Miên Miên cẩn trọng đi một đường thẳng tiến sâu vào trong rừng, càng đi thì rừng cây ngải cứu ngày càng trở nên thưa thớt, trước mặt nàng lúc này là một tòa cung điện tráng lệ, to lớn vô cùng.
Miên Miên kinh ngạc nhìn cung điện ở phía xa, xem ra nơi đây chính là nơi ở của Nữ hoàng rồi, nhất định Tử Tử đang ở nơi này, chỉ là muốn vào được cung điện quả thực có chút khó khăn. Miên Miên bây giờ đã hiểu vì sao người ở đây lại thưa thớt đến vậy rồi, mùi ngải cứu cộng với hồ nước lớn bao quanh, ngoại trừ đường thủy thì không còn con đường nào khác để tiến nhập cung điện cả.
Miên Miên đưa mắt dò xét xung quanh để tìm phương tiện nhưng là không thấy bất cứ thứ gì cả, xem ra, năm năm qua nàng học bơi rốt cuộc cũng có chỗ dùng tới rồi, nước hồ không bị kết băng nên Miên Miên không hề do dự nhảy xuống bắt đầu bơi vào.
Miên Miên bơi được một lúc thì cũng tới được bờ bên kia, nàng khó nhọc hít thở, nếu mà hồ này dài thêm chút nữa thì chỉ sợ nàng không đủ sức mà bơi vào bờ rồi, nhưng là nghĩ tới Tử Tử đang đợi nàng tới cứu mọi mệt mỏi trong nàng giảm đi đáng kể.
Miên Miên sau khi lấy lại sức lập tức hướng phía cung điện đi tới, nàng cẩn thận nằm xuống quan sát, bên ngoài cửa cung có thể thấy được rất nhiều nữ nhân gương mặt lạnh lùng cầm kiếm canh giữ, các nàng này khẳng định là thị vệ rồi.
Miên Miên nhìn những thị vệ nữ nghiêm nghị đứng đó mà không khỏi lo lắng, nàng phải làm sao mới vào được trong cung điện bây giờ?
Đúng lúc này thì phía xa đột nhiên truyền tới những âm thanh huyên náo, Miên Miên cẩn thận nhìn sang thì chỉ thấy hai thị vệ nữ đi đằng trước, phía sau hai nàng là mười mấy nữ tử ăn mặc có chút bất đồng đang hướng về phía cung điện. Miên Miên có chút nghi hoặc, những nữ tử này chẳng lẽ vào cung làm cung nữ hay sao?
Miên Miên nghĩ vậy lập tức rời khỏi chỗ nấp chạy tới, có lẽ bình thường cung điện này chưa từng có người xâm nhập nên hai thị vệ đi đầu đi đằng trước không hề có chút cảnh giác nào cả. Miên Miên nhanh chóng nhập vào đội ngũ của đám nữ tử phía sau, đám nữ nhân cũng không hề ngạc nhiên hay la lối khi nàng chạy tới. Miên Miên cảm thấy vô cùng may mắn vì nàng đã giao trứng rắn cho Vô Tình nên bây giờ chỉ mặc một bộ xiêm y mỏng, thời tiết ở đây khô ráo như vậy nếu nàng còn mặc nguyên đồ từ lúc xuống núi thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị nghi ngờ rồi.
Chỉ trong chốc lát đoàn người đã đi đến trước cửa lớn, hai nữ thị vệ dẫn đầu tiến đến nói vài câu với thị vệ giữ cửa rồi cả đoàn người lại tiếp tục tiến vào, Miên Miên vội vàng cúi thấp đầu nhanh chóng đi về phía trước.
“Ồ? Như thế nào mà ở đây lại có mùi vị của xà nhân?” thị vệ giữ cửa đột ngột lên tiếng nghi hoặc.
Miên Miên nghe vật vội vàng lách người vào giữa đám nữ nhân phía sau đẻ giảm bớt mùi trên người, đúng lúc nàng vừa ổn định vị trí thì một trong hai thị vệ dẫn đầu cười cười nói với thị vệ giữ cửa, “Ngươi khẩn trương quá rồi, ở đây làm sao có xà nhân được, nếu có cũng là Quốc vương a!”
"Ha ha, nói cũng đúng!" thị vệ giữ cửa cười lớn rồi nhanh chóng quay về vị trí của mình tiếp tục nghiêm người canh giữ.
