Đại Xà Và Tiểu Nhân Ngư

Chương 16: 16: Quá Mức Chịu Đựng





Hắn thật sự biến lại thành hình rắn.

Một con rắn màu đen khổng lồ nhe ranh nanh kè cậu.

Cậu bây giờ sợ hãy vô cùng, cả người bắt đầu run lên bần bật rồi ngất xĩu
...----------------...
Cậu thật sự sợ rắn đến mức nếu bắt cậu chạm vào dù chỉ là da rắn đã lột thì cậu chỉ thà đập đầu vào tường còn hơn.

Chứng sợ rắn của cậu vô cùng nặng
" Huhu...Tiểu...chủ nhân! Người sẽ không..trở thành một con cá ương chứ "
Tiểu Thố Thố vừa khóc vừa nắm lấy tay cậu.

Cô ấy khóc thảm lắm, thảm còn hơn con trai cô ấy chết nữa
" Nhân Sư! Em ấy sao lại chưa tỉnh vậy? "
" Ngài ấy bị dọa sợ đến ngất đi! Suýt chút nữa 3 hồn 7 vía cũng bay mất, nhưng không sao để ngài ấy ngủ một chút liền sẽ tỉnh lại thôi "
Nhân Sư rút mấy cây kim trên đầu cậu xuống rồi đứng dậy.

Đại Xà ở bên cạnh liền lên giường ôm chặt lấy cậu tỏ vẻ hối lỗi
" Ta thấy ngài nên tránh mặt đi! Để cậu ấy tỉnh lại mà gặp ngày sẽ liền rất hoảng sợ "
Đại Xà căng bản nghe không lọt tay mấy lời này.


Hắn còn nghĩ cách để dỗ tiểu bảo bối thì tiểu a đàu hay hầu hạ bên ngoài động của cậu đã liền đi tới
" Chúa thượng, phu nhân, phu nhân cậu ấy.

Cậu ấy tỉnh rồi "
Đại Xà vừa định đến tìm cậu thì tiểu a đầu liền nói
" Chúa thượng người đừng đi! Cậu ấy..cậu ấy "
Tiểu a đầu lấp bấp
" Em ấy làm sao? "
Hắn gằng giọng xuống mà hỏi
" Cậu ấy nói là sẽ cần kiếm đến chém ngài! Còn nói sợ tự tay lột da rắn của ngài mai thành túi gì đó...còn nói là sẽ đốt cháy cái hang động này thành tro "
Đại Xà còn lạ gì cái tính hung hăng này của cậu nữa, chỉ là theo cách mà tiểu a đầu nói thì cậu có vẻ ổn chỉ là rất giận hắn thôi
" Còn gì nữa không? "
Tiểu a đầu lại run rẫy hơn
" Cậu ấy đập nát Lên Hoa Sứ ( Cái bình cổ ) của ngài rồi "
Hắn để tay lên trán tỏ vẻ có chút đau xót nhưng cũng chẳng sao
" Đập rồi thì cứ mua lại "
Cô ấy lại tiếp tục nói
" Còn có Thiên Giao Bôi ( cập ly nhỏ để uống rượu) , Tam Sinh Nhân ( 3 tượng hình người đại diện cho tam giới) cũng vỡ nát rồi "
Mấy thứ đó vô cùng giá trị và cũng rất khó tìm nhưng hắn cũng măc kệ hễ cậu chịu nguôi giận là được

Bỗng nhiên một tiểu cô nương khác lại chạy vào vẻ gấp gáp hối hả
" Chúa thượng! Phu nhân sắp đập vỡ Liên Minh Châu của ngài rồi "
Đại Xà bây giờ mới bắt đầu trợ nên tức giận rồi một mạch hung hăng đi đến chỗ của cậu
" Tiểu Nương Tử không được, cái này không được "
Tiểu Thố Thố cô gắng giật lại viên minh châu trong tay cậu ra.

Cậu bây giờ đang nổi trận lôi đình không quan tâm gì nữa
" Em có mau dừng lại không!! "
Đại Xà quát lớn một cái khiến cậu giật mình trượt tay làm rơi viên Minh Châu xuống đất
Hắn thấy thế còn nổi giận hơn.

Xông xông tới nhặt viên Minh Châu lên chân mày cau lại mắt mở trừng trừng mà nhìn cậu
" Ngươi...ngươi nhìn cái gì?..

Ta ta thích ném thì ném đấy..."
Dù sợ những vẫn cố gắng ngông
" Em!!!! "
Đại Xà thật sự rất tức giận nhưng cũng không trách mắng cậu một lời.

Thế rồi hắn quay người rời đi
Không hiểu sao cậu lại nhìn thấy hắn đang rất đau lòng
( Làm sợ hết hồn )
" Phu Nhân hôm nay cậu hơi quá đáng rồi! "
Cậu vẫn ngang bướng cố chấp mà nói
" Ta..t.a làm gì sai chứ! "
" Người có biết viên Minh Châu đó là của mẫu thân chúa thượng đã để lại trước khi bà ấy qua đời "