Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 86: Cường Giả Uy Hiếp




Lý Đại Bảo đồng ý, vui vẻ ra mặt: "Nương, con nhất định sẽ học đàng hoàng."

Lúc này có người đến mua dưa, hai mẹ con lại bận rộn một phen.

Vì có khách hàng lớn là Ngô phu nhân nên mặc dù dưa nhà Liễu Phán Nhi nhiều nhưng bán không chậm hơn nhà Chu Thúy Hoa chút nào.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã bán hết một nửa.

Ai cũng thích hóng chuyện, thấy gian hàng có nhiều người mua như vậy, dù bọn họ không biết đó là thứ gì nhưng cũng tò mò. Sau khi ăn thử, bọn họ thấy ngon, cộng thêm việc thấy người khác cũng mua nên bọn họ mua theo.

Đấn lúc thôn trưởng Lý quay về, bọn họ đã bán hơn phân nửa.

Nhà Liễu Phán Nhi còn dưa một khuông dưa, nhà Chu Thúy Hoa thì còn hai khuông.

Thôn trưởng Lý vội vàng nói: "Triệu quản gia nói muốn một khuông nữa, dưa đỏ sọc vàng, chúng ta còn không?”

Chu Thúy Hoa gật đầu: "Yên tâm đi, đương gial"

Liễu Phán Nhi chọn lựa rồi cho bốn mươi quả dưa đỏ vào trong sọt của Chu Thúy Hoa: "Thúc thúc, đến Triệu gia thuận lợi không?"

Thôn trưởng Lý bàn giao với vợ: "Thúy Hoa, m.á.u đưa cho Nguyên Thanh gia một trăm sáu mươi văn tiền đi, mấy thứ dưa đỏ này giá bốn văn một quả."

Liễu Phán Nhi cười nói: "Chúc mừng đại thúc, thúc mau đưa sang đi!"

Thôn trưởng Lý gật đầu, cười ha hả: "Thuận lợi lắm, Triệu quản gia đã trả tiền rồi. Đây là tơ lụa mà Triệu chưởng quỹ tặng cho khách quen."

Thật ra thôn trưởng Lý bán khuông dưa này chỉ được một trăm năm mươi văn tiền. Ông ấy cũng học theo Liễu Phán Nhi, buôn bán không tính số lẻ, vậy thì khách hàng mua cũng thấy vui.

Chu Thúy Hoa nhìn một cái: "Nhà chúng ta chỉ còn nửa khuông thôi, nhưng chất lượng không tốt lắm. Nguyên Thanh gia, dưa nhà người tốt, chọn dưa nhà ngươi đi."

Hiện tại dưa còn thừa lại cũng không nhiều, Liễu Phán Nhi và Chu Thúy Hoa kiên nhân bán hất.

Việc buôn bán dưa với Triệu quản gia là do Liễu Phán Nhi nhường cho bọn họ mà.

Trong lòng Chu Thúy Hoa biết rõ, đương nhiên nàng ấy sẽ không bạc đãi Liễu Phán Nhi. Chu Thúy Hoa đếm một trăm sáu mươi văn rồi đưa cho Liễu Phán Nhi.

Chu Thúy Hoa cười nói: "Mao Đản, bốn quả dưa này chúng ta không bán nữa, giữ lại ăn dọc đường nhé."

Liễu Phán Nhi cũng sảng khoái, ai mua thì nàng tính tiền hời cho bọn họ, thế là số dưa còn lại nhanh chóng bán hết.

Sọt của Chu Thúy Hoa còn dư lại vài quả dưa gang, vì chất lượng không tốt nên không bán được.

Chắc vì dưa còn ít nên người tới mua cũng chần chừ hơn.

Mao Đản vui sướng đáp: "Cảm ơn nãi nãi."

Liễu Phán Nhi đứng bên cạnh Chu Thúy Hoa, lặng lẽ rút cây d.a.o trong xe bò ra.

Sau khi nộp phí gian hàng, lúc chuẩn bị rời đi thì một nam nhân cao lớn chặn đường bọn họ lại.

Liễu Phán Nhi thấy thế bèn dở khóc dở cười, thím Thúy Hoa này đúng là nói được làm được, nàng ấy thật sự mang theo chổi với sọt để dọn dẹp sạch sẽ luôn.

Chu Thúy Hoa lấy một cái chổi trên xe bò xuống, nhanh chân nhanh tay quét sạch vỏ dưa trên đất.

Chu Thúy Hoa hoảng sợ, lắp ba lắp bắp hỏi: "Vị tráng sĩ này, có chuyện gì thế?"

Tuy rằng trong nhà trông dưa nhưng vì bán lấy tiền nên thật ra người nhà các nàng ấy ăn chưa bao nhiêu.

Nam nhân đó siết tay, hung dữ nói: "Sau này các người không được lên Bạch Trấn bán đồ nữa!"

Chu Thúy Hoa nghe nói như thế thì lập tức nóng nảy ngay: "Dựa vào đâu chứ? Bọn ta cũng nộp phí gian hàng đàng hoàng, quan phủ cũng không cấm bọn ta bán, ngươi dựa vào đâu mà cấm bọn ta?"

Nam nhân cao lớn ấy giơ nắm đ.ấ.m lên trước mặt Chu Thúy Hoa: "Dựa vào nắm đ.ấ.m này của tai"

Liễu Phán Nhi nhận ra tên nam nhân cao lớn này là nông dân trông dưa địa phương, đồng thời cũng là thứ lưu manh vô lại.

Liễu Phán Nhi thừa nhận mình đã chiếm mối buôn bán của nhà này, nhưng cũng do dưa các nàng tốt nên mới được nhiều khách hàng ưa thích như thế.

