Lưu thị đã thèm muốn đống vải đó từ lâu: "Tam đệ muội, chúng ta mau gọi thím Thúy Hoa tới đi, chia vải bố của hai nhà ra, ta cũng có thể may y phục cho bọn nhỏ sớm hơn một chút."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, đại tẩu, tẩu đi gọi thím Thúy Hoa lại đây. Hai loại vải bố, mỗi loại hai mươi thước, phần còn lại đều là của chúng ta."
"Được, ta sẽ nói với thím ấy." Mặt mày Lưu thị hớn hở, vội vàng đi ra ngoài tìm Chu Thúy Hoa ở sát vách.
Lý Dung bưng sọt vải vụn tới: "Nương, chỗ vải này người định làm gì?"
Liễu Phán Nhi cười nói: "Làm vòng hoa cho các con, làm túi tiên nữa. Hoặc là các con muốn làm gì thì làm."
Trong mắt Lý Phương và Lý Lệ tràn đây hâm mộ nhưng cũng không dám nói với Tam thẩm.
Liễu Phán Nhi thấy thế, cười hỏi: "A Phương và A Lệ, hai con thích màu gì? Cứ chọn đi, đừng khách khí với Tam thẩm”"
Nghe thấy thế, Lý Phương và Lý Lệ chạy tới, vui ra mặt: "Cám ơn Tam thẩm!"
"Được nha, thím." Liễu Phán Nhi đồng ý, vén một lớp vải cũ trên rổ lên để lộ tiền trong rổ: "Thúc, thím, lúc trước giỏ của chúng ta là một cân gạo một giỏ, hoặc sáu quan tiền một giỏ, ta chọn trả tiền, mong hai người đừng chê ta vụ lợi nhé."
Liễu Phán Nhi thấy con gái và các cháu vui mừng thì cúi đầu mỉm cười.
Vợ Đại Canh thấy Liễu Phán Nhi đến, vội vàng đặt cái chậu trong tay xuống, đi lên đón, cười ha hả hỏi: "Nguyên Thanh gia, nghe nói nhà ngươi bán dưa rất chạy, năm nay để lại cho ta chút hạt giống tốt đi. Nhưng ta cũng không muốn được cho không, đổi cho ngươi cái rổ nhé."
Đến nhà Lý Đại Canh, lúc này Lý Đại Canh đang chỉ các con đan giỏ, sọt.
Không ngừng chuyển biến tốt hơn, đây mới là cuộc sống!
Liễu Phán Nhi thích người như vậy, dù là đồ rẻ tiền đi chăng nữa cũng không lấy không của ai.
Đợi đến lúc Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo rời đi, ba tiểu tỷ muội bắt đầu chọn vải vụn, thương lượng xem nên làm cái gì.
Vợ Đại Canh cũng không khách khí, cầm giỏ đếm ngay trước mặt, đủ một trăm tám mươi quan: "Đủ rồi! Ta gạch cho ngươi."
Vợ Đại Canh cười cười: "Lúc trước thúc Đại Canh đi mua giỏ với giá này đây, sáu quan tiền một cái, gạo thì lại đắt hơn, ngươi đưa như vậy là hợp lý rồi, cũng chả thiệt gì cho nhà ta."
Liễu Phán Nhi nghe thấy thế cũng hứng khởi: "Thím à, thím đếm đi, kiểm tra kĩ xem, hai nhà chúng ta không nợ nần gì nữa nhé, phải gạch sổ nhà ta ra."
Vợ Đại Canh thấy nom nửa rổ tiền đồng thì mắt sáng lên, nhưng nhanh chóng ngẫm lại, giá gạo cao hơn sáu quan tiền.
Trước khi đi, vợ Đại Canh gọi Liễu Phán Nhi lại và đưa cho nàng một cái chày cán bột nhỏ: "Nguyên Thanh gia, khoan hãy đi đã, đây là chày cán bột nhỏ do đương gia nhà chúng ta làm, cán vỏ sủi cảo rất tốt, ngươi cầm lấy đi."
Nhà Liễu Phán Nhi thì được vợ Đại Canh vẽ hình một con d.a.o trên tấm ván gỗ. Nhà trưởng thôn thì là một vòng tròn. Hình dạng của mỗi gia đình đều khác nhau.
Vợ Đại Canh xóa nợ ngay trước mặt Liễu Phán Nhi.
Bởi vì người đến nhà Lý Đại Canh ghi nợ thì nhiều mà bọn họ lại không biết chữ, nên đành phải dùng cách ngốc nghếch này.
Mắt Liễu Phán Nhi sáng lên, nàng rất thích ăn sủi cảo: "Thím, bao nhiêu tiền vậy?"
Vợ Đại Canh liên tục xua tay: "Không cần tiền, coi như cái này ta tặng ngươi, nhưng mà chày cán bột lớn thì ta không tặng nổi, muốn thì phải mua."
Liễu Phán Nhi nghe xong, lắc đầu bật cười: "Nhìn con kìa, quên chuyện này đi. Thúc Đại Canh, làm một cái bàn giá bao nhiêu?”
Lý Đại Bảo rất thích ăn mì sợi nên đứng một bên nhỏ giọng nhắc nhở Liễu Phán Nhi: "Nương, nhà chúng ta không có bàn, chỉ có một cái bàn để thái rau, không thể cán mì sợi được.
Liễu Phán Nhi nhìn thấy chày cán bột lớn vừa mới làm xong cách đó không xa, gật đầu: "Vậy cũng được, thím, trên người ta không có tiên, lần sau lại đến mua chày cán bột lớn."
