"Đôi chị em dâu này đúng là có thủ đoạn thật đấy, chỉ với mấy câu nói mà đã khiến một hán tử khỏe mạnh như Lý Đại Tráng giúp bọn họ làm việc."
"Đúng thế, trong cái nhà ấy vẫn phải có nam nhân, không có nam nhân là không thể được."
"Ngày trước còn cảm thấy tên Lý Đại Tráng này là người hiền lành chất phác, không ngờ bây giờ lại xoay quanh hai nữ nhân, lại còn làm việc cho người ta, nhưng nam nhân nhà người ta còn chưa c.h.ế.t đâu, vậy nên hắn ta có làm nhiều việc hơn nữa thì cũng tốn công vô ích thôi."
"Thì có ai bảo không phải đâu? Nhưng mà cũng có thể hiểu được, Lý Đại Tráng này không có tức phụ, tuổi tác cũng lớn thế này rồi, ở đây lại lạ nước lạ cái, phải sống một mình nên mới ân cần như vậy, cái đó cũng có thể hiểu được."
"Lý Đại Nương coi trọng thể diện như vậy mà không quan tâm việc này sao?”"...
Lý tam nãi nãi nhìn tức phụ nhà mình giống như một cái hũ nút chẳng nói chẳng rằng gì thì vô cùng phiên muộn: "Ngươi đúng là cái đồ đần độn, ngươi nhìn người ta xem, xem người ta có bao nhiêu bản lĩnh kia kìa, còn có người chủ động tìm tới giúp việc. Còn ngươi xem lại mình đi, chỉ biết dốc ra chút sức lực cỏn con, nếu ngươi có mệt c.h.ế.t thì cũng đáng đời."
Trước kia bà ta ở góa từ sớm, do bà ta thường xuyên than nghèo kể khổ nên cuộc sống cũng dễ chịu hơn đôi chút, vả lại bà ta còn đi khắp nơi cầu xin người ta giúp mình làm việc nữa.
Dù sao thì than nghèo rồi rơi vài giọt nước mắt là sẽ có người tới giúp ngay, đương nhiên bà ta sẽ không tự nguyện bỏ công bỏ sức của mình ra để lao động!
Lý Dung vừa nói vừa tủi thân đến phát khóc.
Lý Dung đi ra ngoài rửa rau, nghe được có người bàn luận như vậy thì tức đến giậm chân: "Mấy người lớn như các ngươi chỉ biết lải nhải lắm mồm, ăn nói lung tung bậy bạ. Nương ta thuê thúc Đại Tráng đến hỗ trợ trông nom ruộng dưa, một ngày trả một cân gạo, chuyện này Lý nãi nãi cũng biết. Nếu các ngươi còn nói lung tung sỉ nhục nương ta nữa thì bây giờ ta sẽ mắng các ngươi luôn."
"Nha đầu này ngươi nói bậy cái gì đấy!" Vậy mà tức phụ của Lý ngốc vẫn còn có thể phản bác lại: "Chúng ta chẳng nói gì cả, ngươi nghe nhầm rồi."
Bọn họ cũng không ngờ chỉ nói chuyện phiếm mấy câu mà cũng bị Lý Dung nghe thấy. Mấy phụ nhân vốn còn đang bàn luận đến hăng say thì giờ nét mặt ai nấy đều lộ vẻ lúng túng.
"Ta không nghe nhầm, rõ ràng là do mấy người các ngươi nói." Lý Dung tức giận nói: "Suốt dọc đường chạy nạn, nương ta không có công lao thì cũng có khổ lao vất vả. Tôn tử nhà ngươi không đi bộ được còn ngồi lên xe ngựa nhà ta đấy. Chúng ta cũng không đòi hỏi các ngươi phải biết ơn chúng ta, nhưng ngươi cũng không thể trở mặt là nói xấu nương ta và đại bá mẫu được. Các ngươi vong ân bội nghĩa, ngậm m.á.u phun người, đúng là xấu xa vô cùng."
Nhưng tức phụ này của bà ta lại không giống như lúc bà ta còn trẻ, quá ngu ngốc.
Lý Dung chỉ về phía mấy phụ nhân kia, tức giận thở hổn hển đáp: "Thôn trưởng nãi nãi, nương ta thuê thúc Đại Tráng tới trông ruộng dưa cho nhà chúng ta, mấy người này lại nói thúc Đại Tráng có suy nghĩ hèn hạ xấu xa đối với nương và đại bá mẫu ta. Bọn họ có loại suy nghĩ bẩn thỉu như thế này, chắc cũng là loại người bỉ ổi như vậy."
Đại bá nương thường xuyên phải đi săn thú, bọn họ mới có thể có thịt để ăn, mới có thể cao lớn, vậy mà cũng bị mấy người này nói xấu sau lưng.
Chu Thúy Hoa xách giỏ đi tới, thấy dáng vẻ bối rối và bực tức của Lý Dung, hơn nữa con bé lại còn tức đến phát khóc liền vội vã hỏi: "A Dung, xảy ra chuyện gì thế?"
Nương tốt như vậy mà lại bị những người này nói lời khó nghe như thế.
