Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 147: Ngải Vân, ta tiễn ngươi xuống địa ngục!




--- -------Hôm sau---- ------

Mới sáng sớm Miên Miên đã thức dậy bắt đầu trang điểm, thay quần áo. Xem ra hôm nay nhất định sẽ có sự kiện quan trọng rồi nếu không thì nàng cũng không cần ăn mặc như vậy. Ngải Vân đứng gần đó cười lạnh nói: “Ngươi đây là muốn đi gặp hắn sao?”

Miên Miên nghe hỏi cũng chỉ mỉm cười ngoái đầu nhìn Ngải Vân nói: “Hôm nay đối với ta mà nói là một ngày rất quan trọng, con gái nuôi tiến cung thì mẹ nuôi như ta tự nhiên là muốn mặc đẹp một chút rồi!” nói rồi lại tiếp tục lựa chọn quần áo.

Ngải Vân thấy vậy cũng ngồi xuống cạnh đó khinh thường nói: “Như thế nào, quả trứng hồng nhạt trước đó không nở ra con gái sao mà ngươi phải ra bên ngoài nhận con gái nuôi? Ngươi đây là muốn con gái đến điên rồi sao?” Nghĩ tới tối qua nàng sống chết cũng không chịu xuống giường khiến nàng ta chỉ còn cách dùng gối ngăn cách hai người mà miễn cưỡng ngủ cùng là Ngải Vân lại cảm thấy khó chịu toàn thân.

Đúng lúc này thì cung nữ đã dọn xong bữa sáng lên trên bàn, từ lúc Miên Miên tiến nhập Di Tâm cung tới nay thì toàn bộ đồ ăn ở đây đều là do Lôi Ảnh phái người đưa đến, Ngải Vân đương nhiên hiểu ý tứ của hành động này nhưng mà hắn tính sai rồi, dù cho nàng ta rất muốn Miên Miên chết thì cũng sẽ không tự mình động thủ, nếu là hiện tại giết chết nàng thì chẳng phải nàng ta cũng sẽ không thoát khỏi cái chết sao? Bất quá, hắn muốn chơi thì cứ để cho hắn chơi a, không quá hai ngày nữa nàng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách khiến cho Dạ Phong tự tay giết chết Nguyễn Miên Miên!

“Thơm quá a!” Miên Miên ngửi được mùi thơm của đồ ăn liền ngừng lại công việc trang điểm bước tới ngồi xuống bắt đầu thong thả thưởng thức, vừa ăn vừa nói: “Lôi Ảnh, phiền ngươi đi tới quán rượu của Lô Vượng đón nữ nhi của ta đến đây được không?”

“Vâng!” Lôi Ảnh gật đầu rồi rời đi, kỳ thật hắn thật sự cũng không muốn đi nhưng sáng sớm nay đích thân Dạ Phong đã hạ lệnh cho hắn phải đi đón nữ nhi của nàng, an bài như vậy thật khiến hắn không hiểu nổi nhưng Dạ Phong đã nói thì hắn nhất định sẽ nghe theo.

“Thật sự tốt nha, hắn thích ngươi đến độ tự nguyện chiếu cố cho nữ nhi của ngươi?” Ngải Vân châm chọc nói.

“Mới sáng sớm ngươi đã nhiều lời như vậy mà không cảm thấy đói bụng sao?” Miên Miên thản nhiên gắp thức ăn nói.

Ngải Vân nghe vậy khinh thường cười nói: “Ngươi cho rằng ta giống với ngươi không biết thưởng thức như vậy sao? Ngươi có phải hay không đã lâu không được ăn điểm tâm ngon như vậy rồi, nếu không như thế nào lại vội vã như vậy chứ?” Ngải Vân nhìn Miên Miên ăn như hổ đói mà không khỏi cảm thấy buồn cười.

Miên Miên đưa mắt nhìn nàng ta rồi lại nhìn qua Linh Chi nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có đôi lời muốn nói với chủ tử ngươi!”

“Ngươi dựa vào cái gì mà muốn cho ta ra ngoài?” Linh Chi bất mãn lầm bầm nhưng cả người không tự chủ co rụt lại, nghĩ đến khí lực của Miên Miên tối qua mà không khỏi rùng mình.

“Ta đếm đến ba mà ngươi còn chưa đi ta thì đừng trách ta không khách khí!” Miên Miên cúi đầu nhàn nhã múc cháo lạnh lùng nói.

