Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 765: Mãn Chiêu Tổn, Khiêm Thụ Ích (*)




Đối với lời đồn đại của kinh thành, không chỉ không dừng lại, mà càng truyền càng nhiều. Lý Dung không thể ngồi yên nữa, cho người đi điều tra. Vừa tra liền tra ra là người quen. (*) Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích: kiêu căng tự mãn chuốc lấy tổn hại, khiêm nhường nhận được lợi ích. Lý Dung cười khinh bỉ, Vương thị này, đã tái hôn rồi cũng không an phận! Trước kia nể mặt hai đứa em gái, không đuổi cùng g.i.ế.c tận bà ta. Nhưng bây giờ bà ta lại dám giở trò xấu sau lưng, Lý Dung đương nhiên không muốn tha cho bà ta. Sau khi Liễu Phán Nhi biết người tung tin đồn là Vương thị, không những không tức giận, mà còn cười ngăn cản Lý Dung. "Mẫu thân, sao người lại ngăn cản con?" Lý Dung không thể hiểu, bây giờ con bé có khả năng khiến cho Vương thị vạn kiếp bất phục (*).

(*) Vạn kiếp bất phục: có nghĩa cả đời không thể trở lại được.

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Vương thị này không đáng để lo lắng. Bà ta chỉ là châu chấu sau thu (*), không thể tạo nên sóng gió gì đâu."

(*) Câu đầy đủ là 秋后的蚂昨, 蹦达不了几 天了: Chau chau sau mua thu,chang nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu.

DTV

"Cho dù chúng ta không cố tình nhắc đến, nhưng người kỹ lưỡng thì nhiều, tự nhiên sẽ tra ra được Vương thị có quan hệ với chúng ta."

"Người muốn làm việc giúp chúng ta rất nhiều, không cần lên tiếng, sẽ có người ở trong tối ngáng chân bà ta. Bà ta và chồng bà ta sẽ không có kết cục tốt đâu." Lý Dung vẫn rất tức giận: "Nhưng nếu không làm gì cả, trong lòng con rất tức giận. Chỉ vì bà ta không đáng de lo lắng, chúng ta liền tha cho bà ta sao?"

Liễu Phán Nhi cười cười, an ủi con gái, còn rót cho con bé một tách trà: “A Dung, con đừng gấp. Bây giờ chỉ có hai người chúng ta nói chuyện, ta nói con biết, tại sao ta lại ngăn cản con?"

"Vậy mẫu thân từ từ nói, con đang nghe đây!" Lý Dung nghiêm túc lắng nghe.

Liễu Phán Nhi nói nhỏ: "Tức nước vỡ bờ, tuy rằng dùng từ này để diễn tả tâm trạng của ta thì không đúng lắm, nhưng có thể nói rõ một chuyện."

"Nếu tất cả mọi người trong kinh thành đều hết lời khen ngợi ta, vậy các phu nhân còn lại sẽ trở thành vật làm nền."

"Ai cũng muốn làm hoa hồng, vậy ai sẽ muốn làm nên? Nếu tất cả phu nhân đều trở thành nền của ta, vậy ta sẽ bị mọi người đố ky."

"Có người lòng dạ rộng rãi, có thể gạt bỏ lòng đố ky; nhưng còn người lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa tâm nhìn ngắn, vậy lòng đố ky này thậm chí sẽ trở thành hận."

"Bị nhiều người hận vậy đương nhiên không phải là chuyện tốt. Cho nên tồn tại một số lời đồn đại không phải là xấu." "Hơn nữa, đây là kinh thành. Người có đức hạnh cao nhất đương nhiên là hoàng hậu nương nương, mà không phải ta." "Nếu danh tiếng của ta hơn hoàng hậu nương nương, vậy con nghĩ đối với ta, điều này có tốt không? Kiêu căng tự mãn chuốc lấy tổn hại, khiêm nhường nhận được lợi ích. Đạo lý này, con nên hiểu." Sau khi mẫu thân giải thích, Lý Dung suy nghĩ chốc lát, sau đó gật đầu.

"Mẫu thân, con đã hiểu rồi. Một chút lời phản đối này, cũng không hẳn là xấu." "Cũng giống như phụ thân ở triều đình, các đại thần thường sẽ tranh luận. Tuy nghe sẽ thấy hơi ồn ào và phiền chán, nhưng nếu không có những lời tranh luận này, triều đình sẽ giống như một vũng nước đọng, trì trệ buồn tẻ, đối với triều đình, đây không phải là chuyện tốt." Liễu Phan Nhi thấy Lý Dung đã hiểu, mới cười nói: "Đúng vậy, chính là đạo lý này." Ngay lúc này, Lý Dung phát hiện mình lại học được rất nhiều điều.

Lý Dung bây giờ suy nghĩ vấn đề một cách sâu sắc hơn, cũng càng cẩn thận, toàn diện hơn.

Tuy vẫn chưa thành thân, nhưng Lý Dung đã dùng tiêu chuẩn đối với đại hoàng tử phi yêu cầu bản thân, để giải quyết các vấn đề này.

Nếu như làm sai, còn có thể sửa sai.

