Liễu Phán Nhi lúc này ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ, doạ dẫm Trương Vãn Hoa và Dương tộc trưởng. Những người này sau khi nghe xong, liên tục đảm bảo, tuyệt đối sẽ không nói lung tung ở bên ngoài. Đợi đến khi những người này đi khỏi, Lý Đại Bảo mới suy nghĩ một lát: "Cha, nương, hai người cảm thấy còn chiêu gì phía sau nữa sao?” Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh nhìn nhau, rồi khẽ gật đầu: "Đúng vậy, ta cảm thấy có chiêu trò phía sau. Chỉ là hiện giờ vẫn chưa điều tra được đầu mối có ích, chỉ có thể canh giữ Trương thị và Dương tộc trưởng." Lý Đại Bảo gãi đầu: "Nếu như là người trong quan trường, muốn trông cậy vào chút chuyện này để công kích con, đoán chừng không có tác dụng lắm." "Nương nhìn đi, kẻ ngốc trên đời này cũng không nhiều, ngay cả mẹ ruột của con và tộc trưởng cũng biết nịnh bợ con. Nếu như con không có cái danh Hầu gia này, bọn họ không chỉ không kiếm được chút lợi ích nào, nói không chừng còn sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu, chủ động đầu hàng." "Hiện giờ con thấy bọn họ chủ động thừa nhận, đồng thời đưa cho chúng ta tin tức, con sẽ không tính toán chuyện trước đây nữa."
"Nếu như ngàn dặm xa xôi, phí hết tâm tư, chỉ vì để cho con hàng năm bỏ ra chút bạc để nuôi những người trong gia đình đó, con cảm thấy rất không có khả năng." Lý Nguyên Thanh cũng rất tin tưởng, gật đầu trả lời: "Đúng vậy, ta và nương của con cũng nghĩ như vậy. Đúng rồi, con ở bên ngoài nhớ phải cẩn thận một chút, ngày mai gác bớt những chuyện phải làm lại, về nhà chuẩn bị thành thân."
Lý Đại Bảo đồng ý: "Vâng thưa cha, ngày mai là con có thể phân phó xong, sau đó yên tâm là chàng rể mới. Kể cả người ta có ý đồ khác, chúng ta sẽ nhận ngay lập tức."
Nhân mã khắp nơi đều đang điều tra, tìm kiếm dấu vết để lại.
Người thân cận đi theo Lý Đại Bảo cũng nhiều hơn, bảo vệ Lý Đại Bảo an toàn.
Ba ngày này coi như bình yên, cuối cùng cũng đã tới ngày thành thân của Lý Đại Bảo.
Lý gia giăng đèn kết hoa, Tề gia bên kia cũng ngập tràn sắc đỏ, tạo nên một khung cảnh vui tươi.
Đội ngũ đưa dâu của Tề gia rất dài, của hồi môn cũng rất phong phú, tổng cộng chín mươi sáu gánh.
Mỗi một gánh đều đầy tràn, có thể thấy được con gái ở nhà mẹ đẻ cực kỳ được yêu chiều, cho nên nhà mẹ đẻ mới chuẩn bị rất nhiều của hồi môn.
Hi vọng cô gái ở nhà chồng có thể dựa vào của hồi môn, được vinh hoa phú quý, thuận lợi bình an.
Đón dâu rất thuận lợi. Chỉ là trên đường đón dâu quay về, vậy mà lại xảy ra rối loạn.
Ngay khi lính canh đang dẹp đám người náo loạn, phía sau xuất hiện sơ hở, lúc này hơn hai mươi tên đàn ông cao to từ bên cạnh lao tới, chặt đứt đùi con ngựa trắng dưới hông Lý Đại Bảo.
Lý Đại Bảo ngã lăn xuống dưới, có người tung một nắm bột màu trắng vào người cậu, ngay lập tức hai mắt không nhìn thấy gì nữa, đầu óc cũng mê man.
DTV
Sau đó bên cạnh cách đó không xa có người cầm một chiếc bao tải to, chụp thẳng tới.
Mấy người nhanh chóng nhét Lý Đại Bảo vào bao tải, nâng lên rồi lập tức lao vào con ngõ nhỏ, vội vàng chạy trốn.
Phối hợp hết sức ăn ý.
Lý Đại Bảo chỉ cảm thấy rất xóc nảy, nhưng không mở nổi mắt, dân dần mất đi ý thức.
Te Thục Viện ngồi trong kiệu, cảm giác được cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều tiếng ồn ao âmïT.
Còn chưa kịp hỏi gì đã cảm thấy cỗ kiệu rơi xuống đất, bịch một tiếng, nha hoàn giật mình hô lên: "Bảo vệ tiểu thư!"
Nhưng người khiêng kiệu vội vàng vây quanh cỗ kiệu, không dám rời khỏi chút nào.
Lúc đầu bởi vì phía trước có đánh nhau, bọn họ không nhấc kiệu lên để nó rơi xuống đất, đã là thất trách.
Nếu như người trong kiệu lại xảy ra chuyện gì, cái mạng nhỏ này của bọn họ cũng khó giữ.
Bất kể như thế nào, kể cả có liều mạng, cũng phải che chở cỗ kiệu này, và tiểu thư Tê gia ở bên trong.