“Được rồi! Ngươi đi ra ngoài đợi đi!” Ngải Vân trấn an Linh Chi nói, cũng không biết vì cớ gì mà nàng ta cũng không muốn Linh Chi ở lại đây.

Linh Chi thấy nàng ta nói vậy đành dẫn theo đám cung nữ đi ra ngoài, trong phòng bây giờ hiện tại chỉ còn lại Miên Miên cùng Ngải Vân bên bàn ăn thơm phức, mùa đông mà được ăn bữa sáng ấm áp như vậy là điều Miên Miên thích nhất, nàng thật sự rất cảm động.

“Ngươi muốn nói với ta cái gì? Là muốn ta tha mạng cho ngươi sao?” thấy Miên Miên không nói gì mà chỉ im lặng dùng cháo, Ngải Vân nhịn không được nói. Lúc này nàng ta cũng bắt đầu cầm đũa gắp đồ ăn lên chậm rãi ăn, bộ dáng thập phần nhàn nhã.

Miên Miên buông đũa nhìn nàng ta chăm chú, ánh mắt nghiêm túc của nàng khiến cho Ngải Vân cảm thấy rất không tự nhiên, “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”, Ngải Vân cũng hạ đũa, bị nhìn chằm chằm như vậy ăn sao nổi chứ.

"Tiểu Vân..."

Một tiếng này của Miên Miên khiến cho toàn thân Ngải Vân run lên, đã lao lâu rồi nàng không gọi nàng ta như vậy rồi? Trong trí nhớ của Ngải Vân thì lúc nhỏ Miên Miên rất thích gọi nàng như vậy nhưng là Ngải Vân thấy gọi như vậy thật sự rất trẻ con nên khi vào cấp 3 đã cấm Miên Miên không bao giờ được phép gọi như vậy nữa, Ngải Vân còn nhớ rất rõ lần đó Miên Miên vì chuyện này mà khó rất lâu sau đó mới chuyển qua gọi tên đầy đủ của nàng như hiện tại.

Quá khứ phủ đầy bụi bỗng nhiên bị lật ra khiến cho Ngải Vân có chút bất ngờ nhìn về phía Miên Miên, nàng đến tột cùng là có ý gì?

“Ngươi còn nhớ rõ chứ, ngày trước ta mất bao nhiêu thời gian mới có thể thay đổi xưng hô này, có lẽ ngươi thắc mắc vì sao chỉ là một cái tên mà lại khó thay đổi như vậy? Nếu ngươi thật tâm kêu tên một người nào đó ngươi mới có thể nhận thấy cảm giác khác biệt đó được!” Miên Miên nhớ lại quá khứ mà không khỏi thở dài.

Ngải Vân cười lạnh, “Ngươi nói vậy có ý tứ gì? Ngươi muốn ta nhớ lại quá khứ đã qua? Còn muốn ta buông tha cho ngươi?”

“Từ nhỏ ta đã cảm thấy ngươi là người giỏi nhất, ta thật sự cảm ơn ông trời đã cho ta một tỷ muội tài giỏi như vậy, ngươi tỏa sáng như một vì sao trên trời cao cho nên mặc kệ ngươi yêu cầu ta làm gì ta đều nguyện ý làm cho ngươi, bởi vì lúc ấy ta cảm thấy ngươi là một người tốt chỉ là tính tình có hơi đại tiểu thư một chút thôi!” Miên Miên nói đến đây đột nhiên nở nụ cười, nụ cười có phần bất đắc dĩ lại có chút chua xót.

Mà những lời nói này của nàng lại khiến cho Ngải Vân im lặng, nàng ta chính là đang cố nhớ lại những tháng ngày xưa ấy.

“Ngươi còn nhớ chứ, gia đình ngươi và ta điều kiện cũng không khác nhau lắm nhưng bởi vì việc buôn bán của ba ngươi càng lúc càng phát đạt nên nhà ngươi đã chuyển vào nội thành, ngươi trở thành đại tiểu thư kiêu kỳ, có lẽ lúc đó ta nên sớm nhận ra ngươi không có khả năng thật tâm làm bạn với ta mới đúng… Lúc ta chuyển vào nội thành làm việc, ngươi lại luôn tới tìm ta, tuy ngươi thường xuyên làm những việc quá phận nhưng ta không tức giận, là bởi vì ta lúc nào cũng tự nhủ với mình rằng ngươi là một con người lương thiện!”

