“Tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” bọn thị vệ khó hiểu nhìn về phía Lôi Ảnh, cái hốc cây này không lớn nên chỉ có thể chứa được ba bốn người là cùng mà chỉ một mình con thần khuyển đã chiếm mất hai chỗ, tự nhiên chỗ còn lại là dành cho tướng quân rồi, bất quá Lôi Ảnh cũng không có ở trong đó.
Lôi Ảnh nhìn ra ngoài trời đang mưa to gió lớn rồi lại nhìn đám thị vệ nấp dưới các gốc cây gần đó có chút nhíu mày nói: “Ta cảm thấy trận mưa có gì đó không đúng lắm nhưng mà mặc kệ là nguyên nhân gì, ngày hôm nay với chúng ta khá bất lợi, thần khuyển ghét mưa vì trong mưa nó không thể đánh hơi được, việc truy đuổi của chúng ta cũng bị trì hoãn theo, ta nghĩ lần trì hoãn này không phải thời gian mà chính là tính mạng.”
“Tính mạng?” hai tên tướng quân có chút không hiểu hỏi lại.
“Ta khẳng định hai ngày nay bọn hắn nhất định mệt không chịu nổi rồi, vốn là chúng ta có thể thừa cơ này bắt được bọn chúng nhưng đột nhiên lại có trận mưa này, cho bọn chúng không những có thời gian nghỉ ngơi mà còn có thể tranh thủ chạy trốn, cái này có khác nào trận mưa cứu mạng đâu?” Lôi Ảnh bình tĩnh nói.
Hai tên tướng quân nghe vậy vội nói: “Vậy tướng quân, chúng ta mau tranh thủ thời gian phía người đi nghe ngóng gần đây xem có chút tin tức gì không?”
Lôi Ảnh khẽ gật đầu tán thành, hai thị vệ nghe lệnh lập tức rời đi.
Lôi Ảnh lúc này chậm rãi lấy ra một túi thịt sống đưa tới cho thần khuyển, từ sau khi Xà hậu tỉnh lại nói bọn người Dạ Mị chưa có chết khiến cho Dạ Phong vô cùng tức giận không tiếc tiền tài mua thần khuyển quí hiếm về truy đuổi. Hắn tuyệt đối sẽ không làm cho chủ nhân thất vọng!
--- --------
Đám người Miên Miên ở trong hốc cây thở phào nhẹ nhõm, Vô Tình nhóm lên một đống lửa để nướng gà rừng. Cái động cây này thật thần kỳ, bọn họ là lần đầu tiên thấy một hốc cây lớn như vậy, thật là một chỗ tốt để nghỉ ngơi.
Thương để cho Miên Miên chiếu cố Dạ Mị còn mình thì đi đến bờ sông bắt cá. Tử Tử lúc này vừa ôm trứng rắn vừa lo lắng nhìn lão cha của hắn, Miên Miên bận rộn chăm sóc Dạ Mị, A Tình cô cô cùng Thương sư phó lo chuẩn bị thức ăn cho nên chỉ còn mình hắn chiếu cố cho đệ đệ (hoặc có khi là muội muội cũng nên).
Miên Miên bề bộn để đầu Dạ Mị gác lên đùi mình để hắn có thể thoải mái ngủ. Thương đi một lát rồi cũng quay trở lại, toàn thân hắn ướt đẫm nhưng cũng bắt được khá nhiều cá. Vô Tình vội vàng tiếp nhận cá từ hắn mang đi rửa sạch rồi bắt đầu nướng.
“Làm một ít canh cá nóng cho hắn uống đi!” Thương nhìn về phía Dạ Mị đang hôn mê nói.
Vô Tình gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta biết phải làm gì!” nói rồi lấy từ trong bao ra một cái nồi hứng ít nước mưa rồi đem cá đã làm sạch thả vào, không bao lâu sau một mùi thơm lừng tỏa ra bốn phía.
“Tử Tử, đến ăn một chút đi!” Vô Tình đem gà rừng chia cho mỗi người một khối lớn, mặc dù lo lắng cho Dạ Mị nhưng Miên Miên vẫn nghe lời khuyên của Vô Tình mà bắt đầu chậm rãi ăn, ngày mai còn phải tiếp tục chạy trốn, nếu không ăn thì nhất định sẽ không chạy nổi rồi.
