Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 740: Cách Tốt Nhưng Không Được Thanh Lịch




Toàn bộ triều đình, cũng bởi vì hai đại thần trẻ tuổi, đây hứa hẹn nhất đã đến

nên cũng sôi trào lên.

Có người vẫn giữ cảnh giác, người còn lại thì thấy vui mừng.

DTV

Ngày hôm sau thượng triều, Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh khấu tạ bệ hạ ân điển, sau đó bắt đầu vào chỗ.

Cố Thiệu trở thành Nội Các chính vụ đại thần, quản lý Hộ Bộ.

Lý Nguyên Thanh trở thành Quân Cơ Xử đại thần, quản lý công việc của Binh Bộ. Sau khi hạ triều, Chu Bình Đế còn tự mình công đạo, gọi Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh đến Ngự Thư Phòng.

Ba ngày mật nghị ở Ngự Thư Phòng. Lương Bảo ở cửa thủ, ai cũng không được phép tới gần.

Hàn huyên cái gì thì người ngoài không thể nào biết được.

Không có Chu Bình Đế cho phép thì không ai có được chút tin tức nào từ chỗ của Lương Bảo.

Chu Bình Đế mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Lý Nguyên Thanh: "Lý ái khanh nuôi được một người con gái tốt!" Thái độ của Lý Nguyên Thanh khiêm tốn, nhưng lời nói thì không hề khiêm tốn một chút nào: "Be hạ quá khen, còn có A Dung A Nam Cát Tường, đều là cô nương tốt." Mặc dù nói lời khách sáo nhưng đối với con của mình, Lý Nguyên Thanh chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi.

"Trẫm đã tính toán xong hết rồi, tới ngày hoàng đạo thì sẽ ban bố thánh chỉ tứ hôn, đến lúc đó thì chúng ta chính là thông gia.

Lý Nguyên Thanh khách sáo: “Đây là ân sủng của bệ hạ, vi thân cực kì cảm kích." Cố Thiệu nhìn Lý Nguyên Thanh và Chu Bình Đế, ngươi một câu ta một câu, cũng không xen vào một câu nào, ở bên cạnh uống trà.

Chờ đến khi đôi thông gia này ôn chuyện xong thì lúc này mới đi vào chủ đề chính. Chu Bình Đế hỏi: "Bây giờ ở xung quanh kinh thành, còn có trên dưới cả nước Đại Chu nữa, có rất nhiêu chùa miếu ở địa phương kín người hết chỗ."

"Trong số những người này, có rất nhiều người không phải là người xuất gia chân chính, cũng không phải vì tuyên truyền Phật pháp, ngoài đầu trọc, mặc tăng bào ra thì còn sống thoải mái hơn người bình thường rất nhiều."

"Không cần trông trọt, không cần nộp thuế, không cần lao dịch, trẫm đã nhìn bọn họ không vừa mắt từ lâu rồi, chỉ là lực cản quá lớn."

"Bây giờ muốn hỏi hai vị ái khanh rằng có cách nào tốt hay không, để cho bọn họ tự nguyện xuống núi. So với dạo kỹ viện thì không bằng hoàn tục, kết hôn sinh con cho rồi."

Cố Thiệu mỉm cười: "Be hạ, đừng nóng vội, quả thật việc này không gấp được đâu.

"Mọi người trên đời đều tin vào nhân quả luân hồi, đây chính là điêu Phật giáo dạy, Đạo giáo cũng có những trình bày và phân tích liên quan.”

"Không riêng gì kẻ có tiền làm quan mới tin, bởi vì bọn họ hy vọng kiếp sau còn được làm kẻ có tiền, còn được làm quan, người nghèo thì nghĩ đời này nghèo như vậy, đời này tin phật tin đạo thì kiếp sau là có thể đầu thai làm người trong sạch." "Hành động tùy tiện, với quan niệm của người đời thì đương nhiên sẽ khiến cho sóng to gió lớn, thậm chí là ôn ào huyên náo."

Chu Bình Đế nhíu mày: "Nhưng mà tram biết rõ những thứ này quá mức hư ảo, những cái đó toàn là lừa gạt người, nhìn bá tánh bị lừa gạt thì trong lòng cũng thực sự bất an."

"Không thể nóng vội, phải bước từng bước một, nhưng mà có cách gì tốt hay không? Cố ái khanh, ngươi nhất định phải nghĩ ra ý kiến hay!"

Cố Thiệu kiến nghị: "Be hạ, nếu phát hiện những chùa miếu này có vấn đề thì chúng ta hãy bắt giữ những người đi dạo kỹ viện, sau đó lấy cớ này để thu hồi đất chùa miếu lại."

"Tịch thu ruộng đất trước, chờ đến khi hương khói ở chùa miếu không đủ để nuôi sống nhiều hòa thượng như vậy, có người sống không được tốt lắm thì đương nhiên sẽ không hòa thượng nữa." Chu Bình Đế suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Nếu những người này đã nhận lễ vật từ người đời thì lẽ ra họ không có đất đai gì cả, nên tịch thu mới đúng."

Cố Thiệu cũng cảm thấy nên như vậy, nhưng lập tức tịch thu toàn bộ thì đương nhiên sẽ phản kháng.

Những hòa thượng này không chỉ niệm kinh giỏi, mà bản lĩnh mê hoặc lòng người

cũng rất lợi hại.

