Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 82: Tam Quả Phụ Phong Lưu Đa Tình




Sáng sớm hôm sau, Liễu Phán Nhi tỉnh dậy, dạy võ cho Lý Đại Bảo như thường lệ, tỷ muội Lý Dung, Lý Phương, Lý Lệ cũng học cùng. Mao Đản nhà trưởng thôn hàng xóm nhìn thấy cũng vô cùng hứng thú chạy sang luyện cùng.

Sau khi luyện võ, Lưu thị cũng nấu ăn xong, cháo đặc cùng với một đĩa dưa muối, mùi vị vừa thanh mát vừa ngon.

Liễu Phán Nhi sắp xếp: "Đại tẩu, tỷ ở nhà may y phục, ta đi ra ruộng xem lúa nước và vườn dưa.

"Được, muội đi đi, lúc hái dưa nói với ta một tiếng, ta đi cùng muội." Lưu thị cười nói, nóng lòng lấy sọt may vá ra bắt đầu may y phục cho bọn trẻ.

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Không sao, không cần đâu, Đại Tráng đang ở đó, nếu hái dưa thì sẽ bảo hắn giúp là được."

Nàng bỏ ra mười đồng tiên công một ngày để thuê Lý Đại Tráng về làm mướn. Bây giờ trong thôn Lý gia, như vậy đã là mức thu nhập tốt rồi.

Lý Đại Tráng rất thích cuộc sống như bây giờ, cũng vô cùng chịu khó.

Hắn ta làm mấy cái kẹp, có lúc còn bẫy được thỏ ở trong ruộng, được một bữa ngon lành.

Nhưng suốt ngày bà ta nói bản thân thủ tiết vì người chồng đã chết, nhưng lại lén lút qua lại với người đàn ông khác, làm người khác không nói nên lời.

Nhưng vào lúc này, Tam quả phụ nhìn thấy Liễu Phán Nhi liên tục lớn tiếng hô: "Nguyên Thanh gia ơi, ngươi đừng đi.

Lười biếng, ích kỷ, hơn nữa nhân phẩm tác phong đều không tốt.

Phải nói rằng người nàng ghét nhất trong thôn là vợ của Lý Lăng Tử ăn không nói có, đặt điều linh tinh chuyện của người khác. Người thứ hai Liễu Phán Nhi ghét là Tam quả phụ, Lý Tam nãi nãi.

Liễu Phán Nhi nghe thấy tiếng của Tam quả phụ, chỉ hơi sững sờ nhưng không dừng bước, tiếp tục đi vê phía trước giống như không nghe thấy.

Một bà già vẽ mày vẽ mắt, nàng tôn trọng, dù sao thì ai cũng có quyền thích cái đẹp. Bà ta là quả phụ, muốn có chồng, cũng có thể tái giá, không thể chỉ trích việc này.

Liễu Phán Nhi đeo gùi trên lưng, tay cầm liềm, đi vào con đường nhỏ mà mọi người giãm lên mà thành. Đi qua nhà Tam quả phụ, Liễu Phán Nhi không chú ý, vẫn đang nghĩ việc khác. Con dâu Vu Thị đang nhổ cỏ trong vườn cải nghe thấy lời mẹ chồng, cúi đầu thở dài. Bây giờ ở trong thôn Lý gia, ai gặp bọn họ cũng thấy ghét. Nhưng mẹ chồng còn tự cho là đúng, ngày tháng sau này càng khó khăn hơn.

Tam quả phụ gọi nàng lại chắc chắn không có việc gì tốt lành, Liễu Phán Nhi không có thời gian để lãng phí nói chuyện với người như vậy, thời gian của nàng rất quý giá.

Nhìn thấy Liễu Phán Nhi bước nhanh rời đi, Tam quả phụ tức giận giậm chân: "Nguyên Thanh gia này quá đáng thật đấy, ta gọi nàng ta có việc mà nàng ta vẫn không để ý đến ta. Không tôn trọng người lớn, sau này ta gặp mẹ chồng nàng ta sẽ nói cho rõ, dạy lại hành động xem thường người lớn này!

Khi còn ở nhà cũ, chính Liễu Phán Nhi đã tận mắt nhìn thấy. Nhưng khi đó không muốn gây phiền phức nên không làm ầm lên.

Vu Thị cúi đầu, che giấu sự chán ghét trong mắt, nàng ta gả cho cái nhà này mới là xui xẻo tám đời. Sinh con chưa được bao lâu thì chồng chất.

Liễu Phán Nhi rất giỏi, nàng ta không dám đắc tội, cũng không muốn mẹ chồng nói xấu đắc tội với Liễu Phán Nhi.

Tam quả phụ tức giận giậm chân, không thể phát tiết, lập tức trút giận lên con dâu: "Ngươi đúng là đồ vô dụng, suốt ngày im như thóc. Ta đúng là xui xẻo tám đời mới rước phải loại con dâu như ngươi."

"Nương, Nguyên Thanh gia vội vàng như vậy chắc chắn đang có chuyện gấp, người đừng nói xấu sau lưng người khác nữa." Vu Thị thấy mẹ chồng nói không ngơi miệng, lập tức khuyên ngăn.

Ở góa thì không nói, bởi vì xót con nên không tái giá.

Y phục trong nhà là nàng ta giặt giũ, đồ ăn trong nhà cũng là nàng ta làm, nàng ta ở nhà trồng trọt...

Nếu như không có nàng, người mẹ chồng chỉ biết nói chuyện chắc chỉ có thể uống gió Tây Bắc.

Mẹ chồng không nói tốt với nàng ta một chút, suốt ngày chỉ biết mắng mỏ.