“Người ngươi sao lại có mùi khó chịu?” nữ tử đi bên cạnh Miên Miên nhíu mày vẻ ghét bỏ đột ngột quay qua hỏi nàng.
“A, cái này…mấy ngày trước ta có phụ người ta giết chết một xà nhân, y phục của ta lúc đó bị hỏng nên đành phải lấy quần áo của nàng ta mặc đỡ…thật ngại quá!” Miên Miên cười cười, bộ dáng khi nói dối của nàng thật sự rất khó nhìn.
Nữ tử kia nghe vậy hừ một tiếng không vui nói: “Ngươi mặc cái gì không mặc lại mặc quần áo của xà nhân, ta khuyên ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, Nữa hoàng ghét nhất chính là xà nhân, ngươi còn mặc đồ này chắc chắn sẽ gặp phiền toái!” nói rồi nhanh chóng đi vượt lên phía trước.
"Tham kiến lệ tổng quản!" Miên Miên cũng không biết mình đi theo bọn họ được bao lâu rồi, ngay lúc nàng buồn bực thì nghe thấy người phía trước hô lên một tiếng rồi mười mấy nữ tử lập tức quì xuống, Miên Miên thấy vậy cũng vội vàng quì xuống, hơn nữa còn cố tình cúi đầu thật thấp.
“Các ngươi đều là những đầu bếp nổi danh trong rừng, Nữ hoàng cho gọi các ngươi tiến cung lần này là muốn các ngươi làm ra những món ăn có thể khiến Quốc vương vui lòng, nếu các ngươi có thể lấy được lời khen của Quốc vương thì từ nay về sau con đường quan lộ mở rộng, giàu sang phú quí tột bậc!” Lệ tổng quản vừa mở miệng đã nói ra điều kiện rất hấp dẫn.
“Vâng!” đoàn người lần nữa cúi rạp người xuống đất, xem ra các nàng cũng là người có chút danh tiếng trong thế giới này đây.
Miên Miên nghe nàng ta nói nãy giờ cũng hiểu được đôi chút, xem ra Tử Tử hắn là đang chán ăn rồi, điều này nàng có thể hiểu được, Tử Tử trước giờ ngoài thức ăn do nàng cùng Vô Tình làm thì không ăn bất cứ thứ gì khác, hắn cũng từng nói rằng chỉ có đồ ăn do nàng và Vô Tình mới xứng là mỹ vị nhân gian.
"Tất cả đứng lên đi!" Lệ tổng quản vừa nói hết câu, đoàn người lập tức đứng dậy nhưng là vẫn cúi thấp đầu.
Lệ tổng quản nhìn qua đoàn người một lượt rồi tiếp tục nói: “Các ngươi có thể tiến nhập cung điện phục vụ Nữ hoàng cùng Quốc vương là phúc phận tổ tiên các ngươi để lại, bổn quan tin tưởng các người nếu làm tốt chắc chắn sẽ rất nhanh thăng quan tiến chức, ngược lại thì các ngươi chỉ có một con đường xuất cung trở về thân phận hèn mọn lúc trước cho nên lần này nếu các ngươi muốn gia tộc được lưu danh thì nên xuất ra tất cả tài nghệ của mình, ta hy vọng các ngươi sẽ tận dụng tốt cơ hội lần này!”
“Vâng!” đám nữ nhân lần nữa gật đầu vẻ hiểu biết, trong đáy mắt mỗi người không kìm được sự vui mừng, đây chính là cơ hội cả đời người chưa chắc có lần thứ hai, bọn họ tất nhiên không muốn làm cho Lệ tổng quản phật lòng rồi.
Lệ tổng quản thỏa mãn gật đầu rồi sai người đưa các nàng đến phòng bếp trong cung, đúng lúc đi qua khoảng sân rộng lớn thì một cơn gió thổi tới, mùi xà nhân trên người Miên Miên theo gió phiêu tán, những người có mặt lập tức quay lại nhìn nàng.
Ánh mắt nghi hoặc của các nàng khiến Miên Miên có chút bối rối, làm sao vậy? Các nàng phát hiện rồi sao?