Vợ Đại Canh chỉ hận Liễu Phán Nhi không thể mua nhiều đồ, bởi vì chỉ có nhà Liễu Phán Nhi có tiền, mua đồ thì lập tức trả tiền ngay, nhờ vậy mà nhà bà ấy cũng có thể sống thoải mái hơn: "Không đắt, một cái bàn ba thước hai trăm hai mươi quan tiền."
Liễu Phán Nhi cảm thấy ba thước có hơi nhỏ, dù sao không chỉ có một nhà năm người các nàng mà còn có đại tẩu và tam thẩm nữa: "Thím, các người làm cho ta cái bàn bốn thước, ta trả các người ba trăm quan có được không?"
Vợ Đại Canh không thể tự mình quyết định nên nhìn về phía người chồng đang làm việc cách đó không xa: "Đương gia, cái bàn ba trăm quan, bốn thước có thể làm được không?”
Lý Đại Canh cười ha hả: "Cháu dâu mua nhiều đồ của chúng ta như vậy, giá này có thể làm được. Nhưng mà gỗ phải để một thời gian, bảy ngày sau mới làm xong bàn được.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, dù sao trong nhà cũng cần bàn, mua sớm một chút thì có thể dùng sớm một chút. Bây giờ trong tay ta cũng không có tiên, chờ lần sau bán dưa xong ta sẽ trả tiền bàn nhé."
Vợ Đại Canh khách khí: "Tiên không vội, lúc nào có thì đưa."
"Vậy ta cảm ơn thúc thím trước!" Liễu Phán Nhi lại khách khí vài câu rồi dẫn Lý Đại Bảo đi.
Đi qua nhà thợ đá Lý Thạch Đầu, Liễu Phán Nhi dẫn Lý Đại Bảo vào.
Cuối cùng Liễu Phán Nhi dùng hai mươi sáu quan tiên mua một cái cối xay đá đường kính hai thước.
Liễu Phán Nhi trả lời: "Ta chuẩn bị đặt một cái cối xay nhỏ ở chỗ thợ đá, có thể làm đậu hũ, cũng có thể làm bánh gạo, còn có các công dụng khác nữa."
Bây giờ cả thôn Lý gia ai mà không biết Liễu Phán Nhi là thần tài chứ.
Vợ Lý Thạch Đầu chào hỏi Liễu Phán Nhi rất nhiệt tình.
Lý Đại Bảo vừa nghe tới đồ ăn ngon là đáp ngay: "Vậy chúng ta chuẩn bị sớm một chút, ta chờ nương làm đồ ăn ngon cho bọn ta."
Kết giao với người có năng lực và hiểu biết như vậy, chỉ có thể được lợi, không phải chịu thiệt gì.
Lý Đại Bảo tò mò hỏi: "Nương, chúng ta vào làm gì vậy?" Liễu Phán Nhi gật đầu đồng ý, nói lấy lệ: "Được thôi, đến lúc đó nhất định sẽ lấy giống tốt đưa cho thím”"
Liễu Phán Nhi cầm lấy chày cối, khách sáo nói: "Đa tạ thím đã tặng ta chày cối, đúng lúc trong nhà đang thiếu đây!"
Vợ Lý Thạch Tượng tươi cười rạng rỡ, càng khách sáo nói: "Chỉ là một cái chày cối, không đáng bao nhiêu tiền. Năm nay ngươi phải để cho ta ít giống dưa tốt đó, năm sau nhà ta cũng muốn trồng dưa."
Vợ thợ đá Lý còn tặng Liễu Phán Nhi một cái cối làm tỏi bằng đá nữa.
Lý Đại Bảo lắc đầu, rầu rĩ trả lời: Nương, đồ mới mua trong nhà đều có thể dùng được, hơn nữa giá mà người dân trong thôn đưa ra cũng hợp lý, con không cảm thấy tốn kém!"
Đi từ trong nhà Lý Thạch Tượng ra, Lý Đại Bảo buồn râu, im lặng không nói gì.
Liễu Phán Nhi thấy vậy thì cảm thấy tò mò, nghi hoặc hỏi: "Đại Bảo, con sao thế? Nhà ta mua nhiều đồ mới như vậy con không vui à? Hay là con thấy tốn nhiều tiên quá rồi?"
Vợ Lý Thạch Tượng mặt mày hớn hở, mấy mẫu đất hoang trong nhà là ruộng cạn, không thể trồng lúa nước, tốt nhất là dùng để trồng dưa.
Liễu Phán Nhi nhướn mày, vươn tay ra xoa đầu Lý Đại Bảo, có chút khó hiểu hỏi: "Nếu đã không sót tiền sao con còn không vui vậy?"
Lý Đại Bảo ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân: "Nương, bây giờ nhà ai ở trong thôn cũng đều muốn giống dưa, đến năm sau sẽ có rất nhiều người trồng. Đến lúc đó, dưa hấu nhà chúng ta trông chưa chắc đã bán được."
Nghe thấy lời của Lý Đại Bảo, Liễu Phán Nhi bật cười, rất tốt, đứa trẻ này có chút tài năng thiên bẩm về chuyện buôn bán.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Đại Bảo, năm sau, các nhà ở trong thôn đều sẽ trồng dưa hấu và dưa gang, dưa hấu nhà chúng ta nhất định sẽ không bán chạy. Nhưng không cần lo lắng, trấn Bạch Sa không thể tiêu thụ nhiều dưa như vậy, nhưng chúng ta có thể đi huyện thành khác để bán dưa, còn có thể bán đắt hơn một chút đó!"