Liễu Phán Nhi cười lạnh hai tiếng, đi tới trước mặt Chu Thúy Hoa: "Vị đại ca này, khách hàng ắt có mắt nhìn của họ, dưa nhà ngươi bọn ta từng mua rồi. Còn dưa nhà ta chắc ngươi cũng thấy rồi đó nhỉ, được ăn miễn phí, mùi vị cũng rất ngon ngọt. Mọi người buôn bán dựa vào bản lĩnh của riêng mình, chẳng lẽ ngươi không phục sao?"

Chu Thúy Hoa cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, dưa nhà bọn ta to hơn, ngon hơn dưa nhà mấy người, giá dưa nhà ngươi thì cao gấp đôi, bọn ta bán đắt hơn ngươi là do dưa bọn ta ngon, bọn ta làm ăn chân chính. Nếu ngươi dám bắt nạt bọn ta thì bọn ta lên trưởng trấn tố cáo ngươi."

Nam nhân cao to này thấy phụ nhân ấy không chỉ không sợ mình mà còn gây hổ với hắn ta nữa, thế là càng thêm tức giận nói: "Chờ ra khỏi trấn đi, xem xem ta có xử lý mấy người không!"

Liễu Phán Nhi dựng lông mày, mỉa mai nhìn sang hắn ta: "Có bản lĩnh thì bây giờ ngươi xử lý đi, bây giờ nhiều người nên sẽ có người can ngăn đấy, ít ra ngươi sẽ ít chịu đòn hơn. Nếu ra khỏi trấn rồi thì sẽ không còn ai nữa, nhất định ta sẽ đánh ngươi đến nỗi mẹ ruột cũng không nhận ra ngươi."

"Tiểu cô nương này, ngông cuồng thật đấy!" Hắn ta chỉ vào mũi của Liễu Phán Nhị, chửi âm lên.

Lý Đại Bảo mắng: "Rõ ràng ngươi mắng mẫu thân ta trước, ta liều mạng với ngươi."

Nói xong, Lý Đại Bảo xông đến chỗ nam nhân đó cứ như một con bê con vậy.

Liễu Phán Nhi vội vàng giữ chặt Lý Đại Bảo lại để khỏi bị vạ lây gì: "Ở đằng sau đi, chỗ này chưa cần đến con đâu."

Tên nam nhân định dùng vóc người cao to lực lưỡng của mình để dạy dỗ Liễu Phán Nhi, khi nhìn thấy con d.a.o kia trong tay nàng, cũng như nhìn thấy nụ cười thâm độc lạnh lùng của Liễu Phán Nhi, hắn ta sợ hãi liên tục lùi về sau.

"AI" Hắn ta hét thê thảm một tiếng rồi quỳ xuống tại chỗ: "Đau, đau c.h.ế.t mất!"

Lý Đại Bảo lên xe bò, đánh xe rời khỏi đó.

Liễu Phán Nhi nháy mắt với Chu Thúy Hoa và Lý Đại Bảo: "Chúng ta đi."

Liễu Phán Nhi buông tay ra, nàng lùi về sau hai bước, đáng tiếc thay không có giày cao gót, nếu gót nhọn của giày cao gót mà đá vào bắp chân thì đảm bảo cơn đau ấy sẽ khiến ngươi thống khổ đến c.h.ế.t luôn.

Liễu Phán Nhi nhìn nam nhân vùng vẫy bò dậy khỏi mặt đất, con d.a.o thấp thoáng lóe sáng trong tay: "Không sợ c.h.ế.t à, ngươi dám chặn ta sao. Ta sẽ làm thịt ngươi ném xuống cống làm môi cho cá, vậy thì không ai phát hiện ra đâu."

Liễu Phán Nhi tiến lên, nhân lúc tên đó đang nhìn chằm chằm Lý Đại Bảo, nàng ra tay dùng sức bẻ ngón tay hắn ta nhanh như chớp, dùng chân đá vào cảng chân của hắn ta.

Đến lúc đi được đoạn đã xa, Chu Thúy Hoa vẫn còn thấy sợ hãi, sắc mặt tái nhợt: "Nguyên Thanh gia, hôm nay may mà có ngươi, nhưng mà sau này lên bán chắc chúng ta vẫn còn bị bắt nạt quá. Không được, lần sau bán dưa ta phải dẫn ba đứa con trai theo. Nếu đánh nhau mà có nhiều người chút thì đỡ phần nào."

Hắn ta bị dọa đến nỗi ngây ngốc tại chỗ, đến lúc tỉnh lại thì đoàn người Liễu Phán Nhi đã rời đi rồi. Nam nhân đó tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng, còn bị mấy người khác trong chợ khinh thường cười ha hả nữa.

Ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo nữa, đúng là xui xẻol

Hắn ta hay ỷ vào vóc người cao to của mình để hù dọa người khác, không ngờ rằng mấy người phụ nữ và tiểu hài tử này lại ác đến thế.

Liễu Phán Nhi cười cười, nàng trấn an Chu Thúy Hoa: "Tên đó chỉ là tên miệng cọp gan thỏ thôi, nhà hắn ta bán dưa, mặc dù không nhiều như nhà chúng ta nhưng cũng bán được không ít. Chắc là do thấy nhà chúng ta bán dưa ngon hết nhanh nên mới đỏ mắt ghen tị. Yên tâm đi, hắn ta không dám đến gây chuyện nữa đâu."

Chu Thúy Hoa nghe nói như thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy thở dài một tiếng nói: "Ôi, đúng là vừa rời quê nhà một cái là bị người ngoài bắt nạt ngay."