“Xà nhân ở đâu cả gan dám xâm nhập cung điện?” Lệ tổng quản đứng trên cao giận dữ quát lớn, đám thị vệ ở gần đó nghe tiếng lập tức chạy tới chĩa kiếm vào người Miên Miên, đám nữ tử sợ bị liên lụy nhanh chóng chạy sang một bên.
“Không… ta không phải xà nhân, ta chỉ là mặc quần áo của xà nhân thôi…” Miên Miên vội vàng giải thích.
Lệ tổng quản nghe vậy chậm rãi đi tới bên cạnh Miên Miên cẩn thận ngửi rồi cả giận nói: “Ngươi xem bổn quan là phế vật hay sao? Mùi trên người ngươi rõ ràng là mùi của xà nhân, bổn quan làm tổng quản bao nhiêu năm chẳng lẽ lại không phân biệt nối hay sao? Ngươi nữ xà này dám xâm nhập cung điện quả là gan cùng mình!”
Miên Miên nghe bà ta nói vậy trong lòng bắt đầu run rẩy, nàng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đã vào tới đây rồi mà phải chịu chết như vậy sao? Nàng còn chưa nhìn thấy Tử Tử a, thế nhưng…nàng phải làm sao bây giờ?
“Ngươi tới, đem nàng ta giết đi!” Lệ tổng quản nộ khí quát lớn, cả hoàng cung này ai cũng biết Nữ hoàng ghét nhất chính là xà nhân, nếu như việc bà ta để cho một xà nhân xâm nhập vào mà bị Nữ hoàng biết được thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái chết a.
“Không phải, tổng quản hãy nghe ta nói, ta thật sự là chỉ mặc quần áo xà nhân thôi!” Miên Miên vội vàng giải thích, nàng còn chưa có gặp được Tử Tử, nàng không thể bị bại lộ được, không thể!
“Kéo ra ngoài ban dược chết ngay cho ta!” Lệ tổng quản mới không quan tâm tới nàng giải thích, bà ta tin tưởng phán đoán của mình, thà rằng giết lầm cũng tuyệt đối không thể để xà nhân xâm nhập được!
“Không, không…” Miên Miên bị đám thị vệ hung hãn lôi kéo ra ngoài.
"Dừng tay!” thanh âm nữ tử đột ngột vang lên khiến mọi người dời sự chú ý. Lệ tổng quản nhìn sang người vừa lên tiếng rồi vội vàng quì xuống lớn tiếng kêu lên, “Nô tỳ thỉnh an công chúa!”
"Nô tỳ thỉnh an công chúa!" mười mấy nữ tử cùng đám thị vệ đang lôi kéo Miên Miên cùng dừng tay quì xuống thỉnh an.
Miên Miên kinh ngạc nhìn lên, Tiểu Tịch, người vừa lên tiếng chẳng phải là Tiểu Tịch sao? Nàng…lại là công chúa ở đây sao?
"Tất cả đứng lên đi! Lệ tổng quản, đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Tịch đã thay đổi trang phục thường dân, lúc này đây trang phục trên người nàng thập phần quí giá, hoa lệ.
“Hồi bẩm công chúa, chúng nô tỳ phát hiện một xà nữ xâm nhập cung điện ạ!” Lệ tổng quản chỉ chỉ vào Miên Miên nói, “Công chúa, chính là nàng ta, trên người nàng ta nồng nặc mùi xà nhân! Xà nữ này bị ta phát hiện khi cố trà trộn vào đoàn ngự trù mới tiến cung!” Lệ tổng quản nhếch miệng cười đắc ý nhìn Miên Miên.
Tiểu Tịch nghe bà ta nói vậy cũng quay sang nhìn Miên Miên rồi cười khẽ nói: “Lệ tổng quản hình như đã nhầm rồi, nữ tử này ta có biết qua, mấy ngày trước chính là nàng đã cứu ta khỏi một xà nữ, mùi xà nhân trên người nàng mà ngươi nói chính là do bộ quần áo xà nhân nàng mặc, khi cứu ta y phục của nàng đã rách gần hết nên mới phải lấy đồ của xà nữa đó mặc tạm!”
Lệ tổng quan nghi hoặc nhìn Tiểu Tịch rồi lại nhìn về phía Miên Miên có chút không tin tưởng.
“Như thế nào? Lệ tổng quản không tin lời bổn công chúa sao?” Tiểu Tịch thanh âm không tự giác nâng cao, bộ dáng phi thường không vui hỏi.
