Đại Vương Phi Phúc Hắc

Chương 8: Làm càn




Như Ca Tay chân Mềm nhũ muốn đẩy nhưng lại thôi Cả Ngướng hắn run như cầy sấy miệng khẽ mở"Nàng đừng bỏ bổn vuong"

Như Ca Thấy Hắn Kích động Như Vậy Đau lòng khẽ om hắn nhỉ giọng trấn an"Được Ta không đi không đi"

Dật Thân đứng dậy đi về xe ngựa Không ngoản lại Nảng ấy thật sự không cần hắn, trên xe ngựa im đến lạ thường chỉ nghen tiếng lóc cóc của xe ngựa.

Về tới phủ đã xế chiều vừa về hắn biến đâu mất, Như Ca có chút không quen thường ngày hắn luôn khiến nàng tức giận cải nhau đã là một thứ không thiếu khi nàng ở đây nay hắn lạnh nhạt như thế thật không quen, Như Ca lững Thưng vào phòng cầm ngọc lên sờ sờ bỗng ngọc phát sáng Như Ca nghe rõ rành" Vệ Thần Đừng bỏ Ta Ta cũng yêu Chàng Vệ Thần"

Như Ca giật bắn Lùi lại sao đó cau mày"Ai? Ra đây"

Từ trong ngọc bội một cô gái mĩ mạo xinh xắn hiện ra dung nhan giống nàng như dúc, Như Ca hết hồn nhưng lại hỏi "Ngươi là ai"

"Ta là kí ức đã mất của người Dật thần là một nữa mạng sống hai ngươi từ lâu đã kí kết hiệp ức sinh tử một người chết kẻ kia chết theo"

Hoa Liên lấy bản kí kết đặc lên tay nàng, Như Ca hồ nghi nhìn sao đó một đóm sáng đi vào trán nàng Một kí ức mờ nhạt hiện lên sao đó Như Ca như không thể tin được vào những gì mình nhớ.

Nàng thật ra là một hoa tiên tử trấn ấp yêu ma dưới quyền của nữ oa nương nương, Còn chàng là Vệ thần canh cổng nhân gian hai người dám lén xuống nhân gian Ma đế xổng ra làm loạn nhân gian nữ oan vô cùng tức giận tập họp tiên tử trấn ấp sao khi xong Hoa liên bị thượng nặng vì bị trúng một đòn cho chàng sao khi về tiên giớ nữ oa tức giận dùng hình với chàng vạn tiễn xuyên tim hoa liên quá đau lòng Dùng hết sức lực tự bạo nhân gian chìm trong biển máu bế xác chàng lên đỉnh nại hà dùng kiếm của chàng Phá nguyệt kiếm đâm vào tim mà chết.

"Nàng nhớ ra rồi Ta cũng đã thành tâm nguyện Như Ca ngươi nợ chàng rất nhiều chàng lại yêu người rất sâu Người chàng yêu Như Ca Đanh đá ngông cuồng tự đại chứ không Yêu Như Ca nhu mì hiền thục nên nhớ phân rõ đừng nuối tiết như ta và chàng ở kiếp trước yêu không nói được lúc chết cũng..."

Sao câu nói giữa chừng Hoa Liên biết mất Như Ca tim đập loạn lên thờ hồng hộc.

Như Ca nhìn ngoài cồng trời đã tối sao hắn chưa về bỗng Dưng nàng thấy nhớ hắn vô cùng nàng cũng ngộ ra hai câu thơ kia thở dài lên giường ngủ.

* đã 4 ngày từ cái ngày ấy Như Ca đã không Gặp Hắn 4 ngày Vô cùng Nhớ nhưng không biết hắn trốn cái xó xỉn nào còn gặp thì lãng tránh hoạc lạnh nhạt làm Như Ca Tức Muốn trào máu cái kiểu giận dỗi như phụ nữ ý.

Cơm Nước xong như ca lại leo lên giường Ngủ được một lát Thì bước chân loạn choạng vào Như Ca nhíu mày Nhưng vẫn nam yên coi ai nhưng mùi hương quen thuộc Len lỏi vào Khẽ mín môi một cái giả vờ như ngủ.

Dật thần nhẹ nhàng vào đứng đó nhìn nàng hắn lãng trách Lạnh nhạt với nàng vì nếu như nàng đi hắn sẽ ít đau lòng một chút 4 ngày hắn cứ nghĩ là 4 năm hắn nhớ nàng lắm canh nàng ngủ lại lén vào thăm bàn tay vuốt lên má nàng thật nhẹ thật chậm Như sợ nàng thức Bất Thình lình Như Ca trở người chỉ nghe bịch một cái Như Ca thành công ngồi trên người hắn ánh mắt đùa cợt mở miệng"Phu Quân Chàng Lén lén lúc lúc là làm chuyện gì"

Nam Nhân Bị đè Lòng run lên nhưng rồi lạnh nhạt"Bổn vương muốn về ngủ"

Như Ca nhìn Nét mặt giận qua ánh nén nàng thật muốn làm Bạo Chúa một lần"Ồ Vậy À phu quân chànng đi 4 ngày Ta rất đói ta muốn ăn"

Dật Thần Rút Rút khéo môi mới có 4 ngày mà nàng lại bạo dạng Như vậy? có kẻ ngốc mới không hiểu ý tứ của nàng Thoát khỏi suy nghĩ dật thần mới phát hiện mình bị lột trần trụi chỉ còn nữa thân dưới nha.

Như Ca Chọt Chọt lên bờ ngực Thích Thú cười có dàn hồi nha, Dật Thần Muốn thoát như Tiểu Yêu Tinh này đã Dùng Thiết băng trói hắn lại để triêu đùa Cứ như hổ đói thấy mồi không ăn được Tức tối" Như Ca Nàng dừng Lại"

Như Ca như Diếc không nghe đùa cợt típ" Ai Nha Phu Quân Không Thích Sao"

Tay nàng đặc ở đâu đó khiến người năm dưới giật bắn"Như Ca Tay nàng đang ở đâu đó"

Dật Thần Hai má Đỏ lự Nếu ngưởi đời biết hằn đường đường một Chiến bắc tướng quân mà bị vương phi mình cợt nhã như thế thật mất mặt nha