Nghe mẹ chồng mắng chửi hùng hổ, vợ Lý Lăng Tử ngồi ở bên cạnh cũng phụ họa theo: "Tam tẩu tử, người nói nhỏ một chút, đừng mắng nữa. Hôm đó lúc rửa rau chúng ta có nói hai câu đã mụ phù thủy tên Liễu Phán Nhi kia nghe được, ta tưởng nàng muốn rút d.a.o chọc c.h.ế.t ta rồi. Nhưng làm ta sợ, bị tát hai cái, đến xì hơi cũng không dám.”

Tam quả phụ nghe vợ Lý Lăng Tử nói như vậy, liếc mắt nhìn ra sau lưng, đồ ngốc. Hiện tại cũng không phải chạy nạn, Liễu Phán Nhi kia thực sự dám g.i.ế.c người sao?

Tam quả phụ quay đầu lại, liên tục xúi giục: "Ngươi thật ngu xuẩn, bây giờ cũng không phải lúc chạy nạn. Đây là phía nam, có vương có pháp, con d.a.o đó của Liễu Phán Nhi cũng chỉ để dọa ngươi, cuối cùng cũng không dùng d.a.o sao, chỉ tát ngươi hai cái? Nhà ngươi nhiều con trai như vậy, sợ cái gì? Lần sau Lưu Phán Nhi khi dễ nhà ngươi, đánh cho nàng ta một trận, nàng ta nhất định sẽ chịu phục."

Mặc dù trong lòng vợ của Lý Lăng Tử cũng nghĩ như vậy, nhưng chồng nàng ta cũng cảnh cáo nàng ta không nên gây sự: "Ai, người ta có bản lĩnh, chồng ta cũng cảnh cáo ta không được nói lung tung.ˆ

Trong mắt lộ Tam quả phụ lộ ra vẻ khinh thường: "Đương nhiên, chúng ta không thể đắc tội với nàng ta. Thôn trưởng đang nhìn về phía nàng ta, lớn nhỏ trong thôn đêu chạy đến làm việc cho nàng ta. Nhìn không được đẹp mắt nhưng có không ít cách câu dẫn người khác!"

Khi bà ta còn trẻ, chính là một cành hoa.

Hơn năm mươi tuổi vẫn còn người dụ dỗ.

Hơn nữa, danh tiếng tam quả phụ này không tốt, từ lúc còn trẻ đã thích dụ dỗ đàn ông làm việc cho nhà mình.

Khoảng thời gian này thật nhàm chán.

Ánh mắt Tam quả phụ ai oán nhìn thân hình cường tráng của Lý Lăng Tử, hắn ta đã ngoài bốn mươi, cường tráng khỏe mạnh như vậy, chắc chắn rất có sức lực.

Vợ của Lý Lăng Tử nhìn thấy người đàn ông đến, nàng ta không dám làm yêu nữa, thành thật đi làm việc.

Khi Lý Lăng Tử về đến nhà, lại nghe thấy người vợ đầu óc dốt nát của mình lại nói bậy bạ với Tam quả phụ, lập tức nổi giận: "Ta thấy ngươi quá rảnh rỗi rồi, sao không mau đi làm việc cho lão tử đi!"

Lý Lăng Tử thấy Tam quả phụ nhìn mình chằm chằm, nổi hết cả da gà. Tuy rằng bộ dạng vợ hắn ta ở nhà khó coi, nhưng hắn ta cũng không thích Tam quả phụ lớn hơn hắn ta mười tuổi đâu!

Chỉ là trên đường chạy nạn, những lão già đó đã c.h.ế.t và lạc mất.

Nhưng mà hắn ta lại có tận bốn đứa con trai, nếu cứ bị tống tiền một cách vô liêm sỉ như vậy thì tiếng xấu của gia đình lại càng thêm nặng, sau này con trai cũng không tìm được vợ.

Tên ngốc này nghĩ kỹ, đợi đến mùa thu xây nhà xong phải cách xa Tam quả phụ này ra.

Thật đáng sợi

hắn ta cũng không ngốc!

Chu Thúy Hoa thấy thế, khó hiểu hỏi: "Ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Đằng sau cũng không có chó đuổi theo, việc gì mà phải vội, cứ từ từ mà đi."

Nàng không dừng lại là đúng rồi.

Sau khi đã đi xa, Liễu Phán Nhi mới thả chậm bước chân, nửa đường gặp được Chu Thúy Hoa: "Aida! Mệt c.h.ế.t ta rồi, ta phải nghỉ ngơi một chút thôi."

Những chuyện nhập nhằng đằng sau, Liễu Phán Nhi không hề biết.

Liễu Phán Nhi vỗ ngực, bình tĩnh nói: "Đằng sau không có chó đuổi theo ta, nhưng có người quấn lấy còn khó hơn cả chó. Bị quấn lấy, lãng phí thời gian, nói không chừng là xui xẻo."

Chu Thúy Hoa sửng sốt, chợt lắc đầu bật cười: "Ha ha, ngươi bị Tam quả phụ chặn lại sao?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Suýt chút nữa đã chặn ta lại, nhưng ta làm bộ không nghe thấy, bước nhanh hơn, chạy đi, bà ta không đuổi kịp. Ta biết bà ta tìm ta chắc chắn không có chuyện gì tốt, ta cũng chẳng muốn để ý!"

Chu Thúy Hoa cười khổ, thở dài một tiếng: "Ngươi không để ý tới là đúng rồi, vừa rồi lúc ta đi qua cửa nhà bà ta cũng bị chặn lại. Kể khổ với ta, nói trong nhà không có lương thực, cũng không có tiền, sống không nổi nữa rồi."