“Nô tỳ không dám!” Lệ tổng quản thấy nàng khó chịu vội vàng nói.
“Được rồi, ngươi cứ giao nàng ấy cho ta, ta cho nàng một bộ y phục để thay là được!” nói rồi cầm lấy tay Miên Miên nói, “Ngươi đi theo ta!”
Cứ như vậy Miên Miên dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tịch vượt qua được tình huống nguy hiểm, Lệ tổng quản nhìn theo bóng lưng Tiểu Tịch mà không biết làm sao đành quay lại nói với đám người phía sau, “Công chúa nói nàng không phải xà nhân, đơi lát nữa nàng ta thay đổi trang phục sẽ tới sau, hiện tại chúng ta cứ đến phòng bếp trước đi!”
--- ------Điện của Công chúa---- ------
“Ngươi có khỏe không? Không có bị thương chứ?” hai người vừa bước vào phòng trong, Tiểu Tịch lập tức xoay người đóng cửa rồi sốt ruột hỏi Miên Miên.
"Ngươi... Ngươi là công chúa?" Miên Miên kinh ngạc nhìn Tiểu Tịch, có chút nghi hoặc.
Tiểu Tịch nghe vậy chỉ gật gật đầu rồi cười buồn, “Thực xin lỗi vì đã không cho ngươi biết chuyện này, kỳ thật, ta căn bản cũng không muốn địa vị công chúa này, công chúa gì chứ? Ta so với tượng gỗ còn không bằng!” nói rồi ưu thương thở dài.
Miên Miên thấy vậy nhìn Tiểu Tiểu Tịch, “Khó trách ngươi có thể tự do đi lại trong rừng, đúng rồi, Thương bây giờ như thế nào rồi?”
“Hắn không có việc gì, đúng rồi, ngươi như thế nào tìm được nơi này? Ta ở bên ngoài tìm người đã lâu không thấy, thật không nghĩ đến là ngươi lại tìm ra nơi này, còn xâm nhập vào tới đây!” Tiểu Tịch đối với hành động trà trộn của Miên Miên thật sự có chút khiếp sợ.
“Chỉ cần trong lòng ngươi muốn thì cho dù là núi đao biển lửa ngươi cũng nhất định có thể vượt qua!” Miên Miên nói ngắn gọn việc nàng có thể tới được đây.
Tiểu Tịch bị lời nói của Miên Miên làm cho chấn kinh, nàng thật sự rất đặc biệt, vì những người yêu thường mà có thể bất chấp tất cả, nàng thì sao? Nàng có thể làm được như Miên Miên không?
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta, nếu không phải ngươi đến kịp thì ta nhất định đã bị các nàng xử tử rồi!” Miên Miên cảm kích nói, dù đã biết Tiểu Tịch là công chúa, là muội muội của Nữ hoàng nhưng nàng không có cách nào oán giận nàng ta được.
“Ngươi không trách ta đã gạt ngươi sao?” Tiểu Tịch có chút khó hiểu, Miên Miên đã biết thân phận của nàng sao vẫn có thể cảm ơn nàng chứ?
“Ngươi chỉ là công chúa!” Miên Miên mỉm cười nói, những lời này đã hàm ý rất rõ là nàng sẽ không qui chụp những hành động của Nữ hoàng lên người Tiểu Tịch, là công chúa thì sao chứ? Nàng ta đâu thể nào ngăn cản được mệnh lệnh của Nữ hoàng?
Tiểu Tịch nghe nàng nói không khỏi hít sâu một hơi rồi đi tới trước bàn trang điểm cầm lên một hộp nhỏ lấy ra một việc dược hoàn đưa đến trước mặt Miên Miên: “Đây là ẩn vị đan, ngươi uống vào rồi có thể át chế mùi xà nhân trên người!”, nàng thật sự có chút lo lắng, với thân phận của nàng thì chắc chắn sẽ có nhiều người không tin tưởng nàng, tốt nhất là cứ để Miên Miên giấu kín mùi xà nhân đi!
“Cảm ơn!” Miên Miên nhận lấy dược hoàn không chút do dự nuốt xuống.
“Ngươi cứ trực tiếp nuốt như vậy chẳng lẽ không sợ ta sẽ hại ngươi sao?” Tiểu Tịch thấy Miên Miên tin tưởng nàng như vậy vẻ xúc động hiện rõ trên gương mặt.
