"Nếu như con không muốn thì cũng đừng
lo lắng. Với khả năng của ta và phụ thân
con, chắc chắn có thể tìm được đường lui
cho cả nhà chúng ta, cũng có thể cho con
được như ý nguyện."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Đúng vậy, A
Dung, cứ theo lòng mình là được.”
Lý Dung nghe những lời này, nụ cười trên
mặt dần dần vụt tắt, sau đó quỳ xuống
đất dập đầu cúi lạy phụ mẫu.
DTV
"Phụ thân, phụ mẫu, nữ nhi có thể gặp
được hai người, thật sự là may mắn ba
đời của con. Tuy hai người không sinh ra
con nhưng đã nuôi nấng con, dạy dỗ
con."
"Lúc ở kinh thành, con đã nhìn ra được là
đại hoàng tử đã để ý tới con. Lúc đó con
cũng đã suy nghĩ tới vấn đề này rồi."
"Sau này trên đường người về Giang
Nam, hai người cũng đã nhắc nhở con, con cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Sau khi quan sát tf mỉ, con cảm thấy đại hoàng tử khá giống với bệ hạ hiện tại." "Mặc dù sau này hắn ta sẽ có những cung phi khác, nhưng cũng sẽ rất xem trọng chính cung hoàng hậu, chính thê và con chính thất của mình."
"Những năm nay những đánh giá dành cho Đại hoàng tử rất tốt, cũng không hề xảy ra chuyện lộn xộn gì."
"Cho nên con cảm thấy làm phi của đại hoàng tử cũng không phải là một chuyện xấu. Tương lai trở thành hoàng hậu cũng không phải là chuyện gì đáng sợ cả."
"Khi con trở thành phi của đại hoàng tử, trở thành thái tử phi, trở thành hoàng hậu, thì con có thể mang đến vinh quang cho phụ mẫu, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho các đệ đệ muội muội."
"Cho dù họ không cần gắng sức, họ và tử tôn của họ cũng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý."
"Khi họ đang tập trung tinh thân làm điều mình thích, nếu có người muốn bắt nat họ thì cũng phải đắn đo cân nhắc bởi vì có con là chỗ dựa vững chắc."
Sau khi Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh nghe thấy lời của Lý Dung thì kinh hoàng.
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Trong lòng ta và cha con, con hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất."
"Còn về những huynh đệ tỷ muội kia của con, sau này bọn họ sẽ sống cuộc đời của bọn họ, không cần con toàn quyền che chở cho bọn họ."
Lý Dung nghe thấy lời này, cười đến xán lạn: "Nhưng con muốn che chở cho bọn họ mài Con muốn làm vì bọn họ mài"
"Vị trí của con càng cao, những học thức thực dụng mà lại vượt quá thế tục của cha và mẫu thân mới có thể được mở rộng nhiều hơn."
"Cha mẹ, con biết mọi người đều là vì muốn tốt cho con. Nam nhân tốt của thế gian vốn không nhiều, thực ra Đại hoàng tử cũng không tệ."
"Nho nhã lễ độ, hơn nữa lại còn khiêm tốn hiếu học, so với một vài công tử phong lưu của thế gia thì xem như là tốt hơn nhiều rồi."
"Nếu như con không đồng ý, con sớm đã thu dọn hành lý, trở về Kim Lăng trốn đi rồi."
Liễu Phán Nhi nghe thấy lời của Lý Dung thì thở phào một hơi dài: "Ta và cha con biết con là đứa trẻ thông minh, hơn nữa vẫn luôn có chủ kiến riêng."
"Nếu con đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, tốt hay xấu, con cũng đã hiểu rõ rồi, vậy ta và cha con sẽ không nói nhiều nữa, tôn trọng lựa chọn của con."
Lý Nguyên Thanh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Chỉ là tương lai Đại hoàng tử ức h.i.ế.p con thì không thể công khai đ.ấ.m hắn ta nữa rồi!"
Nghe thấy lời này, Lý Dung che miệng cười: "Cha, cảm ơn sự bảo vệ của cha đối với con. Có điều, thật sự không cần di tới bước đó."
"Gả vào hoàng gia, chỗ đứng trước giờ không cần học theo người khác, chỉ cần đi theo Triệu Hoàng hậu hiện tại học tập là được rồi."
"Nhân lúc con trẻ, hai bên tình nguyện, tình đầu ý hợp thì sinh thêm vài đứa con." "Sau đó có nhà mẹ đẻ lớn mạnh làm chỗ dựa, con có phụ thân mẫu thân, còn có cha đẻ của con - Kim Lăng Hầu, còn có cả nhà ngoại của con Hầu phủ Lan Lăng." "Có những thứ này, con chỉ cần quản lý tốt bản thân, quản giáo tốt con của mình, quản lý tốt hậu cung là mọi thứ đã đủ rồi."
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh nhìn
nhau một cái, còn có thể nói gì nữa.
Dù sao Lý Dung đã suy nghĩ kỹ mọi thứ
rồi, suy nghĩ đến thấu đáo.
Liễu Phán Nhi gật gật đầu: "Được, vậy ta
biết rôi. Chuyện này thì trước tiên bản
thân con biết là được, đừng rêu rao."