Ngải Vân vẫn duy trì sự im lặng nhưng là lông mày nàng ta đã có chút nhíu lại tựa hồ như đang cố nhớ gì đó…

Miên Miên hít sâu một hơi nhìn nàng ta nói: “Chúng ta bây giờ không có cách nào trở lại như xưa được nữa, trước kia ngươi làm sai chuyện gì ta cũng có thể tha thứ cho ngươi nhưng bây giờ thì không thể, ngươi giết tỷ tỷ ta cũng không khác gì là gián tiếp giết chết ta cả!”

Ngải Vân nghe vậy khinh thường cười nói: “Ngươi nói nhiều như vậy là muốn nói cho ta biết ngươi sẽ không bỏ qua cho ta? Hừ! Thật không biết lượng sức mình, ngươi cho rằng bản thân mình có bản lĩnh giết ta sao?”

"Tiểu Vân... Thực xin lỗi..." Miên Miên đột ngột đứng dậy run rẩy nói.

Ngải Vân thấy vậy không nhịn được cười lớn, “Chê cười, ngươi thật sự cho rằng mình có thể giết được ta sao? Ngươi thật quá ngây thơi rồi, ngoài vẻ ngoài như vậy cùng với tâm địa đơn thuần như ngươi thì có thể làm được gì chứ? Ta cho ngươi biết, mặc kệ ngươi có nói gì đi nữa thì chúng ta cũng thể quay lại được như trước, cho dù là có trở về thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho nên ngươi không cần tự trách, ngươi tưởng rằng mình nói lời xin lỗi rồi thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!”

“Ngươi sai rồi, ta không phải đang giải thích, ta là muốn nói xin lỗi với Tiểu Vân ngày trước, từ hôm nay trở đi ta sẽ toàn tâm toàn sức tiễn ngươi xuống địa ngục, ta là muốn Tiểu Vân trước kia không vì chuyện này mà hận ta, ta mong nàng ta kiếp sau đầu thai chuyển thế thì chọn người thiện lương mà hảo hảo sống tốt!” Miên Miên nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ngải Vân thấy vậy không nhịn được cơn giận, một tay lật bàn khiến cho toàn bộ đồ ăn rơi tung tóe khắp nơi, nàng ta hét lên: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi quá càn rỡ rồi, ngươi cũng xứng tiễn ta xuống địa ngục sao?”

Miên Miên đưa mắt nhìn lên bầu trời, một giọt nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống, Ngải Vân, ta cũng không còn cách nào khác, lưu lại người thì ta phải lo lắng quá nhiều chuyện, hôm nay ân oán của chúng ta cũng nên kết thúc rồi, có lẽ chỉ khi nào ngươi chết đi thì ta mới có thể chính thức rời khỏi nơi đây, ta ra đi mới đối với hai người bọn họ mới là lựa chọn tốt nhất!

“Nàng rốt cuộc cũng muốn động thủ rồi sao?” Dạ Phong nhìn Miên Miên có chút phức tạp hỏi, ngự hoa viên ban ngày ấm áp hơn hẳn ban đêm, tuyết cũng đã tan đi khá nhiều so với hôm qua.

“Đúng vậy!” Miên Miên khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn hắn nói: “Ngươi đã sớm biết đúng không?”

“Đúng!” Dạ Phong cũng gật đầu nói, không khí phút chốc trở nên lắng đọng, hai người nhìn nhau mà không nói được gì thêm.

“Ta cũng sớm đoán được, nếu không có sự trợ giúp của ngươi thì Vô Tình không co khả năng thuận lợi như vậy được!” nghĩ đến chuyện ngày trước Miên Miên tựa hồ đã minh bạch hoàn hoàn, nàng nhìn hắn hỏi: “Như vậy ngươi có thấy ta là người có tâm cơ không?” Miên Miên nói rồi khẽ cúi đầu, từ bao giờ nàng trở thành người biết tính toán như vậy, nàng thật sự chán ghét chính bản thân mình.

“Nàng làm như vậy là đúng, có lẽ chỉ có như vậy mới khiến cho nàng hiểu rõ bản thân mình!” Dạ Phong nhìn về phía xa nói.

Miên Miên quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt hắn lúc này đã có một chút tím nhạt, tuy rất nhạt nhưng đích thực là màu tím, nội tâm Miên Miên ấm áp hẳn lên, hắn đang thay đổi, đúng vậy, hắn chính là đang dần trở lại là Dạ Phong trước kia. Dạ Phong, ngươi yên tâm, trước khi rời đi ta nhất định sẽ giúp ngươi khôi phục lại là chính mình!