Tê Thục Viện vén khăn trùm đầu lên, vội vàng hỏi: "Tiểu Lan, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Lan bị doạ trắng bệch mặt mũi: "Bên ngoài, bên ngoài, có người đ.â.m cô gia..." Tê Thục Viện nghe xong lời này, lập tức từ trong kiệu bước ra, đã thấy Lý Đại Bảo bị người khác rắc bột phấn đầy người, sau đó hôn mê, nhét vào bao tải vác đi. Tê Thục Viện sốt ruột, muốn lao tới giúp đỡ, nhưng nàng ấy không biết võ công, chưa chạy được hai bước, đã bị Tiểu Lan giữ lại: "Tiểu thư, người cũng không thể xảy ra chuyện được, có lính canh đuổi theo rồi!" Tê Thục Viện nhìn thấy thị vệ đang dũng cảm c.h.é.m giết, những người dân thường xung quanh, và những người đang chạy trốn xa xa. Nàng ấy qua đó cũng không giúp được gì, lúc này cũng không ngồi kieu hoa nữa, trực tiếp dẫn người đi tới Lý gia.
Có người chạy vội vào Lý gia, hét to: Phu nhân, tướng quân, Hầu gia bị bắt cóc, Thiên Công Hầu bị bắt cóc."
Trong lúc nhất thời, những khách khứa tới chúc mừng đều xôn xao cả lên.
Vậy mà lại bắt cóc vào đúng ngày Thiên Công Hầu đón dâu, thật là biết chọn thời gian, vượt qua mọi sự tính toán.
Kim Lăng Hầu và người của Triệu gia đều vô cùng lo lắng, nhao nhao ra ngoài xem xét.
Khi Liễu Phán Nhi biết tin Lý Đại Bảo bị bắt cóc, nàng và Lý Nguyên Thanh nhìn nhau, từ trong ánh mắt của nhau, vừa lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn.
Cũng may bọn họ lo lắng Lý Đại Bảo xảy ra chuyện, cho nên đã trang bị trên người Đại Bảo một món đồ định vị rất nhỏ. Ngay trên lớp quần áo trong cùng của Lý Đại Bảo. Lý Nguyên Thanh đứng lên, nói với Liễu Phán Nhi: "Khách khứa trong nhà giao cho nàng, ta đi đuổi theo bọn cướp, ta còn muốn xem thử, là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám bắt cóc Đại Bảo?"
Liễu Phán Nhi gật đầu, nàng sẽ làm, Lý Nguyên Thanh cũng vậy, cho nên Lý Nguyên Thanh đi cứu Đại Bảo, nàng tin tưởng nhất định sẽ có thể cứu về.
"Yên tâm đi, trong nhà có ta rồi" Liễu Phán Nhi trâm giọng nói, đưa mắt nhìn theo Lý Nguyên Thanh rời đi.
Tê Thục Viện cả người đỏ rực, đi thẳng tới Lý gia, trông thấy Liễu Phán Nhị, lập tức đỏ vành mắt: "Dì Liễu, Đại Bảo bị bắt rồi!"
Liễu Phán Nhi thấy Tê Thục Viện trong ngày đại hôn, nhìn thấy chồng mình bị bắt cóc, chắc hẳn đã bị dọa sợ.
Liễu Phán Nhi dang tay ra, ngay trước mặt tất cả khách khứa, ôm chặt lấy Te Thục Viện, vỗ vỗ sau lưng nàng ấy: "Đừng sợ, cha chồng con đã đi cứu Đại Bảo rồi, Đại Bảo nhất định sẽ không có chuyện gì.
Xưng hô như vậy, trực tiếp thừa nhận địa vị của Tê Thục Viện.
Kể cả có không bái đường thành thân, cũng không ảnh hưởng đến thân phận của Tề Thục Viện.
Te Thục Viện nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi."
Liễu Phán Nhi an ủi nàng ấy: "Đứa nhỏ ngốc, chuyện này không liên quan gì đến con, con không có lỗi. Lỗi nằm ở những người có dụng tâm, mưu đồ gây rối."
"A Dung, con đưa Thục Viện về phòng tân hôn. Nơi này ta tiếp đãi, con chỉ cần đi cùng đại tẩu là được."
Vẻ mặt Lý Dung nghiêm túc nói: "Vâng, mẫu thân."
Lý Dung và Lý Lệ đến đỡ Tề Thục Viện, đưa nàng ấy vê phòng tân hôn, đỡ Tề Thục Viện và khuyên bảo nàng ấy.
Ở bên ngoài, Liễu Phán Nhi đứng dậy, đối mặt với những vị khách tới chúc mừng, đứng lên hành lễ: "Hôm nay vốn là một ngày vui, nhưng nhi tử ta là Đại Bảo đã bị bắt cóc, không rõ sống chết."
"Bây giờ phu quân ta đã đi giải cứu Đại Bảo. Chuyện này, như ta vừa nói, chắc chắn là do có người nhìn trúng bản lãnh "cách vật trí đích"của Đại Bảo rồi bắt cóc cậu."
*Cách vật trí đích: là một khái niệm quan trọng trong Nho giáo Trung Quốc cổ đại. Từ điển Hán văn hiện đại giải thích là: nghiên cứu thấu đáo các nguyên lý, quy luật của sự vật rồi tổng hợp thành tri thức lý tính
"Chuyện này không liên quan gì đến con dâu ta, xin đừng quy kết chuyện ngày cưới không thuận lợi cho một nữ tử vô tội."