"Ta tin tưởng ngươi!" Miên Miên chân thành nói, mặc dù mới chỉ gặp mặt hai lần nhưng Tiểu Tịch cho nàng cảm giác nàng có thể tin tưởng được!
Tiểu Tịch không giấu được cảm động nói, “Ngươi nhớ kỹ, dược hoàn này chỉ có tác dụng trong vòng ba ngày, một khi đã qua ba ngày rồi thì dù ngươi có uống thêm dược cũng không thể che giấu được nữa!”
“Cảm ơn ngươi, Tiểu Tịch! Ta nghe nói tỷ tỷ của ngươi muốn con trai ta làm Quốc vương?” Miên Miên có chút e ngại hỏi.
Tiểu Tịch cũng không mấy chú ý đến sự e ngại của nàng mà chỉ khẽ gật đầu xác nhận, “Hành động của nàng vĩnh viễn ngươi cũng không thể hiểu được!”
“Vậy ngươi có thể giúp ta gặp mặt Tử Tử được không? Không thì gặp tỷ tỷ ngươi cũng được?” Miên Miên vẻ mong chờ nhìn Tiểu Tịch.
Tiểu Tịch nhìn thấy biểu tình của Miên Miên chỉ có thể thở dài một tiếng rồi trực tiếp ngồi xuống thương cảm nói: “Thực xin lỗi…”
Miên Miên nhìn Tiểu Tịch mà không biết nên nói gì lúc này mới phải.
“Ta chỉ là một công chúa hữu danh vô thực, ta không biết chính mình có địa vị như thế nào trong mắt nàng, nàng ta cho ta những thứ tốt nhất nhưng ta vẫn không thấy vui, ta cảm thấy nàng và ta giống như người của hai thế giới khác nhau, bình thường chỉ có nàng truyền ta tới chứ ta không thể tùy tiện đi gặp nàng được, ngươi nói, ta làm muội muội mới vô dụng làm sao?” Tiểu Tịch nói rồi nhìn Miên Miên có chút bi thương.
“Thực xin lỗi, ta không biết sự tình lại như vậy!” Miên Miên có chút áy náy, nàng biết Tiểu Tịch nhất định ở nơi này cũng không hạnh phúc gì, ngay cả nam nhân mình yêu cũng không có quyền lựa chọn, thật sự đáng buồn!
“Đúng rồi, ngươi cũng không nên chán nản, ta nghe nói dạo gần đây Quốc vương hầu như không thể ăn được gì nhiều, lần này cho triệu tập nhiều ngự trù nổi danh trong nhân gian chắc là vì Quốc vương. Ngươi bây giờ đã không còn mùi xà nhân rồi thì cũng có thể tới ngự thiện phòng tranh đấu, ta tin dù cho con trai ngươi đã bị hạ dược lãng quên thì hắn nhất định cũng sẽ có cảm giác với đồ ăn ngươi nấu, như vậy thì ngươi có thể nhìn thấy hắn rồi!” Tiểu Tịch đứng bật dậy nói.
“n, đây cùng là cách tốt!” Miên Miên gật đầu hưởng ứng.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi, ta cũng không hy vọng tỷ tỷ lại mắc thêm lỗi lầm nào nữa. Hôm nay có nhiều ngự trù như vậy chắc chắn tỷ tỷ sẽ gọi ta đến, ngươi cứ yên tâm làm những món sở trường của mình, ta sẽ giúp ngươi!” Tiểu Tịch lôi kéo tay nàng cười nói.
"Cảm ơn ngươi, Tiểu Tịch!” Miên Miên chân thành nói.
“Đừng nói cảm ơn, ngươi cứu Thương ca ca cũng không khác gì là cứu ta cả. Ngươi đi chuẩn bị một chút đi, ta sẽ cho người đưa ngươi tới ngự thiện phòng!” nói rồi ôn nhu gọi thị nữ bên ngoài vào nói ngắn gọn vài câu, thị nữ nọ gật gật đầu hiểu ý đi ra.
"Ngươi đi đi!” Tiểu Tịch nhìn Miên Miên gật đầu khích lệ.
Miên Miên cũng gật gật đầu đáp lại rồi quay người đi theo thị nữ nọ rời đi.