Sau này vào cung rồi, nếu không cẩn thận, làm sai có thể không còn cơ hội để sửa sai. Học nhiều hơn, quan sát nhiêu hơn, suy nghĩ nhiều hơn! Đối với trạng thái bây giờ của Lý Dung, Liễu Phán Nhi rất vui vẻ. Nàng bây giờ không phải việc nào cũng nhắc nhở con gái, thậm chí biết rõ con gái làm sai, nàng cũng không nhắc nhở. Đợi sau khi làm sai rồi, Lý Dung ý thức được bản thân sai, việc giáo dục sẽ càng sâu sắc hơn. Lời đồn đại như vậy tiếp tục được lan truyền, nhưng Liễu Phán Nhi không hề để ý đến. Ban thưởng của hoàng hậu nương nương đã được đưa đến Lý gia, đặc biệt ban thưởng cho Liễu Phán Nhi. Các phu nhân trong kinh thành mới hiểu ra.

Có người không thấy Đức Thụy phu nhân tốt, nhưng Đức Thụy phu nhân lại có được sự tin tưởng và ân sủng của hoàng hậu nương nương.

Vinh dự này, khiến người khác ngưỡng mộ không thôi.

Chớp mắt đã đến tháng chạp (*).

(*) Tháng chạp: tháng 12 âm lịch.

Bên ngoài ngày càng lạnh, Tê Thục Viện đưa đến một tin vui, nàng ấy có thai rồi. Vào cửa chưa đến ba tháng đã có thai, đương nhiên là chuyện rất đáng mừng.

Lý Đại Bảo mặt mày rạng rỡ, gặp ai cũng cười vui vẻ.

Ngày hôm sau đến nha môn, gặp được Lan Lăng Hầu Tề đại lão gia, đích thân tiến lên hành lễ/"Đại bá."

Lan Lăng Hầu gặp Lý Đại Bảo cũng vui, cười rạng rỡ: "Đại Bảo, bên ngoài lạnh, mau tiến vào. Đặc biệt đến đây, là có chuyện gì sao?”

Lý Đại Bảo cười nói: "Sáng nay nương tử con vừa được chuẩn đoán có thai, con đã cho người đến Hầu phủ Lan Lăng báo tin, cũng cho người báo tin cho nhạc phụ và nhạc mẫu đang làm quan ở tỉnh khác. Bây giờ cố tình đến để thông báo tin vui này cho đại bá."

Lan Lăng Hầu nghe xong, càng vui vẻ, cháu gái vừa thành thân không lâu đã có thai, đúng là tin vui.

"Tốt, quá tốt." Lan Lăng Hầu cười nói: "Thục Viện được gả đến Lý gia, chúng ta rất yên tâm. Có phu quân chu đáo như con, là may mắn của Thục Viện."

Mới một buổi sáng, mọi người đều biết chuyện Thiên Công Hầu có con.

Con gái Te gia đã hoàn toàn thoát khỏi tiếng xấu rồi.

Hoàng hậu nương nương lại tiếp tục ban thưởng, lần này đặc biệt ban thưởng cho Tê Thục Viện.

Hiện giờ mỗi ngày của Tề Thục Viện đều trôi qua vui vẻ, hạnh phúc, không cần quan tâm đến những chuyện lộn xộn trong phủ nữa.

Lý Dung quản lý gia đình, làm Tê Thục Viện nhanh chóng hòa nhập vào Lý gia. Vương thị ở trong tối, thấy Đức Thụy phu nhân không hề bị ảnh hưởng, ngược lại ngày càng tốt, không ngừng có ban thưởng.

Mỗi ngày đều đau buồn không vui, tức muốn chết, người cũng ốm đi, lại thêm một trận bệnh, cũng không giờ có tỉnh thân giống ngày trước nữa, không sống được bao lâu nữa.

Liễu Phán Nhi sau khi nghe được tin tức này, trong lòng âm thâm khinh bỉ.

Loại người như Vương thị, chính là đáng ghét như vậy, thấy người khác ngày càng tốt đẹp, sẽ đố ky người khác.

Nếu không phải Vương thị này còn chút lợi ích, sớm đã đối phó bà ta rồi.

Nhưng như bây giờ cũng tốt, không cần nàng ra tay, Vương thị có vẻ cũng sắp không ổn rồi.

Chiến tranh chuẩn bị ổn thỏa, cũng đã đến tết.

Dịp tết này, cả nhà đoàn viên, không khí rất náo nhiệt.

Ngày mùng hai tết, Lý Lệ và Lưu thị cũng đưa đến tin vui, Lý Lệ cũng mang thai rồi. Lưu thị rất vui mừng, chúc mừng lẫn nhau.

"Phán Nhi, muội không biết ta vui như thế nào đâu, cũng may ta theo đến đây, nếu không một mình a Lệ, ta thật sự không yên tâm.

Liễu Phán Nhi cười: "Đúng vậy, a Lệ là người may mắn, a Phương cũng có thai rồi. Sau này nhà chúng ta lại có thêm mấy đứa nhỏ."

"Cố Tấn cũng sắp đến huyện thành dưới phủ Lưu Dương nhận chức, cách phủ Tâm Dương huyện Thôi Dương không xa, hai ba ngày sẽ đến nơi. Đến lúc đó tỷ cũng có thường xuyên tới lui.

Lưu thị cười nói: "Đúng vậy, đa tạ các ngươi giúp đỡ Cố Tấn, hắn ta mới có thể được điều đến nơi tốt như vậy."