Chu Thúy Hoa vừa nghe được lời này thì lập tức nổi giận, gân giọng lên mắng: "Sao mấy người các ngươi có thể ăn nói bậy bạ thế hả? Tức phụ Nguyên Thanh, còn có nương của A Lệ, họ là người như thế nào, các ngươi còn không biết hay sao? Họ đều là những người cực kỳ ngay thẳng và đứng đắn! Các ngươi không thể hủy hoại thanh danh của người khác như vậy. Hơn nữa, hài tử Đại Tráng kia cũng là đứa hiên lành chất phác, lại còn hiếu thảo, hài tử tốt như thế mà cũng bị các ngươi nói thế này thì sau này làm sao còn tìm tức phụ được nữa?”
Tức phụ của Lý ngốc càng gượng gạo hơn, ngượng ngập nói: "Tẩu tử, chúng ta cũng chỉ nói một chút vậy thôi, không có ý gì khác."
"Nói một chút ấy hả?" Chu Thúy Hoa chế giếu lại: "Vậy ta cũng nói ngươi gian díu thông dâm với nam nhân của người khác, ngươi có vừa ý không? Nếu ngươi không ngại thì ta gặp ai cũng sẽ nói như thết"
"Tẩu tử, sao người có thể ngậm m.á.u phun người thế chứ? Ta thông dâm với người khác lúc nào hả? Người chớ có bôi nhọ thanh danh của tai" Tức phụ của Lý ngốc cuống lên, cũng không còn để ý tới chuyện rửa rau nữa.
Nam nhân nhà nàng ta vốn đã đa nghi, nếu nghe được người khác nói thế này, cho dù không phải sự thật thì cũng sẽ bị coi thành thật, rôi hắn sẽ lại đánh đập nàng ta một cách hung ác.
Chu Thúy Hoa phản bác: "Ngươi cũng biết cái này là ngậm m.á.u phun người à, không phải vừa rồi ngươi còn biết phun hay sao? Ngươi nói người khác thì được, còn người khác không thể nói gì ngươi hả?"
Ngay lúc này, Liễu Phán Nhi và Lưu thị đánh xe bò đi tới, nghe thấy tiếng của Chu Thúy Hoa, cũng nghe được tiếng khóc của Lý Dung.
Liễu Phán Nhi trực tiếp nhảy từ trên xe bò xuống, sau đó rút thẳng con d.a.o lóc xương ra: "Kẻ nào lại đặc biệt tới ức h.i.ế.p khuê nữ nhà ta? Mau đứng ra đây cho ta, sau đó nhận lỗi với khuê nữ nhà ta, nếu không ta sẽ g.i.ế.c kẻ đó!"
Chu Thúy Hoa thấy vậy cũng bị dọa hết hồn, vội vàng ngăn Liễu Phán Nhi lại: "Tức phụ nhà Nguyên Thanh ơi, mấy người này nói xấu sau lưng ngươi, quả thực là không đúng, ngươi mắng chửi bọn họ mấy câu, đánh bọn họ một trận cũng được, nhưng chớ có động đến d.a.o chứ! Đây cũng không phải dọc đường chạy nạn nữa, g.i.ế.c người phải đền mạng đó!"
Tức phụ của Lý ngốc cùng mấy nữ nhân kia đều bị dọa tới liên tiếp lùi vê phía sau, rau cỏ lẫn thức ăn trong tay rơi xuống dòng suối nhỏ rồi bị nước cuốn trôi đi.
Sau khi nghe được mấy lời này của Lý Dung, Liễu Phán Nhi bèn quay đầu nhìn về phía mấy phụ nhân kia, ánh mắt càng trở nên lạnh giá.
Lý Dung thấy nương che chở cho mình thì càng khóc lớn hơn: "Nương, chuyện là bọn họ nói người và đại bá mẫu không giữ gìn đạo đức của nữ nhân, có nam nhân chủ động tìm tới làm việc cho nhà chúng ta, bôi nhọ rằng hai người và thúc Đại Tráng có mối quan hệ không minh bạch."
Bọn họ vừa rồi chỉ lo nói xấu Liễu Phán Nhi mà đã quên mất sự lợi hại của Liễu Phán Nhi, một người tàn nhẫn đã từng đ.â.m c.h.ế.t một nhà bốn nam nhân của thôn Triệu gia.
Liễu Phán Nhi lăm lăm con d.a.o trong tay, bước từng bước tới gần mấy phụ nhân kia.
Con d.a.o lóc xương sáng loáng được Liễu Phán Nhi cầm trong tay, còn có một đôi con ngươi lạnh lùng tựa như loài lang sói của Liễu Phán Nhi nhìn về phía mấy người phụ nữ vừa ba hoa lải nhải ban nãy.
Lưu thị cũng bị dọa giật nảy mình, lo tam đệ muội sẽ lửa giận ngút trời mà trực tiếp làm thịt mấy nữ nhân này: "Tam đệ muội, muội đừng giận! Đừng chấp nhặt với mấy kẻ kém hiểu biết này, bọn họ chỉ nói hươu nói vượn mà thôi!"
Mấy phụ nhân kia thấy gương mặt âm u lạnh lẽo của Liễu Phán Nhi thì biết bọn họ đã đá trúng tấm sắt* rồi.
(*) Đá trúng tấm sắt: Gốc là "đá vào thiết bản" ý chỉ đánh người khác nhưng bị người †a đánh lại.