Liễu Phán Nhi an ủi Chu Thúy Hoa: "Thím à, đừng ủ rũ nữa. Đến lúc chúng ta thu hoạch mùa vụ lương thực xong xuôi thì có thể ở lại rôi, chúng ta cũng sẽ thành dân bản xứ thôi. Nhưng mà muốn thành dân bản xứ thì phải tìm hiểu về nơi đó mới được."
Lý Đại Bảo cướp lời: "Nương, con biết, cái này gọi là nhập gia tùy tục."
"Đúng, chúng ta sống ở đây thì phải nhập gia tùy tục. Chúng ta không khác gì với dân bản xứ mấy, nếu quen với cuộc sống ở đây rồi thì cũng thành dân chốn này thôi." Liễu Phán Nhi cười nói, hiện tại về cơ bản nàng đã quen với cuộc sống nơi này rồi.
Chắc do kiếp trước Liễu Phán Nhi là người miền Nam nên có chất giọng quê nhà, rồi giờ đến thời cổ đại nàng dùng tới nó. Liễu Phán Nhi cũng có thiên phú học tập ngôn ngữ nên học rất nhanh.
Thôn trưởng Lý bán dưa rồi cầm tiền quay về tụ họp với mọi người.
Ông ấy bớt cho Triệu chưởng quỹ mười văn tiền khiến Triệu chưởng quỹ thấy rất ưng ý, thế là ông ta đã tặng một xấp vải cho thôn trưởng Lý.
Thôn trưởng Lý biết thê tử thích dây buộc tóc trên đầu Liễu Phán Nhi từ lâu rồi, hơn nữa ông ấy cũng muốn làm cho cháu gái một cái nên vui vẻ nhận ngay.
Chu Thúy Hoa nhìn thấy chồng mình mang vải lụa đến, ánh mắt sáng lên: "Đương gia, ông mua à?”
"Nguyên Thanh gia, đa tạ ngươi vì đã nhường việc buôn bán với Triệu gia cho bọn ta, lòng ta thấy băn khoăn lắm. Mấy thứ vải vụn này không đáng tiền là bao nhưng lấy thêu thùa cho tiểu hài tử cũng được lắm”"
"Aido, ông ơi, đống vải này giá năm văn thôi, lần trước Nguyên Thanh gia có mua rồi." Chu Thúy Hoa nhíu mày, cảm thấy chồng nhà mình lỗ rồi.
Thôn trưởng Lý nổi giận: "Đừng để cho ta nhìn thấy cái tên kia lần nào nữa, nếu lại tới gian hàng của ta gây chuyện thì ta nhất định sẽ đập cho hắn ta một trận."
Nghe vậy, Chu Thúy Hoa vui sướng nói: "Quá tốt rồi, đương gia, vừa nãy có một nam nhân cao to hùng hổ trong chợ đấy, ta sợ lần sau sẽ buôn bán khó khăn đây!"
Thôn trưởng Lý làm lơ nói: "Ta không rõ lắm, nhưng Triệu chưởng quỹ với Triệu quản gia nói rồi, lân sau bán dưa thì cứ chọn rồi mang cho bọn họ hai khuông. Nếu có thể bán được ngay hai khuông thì há chẳng phải tiết kiệm biết bao sức lực của chúng ta saol" Chu Thúy Hoa thấy băn khoăn trong lòng, dù sao việc buôn bán cho Triệu gia cũng do Liễu Phán Nhi nhường lại, nàng ấy đưa mắt nhìn đống vải kia rôi đưa tay lấy một xấp lớn, cho vào trong sọt của Liễu Phán Nhi.
Thôn trưởng Lý đắc ý cười cười: "Không phải mua, ta bán đống dưa đó với giá một trăm năm mươi văn tiền, bớt đi số lẻ cho Triệu chưởng quỹ, ông ấy hài lòng nên tặng cho ta xấp vải này."
Chu Thúy Hoa ngưỡng mộ trong lòng, sau này già trẻ gì cũng phải tạo mối quan hệ thật tốt với Liễu Phán Nhi, ngày tháng sau này còn dựa vào nàng nhiều lắm.
"Nhờ phúc của ngươi cả." Chu Thúy Hoa rất thích tính khí này của Liễu Phán Nhi, vừa nấy nàng ấy còn thấy ngưỡng mộ vì Liễu Phán Nhi bán cho Ngô gia ba sọt dưa.
Người có bản lĩnh thế này thì ở đâu cũng thể hiện được bản lĩnh ấy thôi.
Liễu Phán Nhi cười cười, nàng cũng không từ chối: "Đa tạ thím, việc buôn bán với Triệu gia, để đại thúc đi thì thích hợp hơn. Hai huynh đệ Triệu quản gia và Triệu chưởng quỹ đều là người hòa khí, có thể làm ăn lâu dài được đấy."
Chu Thúy Hoa cũng vậy, hôm qua bán được không ít tiền, hơn nữa do không mua vải nên trong tay nàng ấy cũng còn khá nhiều tiền nên chịu chi hơn.
Liễu Phán Nhi nhìn thấy có đậu xanh nên lại mua thêm đậu xanh và đậu đỏ.
Ở tiệm tạp hóa, nàng mua bột để làm bánh bao và bánh mỳ, tốn không ít tiền vì mua khá nhiều đồ.
Liễu Phán Nhi đến tiệm lương thực, nàng mua rất nhiều gạo và mì, còn mua nửa túi đậu nành để làm đậu phụ nữa. Có đậu phụ thì đồ ăn trên bàn cũng phong phú hơn.