“Nương nương, canh đã được rồi!” Vô Tình cẩn thận đem canh cá đến trước Miên Miên còn tiện tay đưa cho nàng một cái thìa nhỏ. Cái thìa này chính là lúc Vô Tình đi chợ thấy xinh xắn nên đã mua chuẩn bị cho tiểu bảo bối sau này, hiện tại xem ra cũng bắt đầu có công dụng rồi!
Miên Miên dùng chén nhỏ bắt đầu múc từng muỗng canh cá đút cho Dạ Mị, Tử Tử một mực muốn ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ nhắn chốc chốc lại khẽ vuốt trứng rắn mong chờ.
“Tử Tử, y phục đã khô rồi này!” từ lúc nướng xong đồ ăn tới giờ Vô Tình bắt đầu giúp mọi người hong khô quần áo.
Tử Tử mặc quần áo, hơi ấm từ quần áo khô khiến hắn thỏa mãn ôm lấy trứng rắn tới nằm cạnh đống lửa ngủ ngon lành.
Miên Miên không ngừng chiếu cố Dạ Mị, Vô Tình giúp hai người thu dọn đồ đạc mà Thương cũng đã đi ra ngoài tìm hiểu thông tin, giờ phút này tâm tình của mọi người đều có chút lo lắng bởi vì bọn họ không biết địch nhân đến tột cùng là đang ở đâu, cách bọn họ có xa lắm không?
Nhìn thấy hắn đã có thể uống hết chén canh cá, nội tâm Miên Miên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. “Dạ Mị…” Miên Miên nhẹ giọng gọi, Dạ Mị rốt cuộc cũng tỉnh lại.
“Dạ Mị, ngươi cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Miên Miên lo lắng hỏi.
Dạ Mị khẽ vuốt trán có chút đau đầu khó chịu nhưng cũng rất nhanh chóng đứng, Vô Tình thấy vậy lập tức mang đồ ăn còn lại đưa tới cho hai người.
“Ăn thêm một chút a!” Miên Miên nhìn Dạ Mị nói.
Dạ Mị nhìn chung quanh một lượt rồi quay qua nhìn Miên Miên hỏi: “Thương đâu rồi?”
“Hắn đi xem xét tình hình bên ngoài rồi, ngươi ăn chút gì đi!” Miên Miên lo lắng nói.
Dạ Mị nghe nàng nói vậy cũng chậm rãi ngồi xuống bắt đầu ăn gà nướng. Được nghỉ ngơi cùng với ăn uống đầy đủ khí lực của hắn hồi phục rất nhanh. Dạ Mị nhìn Tử Tử đang ngủ say bên đống lửa mỉm cười đưa tay khẽ vuốt đầu hắn, “Những ngày này cực khổ cho hắn rồi!”
Miên Miên nghe hắn nói mà có chút đau xót, “Tất cả mọi người đều giống nhau mà, ta tin tưởng chỉ cần vượt qua giai đoạn khó khăn này chúng ta sẽ tốt cả thôi!”
“Không tốt rồi!” Thương toàn thân hắn ướt đẫm nước mưa từ bên ngoài chạy vào lớn tiếng nói.
“Có chuyện gì vậy?” Dạ Mị tâm tình vừa mới thả lỏng nhíu mày hỏi, mà lúc này Tử Tử bởi vì giọng nói của Thương mà cũng giật mình mở to mắt, trứng rắn ở trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống.
“Đám thị vệ lần theo dấu vết sắp đuổi tới đây rồi!” Thương nhíu mày lo lắng nói.
Đám người Miên Miên, Dạ Mị cùng Vô Tình bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ ông trời thật sự không cho bọn hắn nghỉ ngơi một chút được sao?
Thương thấy biểu hiện lo lắng của mọi người như vậy thì quay người đi ra định tìm hiểu thêm xem đám thị vệ kia bao giờ thì đuổi tới đây nhưng là vừa đi ra không bao lâu hắn lại lập tức quay vào, nét mặt vô cùng khó coi.
“Làm sao vậy?”
“Không xong rồi, có lẽ lần này chúng ta thật sự chạy không thoát rồi!” Thương khó chịu nói.
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Vô Tình vừa thu thập đồ đạc vừa hỏi.
“Mưa sắp tạnh rồi!” Thương lo lắng nhìn ra ngoài trời nói.
Vô Tình giật mình làm rớt đống hành lý trên đất quay qua nhìn Thương kinh hãi, “Cái gì? Mưa tạnh?”