Lý Dung lần nữa dập đầu: "Cảm ơn mẫu
thân, cảm ơn cha."
Sau khi Lý Dung đi ra ngoài, Liễu Phán
Nhi nói với Lý Nguyên Thanh: “Chuyện
này chúng ta không thể giấu Kim Lăng
Hầu."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Quả thực
không sai, bây giờ ta sẽ kêu người mời
Kim Lăng Hầu đến đây."
Hai ngày sau, sau khi Kim Lăng Hầu nhận
được thư thì lập tức cưỡi ngựa chạy đến.
Trong thư chỉ nói rằng chuyện có liên quan đến A Dung, nhưng vốn không nói rõ cụ thể là chuyện gì?"
Kim Lăng Hầu cực kỳ lo lắng, không dám dừng lại một giây phút nào.
Vất vả mệt mỏi đuổi đến, Kim Lăng Hầu cũng không còn dáng vẻ ung dung và phong lưu phóng khoáng của ngày trước. "Đức Thụy phu nhân, Lý hiên đệ, A Dung rốt cuộc làm sao thế?" Kim Lăng Hầu Kim Lăng Hầu vội vàng hỏi, không kịp lấy hơi hay nghỉ ngơi một lúc nào.
Liễu Phán Nhi thấy vậy, vội vàng trấn an: "Kim Lăng Hầu chớ vội, chỉ vì chuyện không thể nói rõ ở trong thư cho nên khiến Hầu gia sốt ruột rồi."
Chính vì như thế, vậy chứng minh là chuyện lớn rồi, Kim Lăng Hầu làm sao có thể không vội chứ?"
"Đức Thụy phu nhân, vẫn mong người nói thẳng, trong lòng ta một khắc cũng không thể yên tâm được, chủ sợ A Dung không hay rồi."
Liễu Phán Nhi cũng không vòng vo, lập tức đáp: "Có liên quan đến chuyện hôn sự của A Dung."
Kim Lăng Hầu nghe thấy lời này, hơi sững sờ: "Mạnh Thế Đức thì thường xuyên đến nhà ta thăm hỏi, còn dẫn theo người con trai, thằng nhóc đó trông cũng không tệ, năng lực cũng khá mạnh. Hay là bên phía Đức Thụy phu nhân còn chọn được người nào tốt hơn?"
Liễu Phán Nhi cho toàn bộ hạ nhân và thị vệ lui xuống, sau đó nói với Kim Lăng Hầu: "Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, còn có Đại hoàng tử đều coi trọng A Dung, ủy thác Cửu công chúa đến nói với ta.
"Chuyện này trọng đại, ta cảm thấy không thể giấu người, cho nên liền sai người đưa thư, để Hầu gia trở về một chuyến, chúng ta thương lượng một chút."
Vừa mới ngồi xuống, Kim Lăng Hầu nghe thấy lời này liền trợn mắt há hốc mồm: "Đại... Đại hoàng tử?"
Bây giờ triều đình ổn định, hơn nữa Đại hoàng tử vẫn luôn đi theo bên cạnh bệ hạ học tập xử lý chính vụ, mặc dù vẫn chưa sắc lập Thái tử, nhưng mọi người đều biết.
Chỉ can còn Triệu hoàng hậu, Đại hoàng tử nhất định chính là Thái tử và Hoàng đế tương lai.
Nếu như A Dung trở thành Đại hoàng tử phi, sau này sẽ là Thái tử phi, là Hoàng hậu nương nương.
"Đúng!" Liễu Phán Nhi gật đầu, nhìn về phía Kim Lăng Hầu: "Kim Lăng Hầu có suy nghĩ thế nào?"
"Vậy A Dung suy nghĩ thế nào?" Kim Lăng Hầu hít sâu vài hơi, sau đó dần dần bình tính lại: "Từ nhỏ A Dung đã lớn lên ở bên cạnh hai người, Đức Thụy phu nhân sẽ hiểu con bé hơn, con bé là một người trong lòng có "gai", con bé có chủ ý của riêng mình."
Liễu Phán Nhi bật cười, không hổ là cha đẻ, hiểu rõ con gái của mình: "Con bé cũng băng lòng, còn nói với ta, nếu như không bằng lòng, thì sớm đã thu dọn hành lý đến Kim Lăng trốn đi từ sau lần Đại hoàng tử đi tới trấn Cát Tường rồi." Kim Lăng Hầu lại sửng sốt, kê cà không nói gì, mà là đang từ từ tiêu hóa tin tức này.
Một lúc lâu sau, Kim Lăng Hầu mới ngẩng đầu, chớp chớp mắt, hoàn toàn không còn vẻ tao nhã như ngày thường: "Thật sự không ngờ ta còn có thể trở thành nhạc phụ của Hoàng tử, còn có thể trở thành Quốc trượng tương lai."
Lý Nguyên Thanh cười cười: "Chuyện này, là chuyện tốt, nhưng nếu như thao tác của chúng ta không tốt, có thể trở thành chuyện xấu."
Kim Lăng Hầu khó hiểu: "Nếu A Dung đã đồng ý rồi, Hoàng hậu nương nương, bệ hạ, còn có Đại hoàng tử cũng nhìn trúng A Dung, chẳng phải là chuyện tốt sao? Sao lại trở thành chuyện xấu rồi."