Trong nhà chỉ có một cái nồi, nếu đang nấu cơm thì không xào rau được. Liễu Phán Nhi thấy không ổn nên lúc này nàng mua thêm hai cái nồi nữa, dùng để hấp bánh bao và bánh mỳ.
Liễu Phán Nhi nhìn thấy có một cái nồi để nấu canh, trông rất tinh xảo, giá mười hai văn tiền, nàng định mua loại tốt một chút để dùng hầm thịt nữa.
Nghĩ đến mùi vị của thịt hâm, thịt kho tàu, Liễu Phán Nhi không khỏi chảy nước miếng.
Chu Thúy Hoa thấy Liễu Phán Nhi mua nồi mới nên nàng ấy cũng mua theo, dù gì trong vườn cũng còn nhiều dưa, xài hết tiền trong tay rồi thì lân sau bán kiếm tiền thêm, tất nhiên chẳng cần phải tiếc tiền gì cả.
Chu Thúy Hoa thấy Liễu Phán Nhi chưa thỏa mãn, định tiếp tục đi dạo nên lên tiếng nhắc nhở: "Nguyên Thanh gia, mua chưa đủ sao? Ngươi giờ có khác gì vứt tiền qua cửa sổ không chứ?"
Liễu Phán Nhi cười cười, đôi mắt to tròn cong cong lên: "Đúng vậy nhỉ, nhưng tiền là trứng mà, xài hết thì kiếm lại. Tẩu, thím, chúng ta đi đến hàng thịt đi. Lần trước mua bánh bao đại tẩu bảo không ngon lắm nên kêu ta mua thịt về để tẩu ấy tự mình làm”"
Chu Thúy Hoa suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đúng, mua bánh bao thì không lợi cho lắm. Chúng ta mua thịt về tự làm thì cả nhà sẽ được ăn no. Ta còn phải mua chút thịt mỡ để lúc xào rau cho thêm vào nữa, ăn ngon lắm!"
Mao Đản nuốt nước miếng một cái: "Nãi nãi, chúng ta làm bánh bao đi, chắc chắn sẽ ngon lắm đây."
Chu Thúy Hoa mua xong, thấy Liễu Phán Nhi nhìn chằm chằm vào vào giò heo, nàng ấy cực kỳ khó hiểu hỏi: "Giò heo thì có gì ngon đâu chứ, toàn là da không có thịt, mùi vị còn khó ăn hơn nữa."
Liễu Phán Nhi cho Lý Đại Bảo mười văn: "Đại Bảo, đi mua bánh bao đi để ăn dọc đường. Thím, thím mua không?”
Liễu Phán Nhi đến hàng thịt cách đó không xa, lúc Chu Thúy Hoa đang chọn thịt mỡ, ánh mắt của nàng đổ dồn vào cái giò heo mập mạp kia, hơn nữa còn là móng trước nữa.
Thấy Chu Thúy Hoa đã có chuẩn bị sẵn nên Liễu Phán Nhi không miễn cưỡng nữa, nàng bảo Lý Đại Bảo đi mua đồ ăn. Chu Thúy Hoa lắc đầu, xua tay lia lịa: "Không mua, lúc sáng con dâu cả của ta làm bánh rồi, lát nữa bọn ta ăn chút bánh rồi ăn dưa là được."
Chu Thúy Hoa chọn trái chọn phải rồi mua hai cân thịt mỡ ít nạc, mười tám văn một cân, hai cân là ba mươi sáu văn. Thấy có hai cục xương to mà ngon nên Chu Thúy Hoa lại tiêu thêm bốn văn tiền mua về để nấu canh, vậy thì người già trẻ nhỏ trong nhà ai cũng được ăn.
"Được, ta sẽ làm cho Mao Đản ăn." Chu Thúy Hoa đồng ý, thúc giục Liễu Phán Nhi rằng: "Nguyên Thanh gia, đừng chậm trễ nữa, chúng ta mau mua thịt rồi đi về thôi."
Không chỉ ngon mà còn dùng để dưỡng nhan.
"Ực!" Liễu Phán Nhi nuốt nước miếng một cái, không ổn rồi.
Liễu Phán Nhi nghĩ đến việc hôm nay mình vừa mua nửa túi đậu nành, không những dùng để làm đậu phụ mà còn có thể làm món giò heo om đậu nành nữal
Nàng thì lại thích mùi vị mêm mềm ấy của da giò heo, cắn vào một cái là dai dai rất ngon.
Liễu Phán Nhi cười cười, nàng dùng ánh mắt trấn an nhìn Chu Thúy Hoa: "Nhà ta đông người nên mua thêm một chút, mọi người thích ăn đồ mặn. Ông chủ, ông nói lòng heo này bao nhiêu tiên vậy?"
Liễu Phán Nhi nhìn về phía ông chủ bán thịt, đôi mắt sáng lên: "Ông chủ, giò heo này bán như nào?”
Chu Thúy Hoa kinh ngạc, nàng ấy lập tức cả lại, không thể để Nguyên Thanh gia mua mấy thứ không thể ăn này được, lãng phí tiền quá: "Nguyên Thanh gia à, ngươi ít khi mua thịt phải không, lòng heo này không ăn được đâu, tanh hôi lắm, chỉ tổ phí dầu muối."
Chẳng qua ở cái thời này, giò heo và lòng heo không được ưa chuộng cho lắm. Hàng thịt sắp bán hết thịt rồi nhưng mấy thứ này vẫn còn rất nhiềul
Người mổ heo họ Trương thấy có người thật sự mua lòng heo nên tươi cười đáp: "Lòng heo ba văn tiên một khúc, hai khúc năm văn tiền. Mua thì ta buộc lại cho."