm thanh đi tới, vượt qua đình viện, Miên Miên trông thấy trong đình cạnh một cái hồ nhỏ có một nữ tử đang không ngừng ho khan, đợi đến lúc Miên Miên đến được sau lưng nàng ta thì vừa vặn thấy nàng ta ho ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ một mảnh khăn trắng, Miên Miên bị dọa vội vã đi đến trước mặt nàng ta sốt ruột hỏi: “ Cô nương, ngươi hộc ra máu a, ta dẫn ngươi đi xem đại phu nha?”
Nghe vậy, nữ tử kia đưa mắt nhìn về phía Miên Miên mỉm cười: “Cảm ơn ngươi, ta không sao…”
"Nhưng là ngươi ho ra máu a, cái này..."
"Nương nương, thuốc đã đưa đến rồi ạ." Miên Miên lời còn chưa dứt đã thấy phía trước một cung nữ đang vội vã chạy tới, một lát sau liền thấy nàng ta đưa ra một chén thuốc đen ngòm đưa cho nữ tử kia còn không ngớt bảo nàng tranh thủ uống.
“Thi Hàm, nàng thế nào rồi?” Không đợi cho Miên Miên nhận thức nữ tử này là ai thì phía sau nàng lại đột ngột vang lên tiếng nam nhân hỏi thăm ai đó, nhưng là cái âm thanh này rất quen thuộc nha, Miên Miên bất giác quay đầu, một giây sau, toàn thân nàng run lên vô thức lui về phía sau, ôi trời ơi…đại…đại mãng xà?!