Chu Bình Đế hơi bình tĩnh, thấy Lý Nguyên Thanh vẫn luôn không nói gì thì nói: "Lý ái khanh, ngươi có cách nào tốt hay không?”

Lý Nguyên Thanh cúi đầu buồn cười, ánh mắt hài hước: "Be hạ, thật ra vi thân có biện pháp, nhưng mà có hơi thua thiệt một chút, lại còn tâm thường quê mùa." "Nhưng mà có thể khiến những hòa thượng không có lòng kiên định tự nguyện xuống núi, cưới vợ sinh con. Rốt cuộc thì có rất nhiều người làm hòa thượng là vì có cơm ăn."

Cố Thiệu vẫn luôn học đạo quân tử, lại không nghĩ ra được Lý Nguyên Thanh có cách gì?

"Lý huynh, ở trước mặt bệ hạ thì không cần câu nệ." Cố Thiệu khuyên bảo: "Be hạ bình dị gần gũi, hơn nữa luôn luôn có thể tiếp nhận đề nghị tốt của thần tử. Chỉ cần có cách, có thể khiến những hòa thượng đó cam tâm tình nguyện hoàn tục, còn có thể gia tăng sức lao động thì đây là chuyện đẹp cả đôi đường."

Chu Bình Đế thuyết phục: "Đúng vậy, Lý ái khanh, bây giờ chúng ta đang bí mật bàn bạc nghị, nếu cách đó dùng tốt thì tram sẽ dùng, không dùng tốt thì trẫm không cần. Không cần băn khoăn nhiều như vậy, trãm biết lòng trung thành của Lý ái khanh."

Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Bệ hạ, có thể khiến hòa thượng động phàm tâm thì cũng chỉ có mấy thứ đơn giản thôi, nữ nhân, tiền và tài sản riêng, ăn ngon rượu ngon, còn có trọng trách kéo dài hương khói gia tộc."

"Chúng ta có thể mời gánh hát, hát tuồng ở ngoài chùa miếu, mời đạo thư tiên sinh kể chuyện xưa. Kể về tình yêu nam nữ tốt đẹp, cuộc sống gia đình tươi đẹp khi cưới vợ sinh con, nói về chính sách rất tốt của triêu đình như cấp đất cấp bạc, nói về ba hậu quả lớn của việc bất hiếu, không có con n98s dỗi thì phụ mẫu ở dưới hoàng tuyên c.h.ế.t không nhắm mắt, cuộc sống hàng ngày khó yên ổn, nuôi dạy con cái thành tài sẽ làm rạng danh tổ tiên, vinh quang vô tận...

"Chúng ta không cần cưỡng chế ép hòa thượng hoàn tục, nhưng có thể cưỡng chế ép hòa thượng xem diễn! Nếu sau khi xem diễn, có người muốn hoàn tục thì chùa miếu không thể ngăn cản hoàn tục. Nếu có người không muốn, vậy thì tiếp tục làm hòa thượng. Nhưng mà một khi phát hiện hòa thượng phá giới như đi dạo kỹ viện, uống rượu ăn thịt thì sẽ trừng phạt cực kì nghiêm khắc."

Cố Thiệu và Chu Bình Đế chấn động, suy nghĩ lại một cách cẩn thận thì cảm thấy cách này rất tốt!

Tập trung đánh vào mặt tư tường.

Phối hợp với phát luật của triều đình, làm ít nhưng công tol Chu Bình Đế không tiếc lời khen ngợi: "Lý ái khanh thật sự đại tài!"

Cố Thiệu cũng chắp tay: "Cố mỗ bội phục."

Lý Nguyên Thanh hơi ngượng ngùng: "Vi thần sinh ra ở một nơi bé nhỏ nên chứng kiến quá nhiều chuyện ở tâng dưới chót, nhưng cách này cũng không được thanh lịch."

"Thật ra không riêng hòa thượng đạo sĩ hoàn tục, mà còn am ni cô, nghe nói cũng có rất nhiều ni cô. Rất nhiêu người bị nhà chồng bức bách nên không thể sống được."

"Bởi vậy, chúng ta không chỉ cổ vũ quả phụ tái giá, mà cũng cổ vũ ni cô hoàn tục tái giá, phụ nữ bước sai cũng có thể tái giá."

"Người quan niệm hẹp hòi, đầy sự khinh bỉ đối với ni cô và phụ nữ phạm pháp, nhưng có thể đưa các nàng đến nơi không ai quen biết các nàng để thành hôn sinh con.” "Đương nhiên, ý tưởng thì tốt, nhưng người phía dưới chưa chắc là có thể sắp xếp cho những nữ tử đó một cách thỏa đáng, nhưng quan phủ có thể hạ lệnh, nữ tử muốn chuộc thân, chỉ cần lấy khế ước bán mình và ngân lượng là có thể chuộc thân, không có bất kì ai được ngăn cản." "Như thế thì số lượng phụ nữ trong dân số có thể tăng lên một chút, cũng rất là tốt.

Cố Thiệu hỏi: "Phụ nữ phạm pháp là nữ tử thế nào?"

Giọng điệu Lý Nguyên Thanh đồng tình: "Chính là những nữ tử đang ở kỹ viện câu lan thanh lâu, các nàng đều là những nữ tử đáng thương, có mấy người tự nguyện đi đến đó chứ? Các nàng bị đẩy mạnh vào hố lửa kia, những nữ tử đáng thương trượt chân rơi vào hố lửa."